Sở Nam thổ huyết, toàn thân thoát lực.
Hắn không thèm chú ý tới lời nói của Bạch Võ Vương mà lại liều mạng rời sơn thể để cứu Thiết Thương Hùng.
Không phải là Sở Nam ngu ngốc mà là hắn không muốn thiếu nhân tình một kẻ không quen biết, sau đó lại phải làm một số việc. Hơn nữa, nghe lời người này có thể đoán được hắn đã sớm tiềm phục ở đây. Nhưng hắn vẫn không ra tay cứu giúp ngay từ đầu. Nói người này không có ý đồ gì, Sở Nam cho dù chết cũng không tin.
Quan trọng nhất chính là bản năng, người này vừa xuất hiện thì Sở Nam đã cảm thấy bài xích.
Cho nên, Sở Nam mới làm như vậy. Hai tay hắn nắm chặt lấy sơn thể, hít một hơi thật sâu, tất cả một trăm linh tám tuyền qua liên tục chuyển động, nguyên lực bạo động vì đại chiến lập tức tụ tập về phía Sở Nam.
Đám người Bạch Võ Vương, Lăng Vi Thiên đều kinh hãi. Lăng Vi Thiên lập tức nổi lên sát cơ, muốn động thủ nhưng Bạch Võ Vương trừng mắt nhìn hắn một cái, hắn đành phải trơ mắt nhìn hành động của Sở Nam.
Sơn thể từ từ bị nhấc lên, càng ngày càng cao, tạo thành một khoảng trống đủ để cho Thiết Thương Hùng bò ra.
Sơn thể lớn hơn Sở Nam gấp cả vài trăm lần, nhìn hắn giờ chẳng khác gì con kiến tha rơm. Nhưng từ thân thể nhỏ bé của hắn lại tỏa ra sự lớn lao, hùng vĩ.
Trên ngực Thiết Thương Hùng một mảnh huyết nhục, thân thể to lớn run rẩy lên từng trận vì đau. Bổn Hùng toàn lực bò ra khỏi hố sâu, Tử Mộng Nhân đứng bên cạnh khích lệ để Thiết Thương Hùng nhanh chóng đi ra ngoài.
Sau khi hoàn toàn không để ý tới hậu quả, thiêu đốt sinh mệnh đem sơn thể nhấc lên, sắc mặt sầu thảm của Sở Nam bỗng lộ ra vẻ quái dị.
Tuyền qua trong thân thể hắn bị phá vỡ, duy nhất chỉ có tại đan điền là không sao, nhưng nó cũng đã ngừng chuyển động.
Đây là do thân thể Sở Nam chịu thương thế quá nặng, lại cố gắng vận chuyển tuyền qua quá mức, nên giờ đã bị phá nát.
Một trăm tuyền qua bị phá vỡ mang lại cảm giác đau đớn so với lần hôn mê trước rất nhiều.
Tuyền qua là lá bài tẩy lớn nhất của Sở Nam.
Bất luận là lực lượng, vũ kỹ, nguyên lực khi phối hợp với tuyền qua uy lực đều lớn hơn gấp mấy lần. Giống như lực lượng một vạn cân, nhưng sau khi xoay tròn có thể sẽ đạt tới hai vạn cân, nếu dung hợp thêm thổ nguyên lực thì dễ dàng đạt tới ba vạn cân.
Mà lúc này, cảm giác đau đớn do tuyền qua tan vỡ mang tới cũng gia tăng gấp mấy lần.
Ầm!
Sở Nam trong tay Sở Nam rơi xuống, thân thể Sở Nam ngã xuống đất.
Bất quá, Sở Nam chưa chạm đất thì Tử Mộng Nhân đã ôm hắn vào trong lòng, Thiết Thương Hùng đang trọng thương bước tới trước, che chắn trước người Sở Nam, hai mắt lộ ra hung quang nhìn Lăng Vi Thiên.
Bên cạnh thân thể to lớn của Thiết Thương Hùng chính là Vũ Hạo, trong mắt hắn hiện giờ không có sự phẫn nỗ mà chỉ có hung quang, kiên định. Hắn biết với tu vi của hắn hiện giờ đứng trước mặt mấy lão quái vật này không có chút lực uy hiếp. Nhưng hắn muốn lấy thân mình che chắn cho Lâm Vân, cho dù chết cũng được.
Vũ Hạo không hối hận. Ở Tây Xuyên thành, nếu không phải nhờ có Lâm Vân thì hắn đã rơi vào tay Vân gia. Hơn nữa với trình độ của Lâm Vân hiện giờ, giải quyết chuyện của hắn rất đơn giản.
Đây là một tổ hợp vô cùng quái dị. Sở Nam mạnh nhất có thể đánh với Võ Vương sơ giai, Vũ Hạo yếu nhất lại là Võ Sư cao cấp. Nhưng hai người bọn hắn quyết đồng sinh cộng tử với nhau.
- Tên ngốc, nguyên thạch, nguyên thạch đây…
Tử Mộng Nhân đem nguyên thạch trong nhẫn trữ vật ra, chất thành một đống lớn đặt trên tay Sở Nam.
Song hình ảnh trong suy nghĩ của Tử Mộng Nhân cũng không xuất hiện, đống nguyên thạch trung phẩm kia cũng không bị hút hết nguyên lực mà hóa thành bột phấn. Ngược lại, nguyên thạch không biến đổi chút nào.
Điều này nói lên Sở Nam không thể hấp thu nguyên lực trong nguyên thạch.
- Tên ngốc, tại sao? May hấp… hấp thu đi!
Nhưng vẫn không có chút động tĩnh. Tử Mộng Nhân hoảng loạn, nhưng rồi trong mắt nàng hiện lên vẻ kiên định, nhấc tay Sở Nam lên. Nàng muốn đem nguyên lực của bản thân chuyển sang cho Sở Nam.
Đáng tiếc vẫn thất bại!
Nguyên lực Tử Mộng Nhân vừa tiếp xúc với thân thể Sở Nam đã bị bắn ngược lại.
- Tên ngốc, ngươi sao vậy? Nói cho ta biết rốt cục là phải làm thế nào?!!
Sở Nam mặc dù đang rất thanh tĩnh nhưng hắn không thể nói gì. Trong thân thể hắn hỗn loạn vô cùng, khuôn mặt trắng bệch, không còn chút máu.
Lăng Vi Thiên thấy vậy, thở phào, thầm nói:
- Chết như vậy, thật không còn gì tốt hơn!
Bạch Võ Vương trừng mắt, trong lòng cũng mừng như điên. Với tình huống của Sở Nam hiện giờ nếu mà không cứu trị tất phải chết. Giờ phút này nói ra điều kiện kia hắn nhất định sẽ đáp ứng.
Dù sao, có ai không quý tính mạng bản thân!
- Lâm Vân, ta biết ngươi vẫn đang thanh tỉnh. Ta nói ra điều kiện, nếu ngươi đáp ứng ta nhất định sẽ chữa trị thương thế cho ngươi, hơn nữa để ngươi đạt tới trạng thái cao nhất.
Những lời này vô cùng mê người.
Sở Nam im lặng, Tử Mộng Nhân quỳ gối xuống:
- Tiền bối, van xin ngài cứu hắn. Chỉ cần ngài cứu hắn, bất luận là điều kiện gì Thần Khí phái cũng sẽ đáp ứng!
Nghe vậy, Lăng Vi Thiên giận điên lên. Nếu như Lâm Vân không chết, hắn lại bị bại lộ, vậy lần hạ sơn này đúng là tiền mất tật mang.
Khóe miệng Bạch Võ Vương lộ ra vẻ nhạo báng rất khó nhận ra, nói:
- Những lời của Tử tiểu thư là sự thật?!!
- Chỉ cần tiền bối cứu mạng tên ngốc, ta có thể lấy mạng mình ra đảm bảo!
- Ta không muốn mạng ngươi, ta chỉ muốn…
Bạch Võ Vương dừng lại một chút:
- Muốn Lâm Vân đi theo ta.
- Cái gì?
Sở Nam cảm giác như thân thể sắp nổ tung, giống như trong thân thể đang nhốt một con quái vật, nó đang điên cuồng cắn xé muốn lao ra ngoài, tế bào của hắn gần như sụp đổ, nhưng hắn vẫn lắc đầu.
- Lâm Vân, ngươi đang hoài nghi ta không thể trị khỏi thương thế của ngươi sao?
Sở Nam lắc đầu. Hắn không biết thân phận, mục đích của người này. Hơn nữa, bí mật của thân thể hắn mặc dù khó phát hiện nhưng các lão quái vật thì có thể khám phá ra được.
- Được, vậy ta nói cho ngươi an tâm. Ta là người của Thiên Nhất tông. Chỉ cần ngươi đáp ứng gia nhập Thiên Nhất tông, sư tổ sẽ tự mình ra tay trị thương cho ngươi , tánh mạng của ngươi nhất định sẽ giữ được.
Ầm!!!
Trong đầu Sở Nam nổ vang:
- Thiên Nhất tông?