“Giết Phất Lạp Địch Nặc? Ha ha ha!” Sở Thiên cười lớn, “Đại giáo chủ đang đùa ta phải không? Phất Lạp Địch Nặc ở Thiên Hải Quốc một đao đánh chìm nghìn chiến thuyền, chém chết mười vạn hải quân. Thực lực này đã vượt quá khả năng của con người, huống hồ bên cạnh hắn còn có A Mạt Kỳ còn mạnh hơn!”
“Hừ, Liệt Vũ Sát Thần cũng biết sợ sao?” Bố Lỗ Tư cười nhạt.
“Ta không sợ chết, nhưng ta còn phải giữ lại cái mạng này để đi cứu Thuấn!”
Bố Lỗ Tư khẽ cười, “Đúng thế, trên người Thuấn có thứ đồ mà mọi đạo tặc mơ ước! Muốn có được nó thì phải sống!”
Sở Thiên chột dạ, bí mật của Thuấn ngay Đạo tặc công hội cũng không biết, chẳng lẽ Bố Lỗ Tư lại biết nội tình gì?
“Các hạ yên tâm, Hắc Ám Thần Điện chúng ta tuy không đủ thực lực để đối phó với Bào Uy Nhĩ nhưng chúng ta đủ tự tin để giúp các hạ cứu được Thuẫn!” Bố Lỗ Tư nói tiếp: “Hơn nữa, chỉ cần các hạ nhận lời giết Phất Lạp Địch Nặc, chúng ta còn tặng một vài thứ nho nhỏ có thể giúp các hạ đối phó với cao thủ Thần Cấp!”
Sở Thiên không nói gì một hồi lâu, có vẻ như đang tính toán thiệt hơn của vụ làm ăn, nhưng thực tế thì trong lòng vô cùng rối bời.
Một thứ đồ nho nhỏ có thể đối phó với hai cao thủ Thần Cấp là hắn và A Mạt Kỳ? Hừ, thứ đấy quả thật là ‘nhỏ’!
“Được, ta đồng ý!” Sở Thiên gõ gõ mặt bàn, chậm rãi nói: “Nhưng ta cần biết một chuyện trước. Nếu ngươi có thứ có thể đối phó với cao thủ Thần Cấp thì tại sao còn muốn hợp tác với ta?”
“Nếu ta không nói nguyên nhân thì e các hạ sẽ nghi ngờ thành ý hợp tác của bọn ta, phải không?” Bố Lỗ Tư cười khẽ, “Hà hà, thật ra điều này rất dễ hiểu thôi. Người của Hắc Ám Thần Điện không có ai dùng được thứ đồ này!”
Sở Thiên tự nhiên có cảm giác muốn châm chọc tên Bố Lỗ Tư này.
“Thật ra Hắc Ám Thần Điện chúng ta đã sớm có kế hoạch ám sát Phất Lạp Địch Nặc rồi, thậm chí cũng phái cả sát thủ giỏi nhất của Thần Điện --- Mục đi rồi. Nhưng đáng tiếc, Mục không dùng được thứ đồ này, nếu không hắn cũng không chết!”
“Thứ đó chỉ có hai loại người có thể dùng được. Một là có Thần Lực cực mạnh. Theo ta nghiên cứu, loại người này nhất định phải đạt đến mức tuyệt đại cao thủ tầng thứ ba!” Bố Lỗ Tư nhìn Sở Thiên, nói rành mạch từng chữ, “Loại thứ hai chính là những kẻ thiểu năng ma pháp!”
“Ha ha ha ha, quả thật làm khó các ngươi rồi!” Sở Thiên cười lớn, người có Thần Lực tầng thứ ba đều đang ở Biển Cấm ‘giao lưu’, còn kẻ thiểu năng ma pháp thì trên đại lục hình như chỉ có mình Sở Thiên.
“Thôi được, ta tạm thời tin các ngươi!” Sở Thiên đứng dậy tiến lại trước mặt Bố Lỗ Tư đập tay coi như đã giao kèo, rồi cười: “Vẫn còn một câu hỏi, tại sao các ngươi muốn giết Phất Lạp Địch Nặc? Không lẽ vì hắn là Quang Minh Thánh Đồ? Hừ, theo ta biết thì Giáo Đình bây giờ chẳng có ai tôn thờ Chúng Thần nữa!”
“Ài~” Bố Lỗ Tư thở dài, liếc nhìn bức tượng Thần trong Thần Điện, “Trước đây ta giống như Lan Đức, không tin vào Thần, chỉ tin vào tiền và quyền lực, nhưng bây giờ…”
Bố Lỗ Tư bỗng chuyển chủ đề, “Việc ám sát Phất Lạp Địch Nặc vốn là bí mật lớn nhất của Hắc Ám Giáo Đình, ta chỉ có thể nói cho các hạ rằng Phất Lạp Địch Nặc trông quá giống một người!”
Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh linh thiêng! Sở Thiên nheo mắt sau chiếc mặt nạ, Sở đại thiếu gia còn có thể giống ai chứ? Đương nhiên là Phán Quyết Thần Hoàng Tư Đặc Ân!
Để Bố Lỗ Tư không nghi ngờ, Sở Thiên không hỏi tiếp nữa mà nói: “Vấn đề cuối cùng, chúng ta hôm nay là lần đầu tiên gặp mặt, ngươi dựa vào cái gì mà tin ta?”
“Bọn ta không có sự lựa chọn nào khác!” Bố Lỗ Tư nhìn thẳng vào Sở Thiên, “Hơn nữa ta tin là chỉ dựa vào thứ đồ kia của Thuấn, cho dù chỉ có một tia hy vọng, nó cũng có thể khiến cho một sát thủ trả bất cứ giá nào để làm bất cứ việc gì… Liệt Vũ Sát Thần cũng không ngoại lệ!”
“Hắc Ám Thần Điện chúng ta là hy vọng duy nhất cho ngươi cứu thoát Thuấn!” Bố Lỗ Tư tiến đến gần bức tượng Tử Thần ở trung tâm Thần Điện.
Lục cục~~
Bức tượng được đẩy sang một bên, để lộ ra một cánh cửa nhỏ.
Lúc này Sở Thiên mới chú ý quan sát tượng của các Hắc Ám Chúng Thần, nhưng chúng cũng giống như tượng trong Quang Minh Thần Điện, không khắc tỉ mỉ dung mạo, để làm nổi bật sự uy nghiêm của Chúng Thần.
Có một bức tượng khiến Sở Thiên nhớ, mặc dù khá mơ hồ nhưng nó lại có một điểm đặc biệt. Hắc Ám Thần Tộc này… trọc đầu!
“Các hạ theo ta!” Bố Lỗ Tư bước vào cánh cửa, “Giờ ta sẽ mời các hạ đi xem thứ đồ ‘nho nhỏ’ đó!”
……
Cũng đúng lúc này, trong phòng của Sở Thiên, Lan Đức đang nói chuyện với cái phân thân kia rất vui vẻ.
“Ha ha ha, điện hạ thật thẳng thắn! Vậy cứ quyết định thế đi!”
Lan Đức đang cùng ‘Sở Thiên’ ký tên lên một cuộn giấy, rồi cười lớn: “Sau khi việc xong xuôi, nữ thần Sinh Mệnh sẽ là Chủ Thần duy nhất! Điện hạ, sẽ trở thành người phát ngôn duy nhất của nữ thần! Khà khà, sau này ta là Giáo Hoàng, ngài là Thánh Hoàng. Phía tây đại lục là của ta, còn phía đông là của điện hạ rồi!”
Nói rồi, Lan Đức đứng dậy, “Để Hắc Ám Thần Điện và Giáo Hoàng không nghi ngờ, ta đi trước!”
“Đại giáo chủ vội gì chứ?” A Mạt Kỳ vẫn luôn đứng cạnh ‘Sở Thiên’ cười, “Chính sự xong rồi, ông chủ ta còn có một chuyện riêng tư…”
...
Thánh Sơn Đỗ Lỗ Nam Hy, ở rừng trúc sau núi.
Một cọng dây cây bò chậm rãi trên đất, có điều… đi đến đâu là nó để lại một thứ chất lỏng óng ánh, gần như là… nước miếng.
Dần dần cọng dây cây đó dựng thẳng đứng lên, từ từ cuộn lại thành một hình tròn mập mạp, chính là Tiểu Hùng Miêu Khách Thu Sa.
Lấm lét nhìn xung quanh, Tiểu Hùng Miêu đập tay, “Yeah! Kế hoạch no bụng bước một thành công! Lần trước bị các ngươi tóm, hi hi, lần này không dễ thế đâu!”
“Chà chà, lần này trúng lớn rồi!” Tiểu Hùng Miêu giơ tay ra định quệt nước miếng nhưng nhận ra tay quá ngắn thế là cúi đầu chạm vào bụng, “Một miếng, chỉ cần cho cái bụng ta ăn một miếng thôi, hà hà, sau này có thể tự mình trồng rồi!”
Nhẹ nhàng bẻ một cành trúc, Tiểu Hùng Miêu âu yếm ôm vào lòng, “Người khác là nhân phẩm tốt, hì hì, huynh đệ ta đây là Hùng phẩm tốt, Miêu phẩm cũng tốt! Ài, làm gấu trúc không thể quá kiêu ngạo, làm một miếng cái đã!”
Ực!
Nuốt nước miếng ực một cái, Tiểu Hùng Miêu nhét cành trúc đó vào mồm. Nhưng tiếc là mồm nó quá nhỏ, mà cành trúc lại quá to.
“Ngươi không cho ta ăn sao? Hừ!” Khách Thu Sa trừng hai mắt gấu lên, tặc lưỡi, “Vậy thì đổi cái mồm khác to hơn vậy!”
Khách Thu Sa chổng mông lên đào một cái hố dưới đất, rồi chui đầu vào, “Ta biến, ta biến, ta biến biến biến!”
Bụp!
Một bông hoa ăn thịt người cỡ bự đội đất chui lên, há cái mồm đỏ lòm chớp mắt đã nuốt gọn cây trúc, cả đất dưới gốc cây cũng không bỏ qua.
“Oa, sảng khoái!” Khách Thu Sa lại biến thành gấu trúc Tiểu Hùng Miêu, nằm phịch ra đất, xoa xoa cái bụng tròn căng, cười thỏa mãn, “Sau này ngày nào cũng có trúc ăn rồi, ha ha ha!! Ủa, dưới gốc là cái gì vậy? Đi xem cái nào!”
Tiểu Hùng Miêu ăn quá no nên lười di chuyển, lật người một cái lăn đến chỗ gốc cây.
……
“Điện hạ đã là một trong Thập đại phú hào trên đại lục rồi mà vẫn còn hứng thú với tiền bạc sao? Ha ha!”
Tiếng cười hoang dại của Lan Đức vang lên, nhưng không phải trong phòng Sở Thiên mà là trong một căn mật thất bên dưới Hắc Ám Thần Điện.
…….
Chỉ vào viên đá liên lạc phát ra âm thanh trước mắt, Bố Lỗ Tư cười: “Các hạ thấy thế nào? Lan Đức và Phất Lạp Địch Nặc tự cho mình thông minh! Nhưng chúng không ngờ Hắc Ám Thần Điện bọn ta từ lâu đã gắn đá liên lạc tí hon trên người Lan Đức. Khà khà, kế hoạch của chúng đều bị ta nghe hết rồi!”
“Thủ đoạn của đại giáo chủ quả nhiên cao minh!” Sở Thiên thầm mừng rằng mình có hai thân phận nếu không có chết cũng không biết tại sao.
“Hừ, chúng lại muốn thực hiện kế hoạch trong ngày sinh nhật Giáo Hoàng trong mười ngày nữa. Thú vị! Được, chúng ta cũng ra tay vào ngày đó!” Bố Lỗ Tư nhìn Sở Thiên không nói gì, cười: “Các hạ có ý kiến gì không?”
“Không có ý kiến gì!” Sở Thiên cười nhạt trong bụng, ngày sinh nhật Giáo Hoàng nhất định sẽ náo nhiệt lắm đây! Khà khà, vậy thì lão tử cũng góp vui, cũng thăng cấp cho hai ma sủng vào ngày đó!
Bố Lỗ Tư trịnh trọng lấy ra một cái tráp nhỏ từ trong tủ, đặt xuống trước mặt Sở Thiên, “Đây chính là thứ ta nói đến!”
Sở Thiên mở cái tráp ra, nhìn qua một cái rồi châm chọc: “Thật là một món đồ nhỏ quá! Cái này mà cũng có thể đối phó với hai cao thủ Thần Cấp?!”
Bên trong cái tráp chẳng phải cái gì đặc biệt mà chỉ là một viên đá đen với một đầu có màu đỏ.
“Ngươi đừng coi thường nó!” Bố Lỗ Tư cẩn thận lấy viên đá ra, chỉ vào đầu màu đỏ, “Chỉ cần ấn vào cái này, trong vòng bán kính một trăm dặm không có ai có thể chạy thoát! Dù là Long Hoàng Lĩnh Vực cũng không thể cầm cố nó!”
Sao giống Thủ Lôi của trái đất vậy nhỉ? Sở Thiên bỗng có một cảm giác rất lạ, cười nhạt: “Sau khi ấn thì người sử dụng là ta đây có phải cũng chết theo không?”
“Đương nhiên là không!” Bố Lỗ Tư giải thích: “Cái này chỉ nhằm vào Thần Lực và ma pháp, người không có Thần Lực và ma pháp thì sẽ không bị ảnh hưởng! Vì thế ta mới nói chỉ có người có Thần Lực cực mạnh hoặc thiểu năng ma pháp mới có thể sử dụng nó!”
Thứ này giống Thủ Lôi, mà càng giống bom xung lực điện từ, Sở Thiên liên tưởng đến loại bom chỉ nhằm vào sóng điện từ.
“Đưa ta!” Sở Thiên lấy viên đá, “Cụ thể là là thế nào?”
Hai người trao đổi một lúc, rồi cùng cười gian: “Đại giáo chủ quả nhiên thật tàn nhẫn. Nếu kế hoạch thành công thủ hạ của ngài có lẽ cũng tiêu hết!”
“Ta tín ngưỡng tử Thần, về các tín đồ Hắc Ám Thần Tộc khác…” Bố Lỗ Tư cười nham hiểm, “…càng ít càng tốt!”
“Vậy cứ quyết định thế!” Sở Thiên cũng cười theo, “Ngoài ra, sao ta lại cảm thấy phía sau Hắc Ám Thần Điện của ngài có một sức mạnh rất lớn nhỉ?’
“Phía sau? Khà khà, các hạ lại đùa rồi!” Bố Lỗ Tư cố gắng kìm chế kích động, cười, “Ở đó, chỉ là một khu rừng trúc…”