“Thần Rủi Ro?”
Cát Nặc Bỉ Lợi và Mạt Khắc không hẹn mà đồng thời bịt mũi lại.
“Sợ gì chứ, hắn vẫn còn đang trên đường mà!” La Đức Mạn dần thẳng lưng lên, nhìn hắn lúc này, tuyệt nhiên khác với bộ dạng háo sắc vừa rồi, rất có tướng tiên phong đạo cốt.
“Cũng đúng, có ngài ở đây rồi!” Sở Thiên nghe thấy ba chữ Cao Vị Thần, bèn lập tức đứng phía sau La Đức Mạn, học cách thần tộc xưng hô: “Lão thừa tướng, để tránh điều ngoài ý muốn, ngài có phải nên đem Chu Lệ Á tà ác kia, còn hai vị…!”
Nói rồi, ánh mắt của Sở Thiên phóng thẳng về hướng Cát Nặc Bỉ Lợi và Mạt Khắc.
Cát Nặc Bỉ Lợi quát hỏi: “Phất Lạp Địch Nặc, ngươi có ý gì?”
“Hai người bọn họ không cần đâu!” La Đức Mạn vung tay về phía Chu Lệ Á, “Nhưng người này thì phải cẩn thận một chút!”
Bình!
Chu Lệ Á không dám phản kháng lại, bị thủ đao của La Đức Mạn bổ vào ngã xuống đất, tiếp đó La Đức Mạn ném cho Sở Thiên một đoạn dây thừng: “Trói ả lại, giải quyết xong Phổ Lan Đa ta sẽ đưa ả về Biển Cấm!”
Dứt lời, La Đức Mạn xoay người trừng mắt nhìn Cát Nặc Bỉ Lợi và Mạt Khắc, “Ta biết các ngươi tối nay đến nhằm vào đứa trẻ đó… Nên làm thế nào không cần ta phải nói chứ?”
“Hiểu rồi, thần tộc chúng ta trước nay luôn là kẻ yếu phục tùng kẻ mạnh!”
Cát Nặc Bỉ Lợi và Mạt Khắc đồng thời đứng phía sau La Đức Mạn, mặc dù Cát Nặc Bỉ Lợi rất không muốn, nhưng vẫn nói: “Hiện tại ta và Mạt Khắc đã khôi phục thành Hạ Vị Thần, nếu Phổ Lan Đa còn có người giúp, vậy thì cứ giao cho chúng ta! Sau khi xong chuyện, chúng ta không cướp đứa trẻ đó nữa, nhưng ngươi phải thả chúng ta đi!”
“Thành giao!” La Đức Mạn chắp hai tay sau lưng, chậm rãi bay lên trời, “Ta không muốn hủy thành Bàng Bối, các ngươi theo ta lên trời ngăn chặn Phổ Lan Đa! Phất Lạp Địch Nặc! Xem chừng Chu Lệ Á cho tốt!”
“Ngài cứ yên tâm!”
Tiễn ba người La Đức Mạn đi, Sở Thiên lắc đầu cười khổ, ca thán: “Lời tiên đoán của Trinh Đức vẫn đã xảy ra, hơn nữa không phải là một Cao Vị Thần! Mà là một đám!”
A Mạt Kỳ chăm chú nhìn bầu trời, cẩn thận nói: “Ông chủ, ta lo không chỉ là Cao Vị Thần?”
“Ngươi có cảm ứng gì sao?” Sở Thiện vội truy hỏi.
“Ông chủ!”Giọng nói ríu rít của Tiểu Hùng Miêu từ bụi cây phía xa vang lên: “Mai Lâm a di nói bà chủ sắp sinh rồi!”
“A Mạt Kỳ, ngươi coi chừng phạm nhân!”
Sở Thiên không để ý đến việc khác, vội vã chạy về phòng sinh.
“Phất Lạp Địch Nặc. Ngươi không thể bước vào!” Mai Lâm chặn Sở Thiên lại ngay cửa, cười nói: “Đợi bên ngoài đi, sáng sớm ngày mai thì ngươi đã làm cha rồi! Ở lại đây ngươi cái gì cũng không hiểu, chỉ có thể càng giúp càng bận thôi!”
Sở Thiên muốn nói đỡ đẻ cho ma thú là một bài học bắt buộc của bác sỹ thú y, nhưng lời vừa ra đến cửa miệng đã chỉ còn lại nụ cười gượng gạo, chỉ cần đợi vài tiếng nữa là ổn rồi.
“Vừa rồi cửa chính rất loạn, có chuyện gì vậy?” Mai Lâm thu lại nụ cười rồi hỏi.
“Chuyện nhỏ, đã giải quyết xong!” Sở Thiên đẩy Mai Lâm về phòng sinh, “Người đi giúp đi, chuyện bên ngoài ta sẽ giải quyết.”
Mai Lâm bước vào, rất nhanh sau đó, Địch Áo luôn túc trực bên trong cũng bị đuổi ra ngoài, có điều nét mặt lại phấn chấn: “Lão sư, tiểu sư đệ sắp sinh rồi!”
“Uhm, Địch Áo ngươi vất vả rồi, có điều vẫn chưa thể nghỉ ngơi, ngươi đi đến chỗ Sử Đề Phân giúp đi!”
“Lão sư ta không mệt!” Địch Áo phấn chấn rảo bước đi tìm Thực Thần.
Canh giữ ở bên cửa phòng sinh. Sở Thiên sốt ruột đi đi lại lại xung quanh, chốc chốc lại ngóc đầu nhìn, đáng tiếc bụi cây mà gấu trúc nhỏ hóa thành, hiệu quả rất tốt, khiến hắn không thể nhìn thấy gì, cũng không nghe thấy gì.
Lấy ra một điếu xì gà đặc sản của Bố Lôi Trạch, Sở Thiên ngậm trên miệng nhưng lại không châm thuốc.
Vầng trăng đỏ càng lúc một cao, tính qua thời gian, đã là hơn mười một giờ đêm, một ngày mới đang tới gần.
“Ài, hi vọng La Đức Mạn ngăn cản được Thần Rủi Ro. Mẹ nó! Đúng là rủi ro! Nghe cái tên đã thấy không may rồi!” Sở Thiên trước nay không tin thần thánh, nhưng lúc này cũng bắt đầu biết nguyền rủa.
Liên lạc hết lượt với mọi người, không có bất cứ điều khác lạ gì, A Mạt Kỳ đang trông chừng một Chu Lệ Á khác, A Tư Nặc cũng bị AK47 gọi dậy, bên Anh Cách Lạp Mỗ cũng rất an toàn.
Ngước đầu nhìn vầng trăng đỏ yêu dị khác thường, Sở Thiên lấy một viên đá truyền tin cuối cùng, “A lô, La Tân, bên trái phòng có…”
Bình!
Một con Cự Long màu vàng kim rơi từ trên trời xuống, tiếp theo đó, cả đại quân gần nghìn con Cự Long rầm rập rơi xuống như một trận mưa đá lớn.
Trong đại điển nghị chính hoàng cung, Lô Địch Tam Thế cùng các quần thần còn chưa rời đi, mà đang nghe Quang Minh đại giáo chủ thao thao bất tuyệt tuyên truyền về vinh quang của chân thần.
Ầm!
Một con Cự Long rơi xuống làm vỡ nát nóc đỉnh, chính là nguyên soái của Long quân - Kiều Trì!
Kiều Trì bò dậy, nhìn Lô Địch Tam Thế hét lớn: “Bệ hạ đâu? Long Hoàng bệ hạ đâu? Mau thông báo cho bệ hạ, Long quân chúng ta gặp cường địch, cầu quân chi viện!”
Cự Long tộc gặp phải cường địch! Một số đại thần nhát gan thoáng chốc đã bị dọa ngồi liệt trên sàn! Cường địch của Cự Long tộc, vậy đã không phải là người mà nhân loại có thể ứng phó rồi.
“Chân Thần tại thượng!” Quang Minh đại chủ giáo lại không gấp gáp như Kiều Trì, phất thần bào trên người, tung thân bay ra ngoài, “Chân thần, vinh quang của người có ta bảo hộ!”
“Mẹ nó! Còn đần ra đấy!” Kiều Trì đạp chân, cũng đi theo ra ngoài.
Lô Địch Tam Thế chớp mắt đã từ kinh hãi hồi phục lại trạng thái, trầm giọng quát: “Mã Khoa Lý, lệnh cấm vệ quân tiến giữ thủ vệ nội vệ hoàng cung lập tức giới nghiêm! Tạp Nạp Tư, ngươi về nhà bảo vệ Xích Diễm!”
Thời khắc then chốt, Lô Địch Tam Thế vẫn không quên vũ khí tối thượng của Khải Tát.
Trong tẩm cung công chúa, Sở Thiên vừa lúc đón được Phất La Đa đang rơi xuống, “Các ngươi làm gì vậy! Không phải kêu các ngươi bảo vệ trên không sao!”
“Bệ hạ, đối thủ quá mạnh rồi!” Phất La Đa run giọng nói: “Trên trời có một lão đầu và một bóng đen đang đánh nhau, khí thế họ phát ra, khiến ta và Long thần vệ không thể động đậy được ngay cả hai cánh của mình!”
“Đồ vô dụng!” Sở Thiên tức tối ném tên bại hoại Phất La Đa xuống đất, hỏi: “Ai thắng rồi!”
“Không biết được, ta không dám tiến đến gần!” Phất La Đa sắc mặt tái nhợt, khom lưng về phía Sở Thiên. “Bệ hạ, ta đi bảo vệ bên ngoài phòng sinh cho hoàng hậu và thái tử!”
Dứt lời, Phất La Đa một mạch chuồn mất, bảo vệ hoàng hậu? E rằng là hắn biết gần phòng sinh là an toàn nhất!
Ầm ầm. Ầm ầm!
Bầu trời trong đêm bỗng vang lên âm thanh như biển xô sóng dậy, tiếp sau đó một tầng hắc vụ che lấp các vì sao, ngay cả vầng trăng đỏ cũng không còn thấy nữa.
“Ca ngợi chân thần!” Một thân ảnh hô lớn rồi bay từ hoàng cung lên bầu trời, Sở Thiên ngước đầu nhìn, hóa ra là nhị trưởng lão. Thấy vậy bèn bay lên theo!
“Mẹ nó! Ngươi muốn tìm cái chết sao?” Sở Thiên đanh giọng lại, phản ứng vừa rồi của Phất La Đa khiến hắn thấm thía được chỗ tốt ở các cuồng tín đồ, cho nên càng không thể để họ đi lao vào chỗ chết, “Quay lại, ta lệnh cho ngươi xuống dưới bảo vệ Thần Hoàng và Thần Hoàng Tử!”
“Mệnh lệnh của người là tất cả của ta! Ca ngợi người!” Nhị trưởng lão phấn khích ca ngợi Sở Thiên, sau đó xoay người bay xuống, cuối cùng cũng có cơ hội phục vụ cho Chân Thần!
Sở Thiên cũng muốn trở xuống, nhưng lúc này, quầng sáng chiến đấu phía xa đã mở rộng, sau đó các tia sáng bắt đầu tan ra, khiến Sở Thiên nhìn rõ được tình hình ở đó.
Thần sắc của La Đức Mạn rất ung dung, đôi tay thành thục, cơn sóng biển cuồn cuộn vây lấy người hắn, còn Cát Nặc Bỉ Lợi và Mạt Khắc bị mấy hắc y nhân quấn lấy, tuy rất vất vả chống đỡ, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng.
Nhìn thấy vậy, Sở Thiên khẽ thở phào, xem xét kỹ càng kẻ được gọi là Thần Rủi Ro đang đối mặt với La Đức Mạn.
Cao lớn, anh tuấn. Ngoại mạo của Phổ Lan Đa không có nét tương tự với thần vị của hắn, thân cao hơn hai thước, mái tóc dài màu xanh biếc, thoáng nhìn, Phổ Lan Đa có vẻ giống một nam nhân Tinh Linh anh tuấn hơn!
“Phổ Lan Đa, ngươi đã chết trong trận đại chiến chúng thần rồi, tại sao lại vẫn sống sờ sờ ở đây!” La Đức Mạn tuy chiếm được ưu thế, nhưng vẫn có nhiều chuyện không hiểu rõ.
“Ta chỉ đem lại vận rủi cho người khác, nhưng vẫn chưa ai có thể mang đến đen đủi cho ta!” Đôi tay của Phổ Lan Đa bốc lên hai quầng hắc vụ, cho dù là La Đức Mạn cũng không dám chạm vào, “Ta đã chết rồi, nhưng cũng không phải là thần tộc địa ngục, sau khi chết linh hồn cũng không bị tan biến!”
“Hừ! Thì ra hiện tại người là vong linh! Sau khi con người chết thì xuống Địa Ngục, Thần chết thì xuống Huyết Luyện Ngục! Pháp tắc của Sáng Thế Thần không ai có thể làm trái, ngươi lại có thể trốn từ Huyết Luyện Ngục ra! Không tồi! Thật sự không tồi chút nào!”
Cơn sóng trên người La Đức Mạn dâng trào càng dữ dội, “Nhưng hiện tại ngươi là vong linh, nếu bị ta giết, linh hồn sẽ thật sự bị hủy diệt!”
“Giết ta!? Ha ha, ngươi có thể thử xem!”
Phổ Lan Đa chính là bóng đen ngày trước đến nhân gian từ địa ngục thông đạo, còn người đang quấn lấy hai người Cát Nặc Bỉ Lợi, chính là vong linh được hắn sưu tập trong một tháng ở nhân gian.
Sở Thiên nheo mắt lại, mạo hiểm theo dõi tiếp, hắn cần có nhiều tin tức hơn!
Thần đang sống, sức mạnh của họ là từ tinh hạch, tinh hoa cơ thể, và máu. Còn vong linh thì sao? Tầng hắc vụ trong không trung rõ ràng là lĩnh vực của Phổ Lan Đa, nhưng hắn chỉ là vong linh, dùng gì để thi triển thần lực!? Hắn dựa vào gì để linh hồn được thực thể hóa tấn công hai người Mạt Khắc.
Có cơ hội bảo Ba Bác Tát triệu hoán vài vong linh để nghiên cứu mới được! Sở Thiên ngầm hạ quyết tâm.
“Lão đầu tử hôm nay đại khai sát giới rồi! Phất Lạp Địch Nặc, tránh xa ra!” La Đức Mạn nhún vai, hai tay chuyển động hư ảo, “Hải triều, đồng hóa!”
“Ha ha! La Đức Mạn, ta là vong linh! Không thuộc nguyên tố của đại lục!” Phổ Lan Đa cười lớn nói: “Chẳng lẽ ngươi thực sự mạnh đến mức, ngay cả vong linh cũng có thể đồng hóa thành hải triều sao? Thôi thì xem ta đây, ôn dịch chi vân!”
Sở Thiên theo lời của La Đức Mạn, tránh về phía xa, vì thế hắn không thể nhìn thấy tình thế trận chiến.
“Ta đánh cược, nếu không chạy, chúng ta sẽ chết!”
Trông một góc lĩnh vực của La Đức Mạn, Cát Nặc Bỉ Lợi túm lấy Mạt Khắc chạy ra, có điều những hắc y nhân vẫn luôn bám lấy họ cũng theo sau. “Phất Lạp Địch Nặc, mau đến giúp chúng ta!”
Sở Thiên thấy kỳ lạ, thực lực của các hắc y nhân này hắn nhìn thoáng qua cũng biết, chẳng qua cũng chỉ có thần lực mà thôi, thậm chí không bằng một Thánh Đấu Sĩ, sao có thể bức khiến hai vị thần phải chật vật như vậy?
Nhưng lời quát trong lúc tức giận của Cát Nặc Bỉ Lợi đã giải thích cho nghi vấn của Sở Thiên, “Con mẹ nó, cái thân thể chết tiệt này, một lĩnh vực là ảnh tử, một lĩnh vực là huyễn tượng! Nhưng con mẹ nó đối thủ là vong linh! Nếu lĩnh vực hủy diệt của lão tử vẫn còn thì sớm đã phế các ngươi rồi!
Sở Thiên héo hắt nụ cười, ảnh tử và huyễn tượng có ảnh hưởng với người sống, nhưng người chết làm gì có bóng, lẽ nào lại sợ huyễn tượng? Hai người này đúng thật là đen đủi.
“Lĩnh vực, cấm đồng!” Nếu như tạm thời đứng cùng một trận tuyến, Sở Thiên cũng phải ra tay trợ giúp rồi.
Nhưng chính lúc này, phía xa vang lên tiếng kêu kinh hãi của Thần Rủi Ro Phổ Lan Đa, “La Đức Mạn, thì ra ngươi đã thành Thượng Vị Thần!?”