Trên bầu trời bỗng lóe lên một chuỗi điện quang, tựa hồ như mưa gió sắp đến. Nhưng trong bầu trời sao ánh trăng đỏ chiếu rọi, trong vạn dặm lại không một gợn mây!
Phì! Phì!
Khắp nơi đều là hơi thở của mọi người, trong không khí bỗng xuất hiện một áp lực không hiểu từ đâu mà tới, khiến cường giả như A Mạt Kỳ cũng bắt đầu cảm thấy khó thở.
“Pháp tắc nguyên tố! Pháp tắc nguyên tố!” Sở Thiên đang bồn chồn bên ngoài phòng sinh trong không trung, miệng không ngừng nguyền rủa, “Mẹ nó! Còn ai có thể áp chế được pháp tắc nguyên tố tầng thứ năm!”
Phất La Đa vẫn đang trốn sau cửa phòng sinh lúc này thò đầu ra, “Bệ hạ, pháp tắc nguyên tố là gì!”
Sở Thiên giận dữ trừng hắn một cái, lạnh lùng nói: “Nói đơn giản, chính là nếu không có ai đến cứu chúng ta, thì mọi người đều phải xuống địa ngục!”
“Cái gì!” Phất La Đa biến sắc, ngượng ngùng cười, “Bệ hạ, ta… ta nhớ ra…”
“Ta không muốn nghe ngươi mượn cớ, cút!”
Phất La Đa bỏ chạy thục mạng, phần lớn Cự Long cũng tung cánh bay theo hắn, “Bệ hạ, đừng hiểu lầm, chúng ta về để chuẩn bị tửu yến mừng thái tử sinh ra!”
Phất La Đa có thể đi, nhưng Sở Thiên không thể! Hắn phải ở lại để bảo vệ vợ và đứa con trai vừa sinh của mình.
“Bệ hạ, xin đợi lệnh của người!” Ngoài sự dự liệu của mọi người, Kiều Trì lại không đi cùng Long Thần Vệ.
“Các ngươi còn chưa đi ư? Ở lại đây đợi chết sao?”
“Bất luận thế nào, ngài là Long Hoàng, Cự Long chân chính chỉ biết mãi mãi theo sau Long Hoàng!” Kiều Trì thẳng thắn nói.
“Tốt! Ta nhớ câu nói này của ngươi!”
Sở Thiên rút Lưỡi đao Phán Quyết ra, bay lên phía trên phòng sinh, ở thánh sơn Đỗ Lỗ Nam Hi, A Mạt Kỳ và Anh Cách Lạp Mỗ có thể dựa vào Phán Quyết thần điện tránh được pháp tắc, hi vọng lần này cũng có thể.
A Mạt Kỳ cầm Chiến Thần Kích trong tay, đứng sau Sở Thiên, Boeing sớm đã bị thương rơi xuống đất sau khi Thần Rủi Ro xuất hiện, hơn nữa ma thú của hắn không có bản lĩnh phi hành, đành phải đứng dưới đất nhìn theo Sở Thiên, nhưng không ai có ý muốn bỏ đi.
Anh Cách Lạp Mỗ biến thành Hỗn Huyết Long, xoay tròn quanh người Sở Thiên, nói với Sử Đế Phân: “Khi A Mạt Kỳ thăng cấp, có thể tự mình chém đứt nguyên tố để tránh pháp tắc, ngươi nói ông chủ nhỏ có thể không?”
“Không được!” Sử Đế Phân giải thích: “Thần tộc trước khi thành niên, thân thể chưa hoàn toàn phát triển hết, vẫn không thể triệt để dung hòa với nguyên tố thiên địa, chỉ khi hắn trưởng thành rồi mới có thể có mấy phần khả năng để tránh pháp tắc nguyên tố.”
“Mấy phần khả năng?” Anh Cách Lạp Mỗ chau mày hỏi.
“Đúng, thăng cấp thần vị rất khó khăn, từ xưa đến nay không biết bao nhiêu vị thần đã chết khi pháp tắc nguyên tố thăng cấp. Có thể qua được, không đến một phần!”
“Có một phần chắc chắn cũng phải liều thử!” A Mạt Kỳ nói với Sở Thiên: “Ông chủ, người dùng thời gian thuận lưu, trực tiếp để ông chủ nhỏ trưởng thành… Anh Cạch Lạp Mỗ, ngươi trợn mắt nhìn ta làm gì?”
A Mạt Kỳ tuy có ý tốt, nhưng chủ ý của hắn lại rất tệ.
Sở Thiên thở dài, giải thích: “Thân thể có thể tăng tốc độ trưởng thành, vậy còn thần trí? Một người thành niên nhưng là có thần trí của một đứa trẻ, ngươi có thể tưởng tượng ra thế nào không?”
“Xin lỗi, ông chủ!” A Mạt Kỳ cúi thấp đầu, hắn không cần tưởng tượng hậu quả đó, nhìn Sa Khắc cũng đủ biết rồi.
Sở Thiên vỗ nhẹ vào A Mạt Kỳ, “Không trách ngươi…”
Ầm ầm!
Bầu trời vang lên một âm thanh khô khốc. Xem ra, pháp tắc nguyên tố sắp bắt đầu.
Lúc này, hai con Cuồng Lang trên mặt đất dỏng tai lắng nghe, chúng vốn được Sở Thiên dùng để đuổi hết những người nhàn rỗi kiếm chuyện. Nhưng, hai con trong số đó lại không như vậy.
Tuy không thể nói thành lời, nhưng sói cũng có ngôn ngữ của sói, một con trong số đó nói: “Mạt Khắc, sao ngươi có thể để chúng ta vào một thân thể tệ thế này!”
“Ngươi nên biết hài lòng đi! Lĩnh vực vừa rồi của Phổ Lan Đa, thiếu chút nữa đã đánh tan linh hồn của ta rồi. Nếu không nhanh chóng tìm được thân thể nuôi dưỡng linh hồn, chúng ta sẽ chết thật đấy!”
“Vậy cũng không thể dùng Cuồng Lang cấp ba chứ, chuyện này mà đồn ra ngoài…”
“Không dùng Cuồng Lang thì dùng ai!” Linh hồn hiện tại của chúng ta chỉ có thể cướp lấy thân thể của ma thú cấp ba thôi!”
Ài! Cát Nặc Bỉ Lợi thở dài, quẫy đuôi nói, “Đừng xem nữa, nhân lúc chưa bị phát hiện mau đi thôi!”
“Chờ thêm chút nữa! Ta muốn xem xem còn có cơ hội nào không!” Trong đôi mắt sói của Thần Âm Mưu vụt ra hai đạo hàn quang.
Không khí trên bầu trời bắt đầu méo mó co rút lại, cảnh tượng rối loạn vừa rồi từng cảnh đã hiện qua trước mắt mọi người, khiến Sở Thiên thiếu chút nữa cho rằng đại lục Huyễn Thú xuất hiện phim điện ảnh.
“Nguyên tố thời gian!” Sử Đế Phân nét mặt quái dị nói: “Tiểu công tử có lẽ là Thần Thời Gian, nhưng… Tại sao các nguyên tố khác cũng đến?”
“Không chỉ nguyên tố khác, lão đầu tử ta cũng tới rồi! Ha ha!”
Trong tiếng cười dâm đãng, La Đức Mạn dùng một tư thế mình cho là đẹp nhất, bay từ xa tới, “Ai da, vừa giải quyết xong nha đầu Chu Lệ Á, sao lại một thêm một pháp tắc nguyên tố nữa, hơn nữa lại kỳ quái như vậy!”
“Ha ha, ngài cuối cùng cũng về rồi!”
Sở Thiên mừng rỡ cười lớn, bước lên nghênh đón, “La Đức Mạn thừa tướng, chỉ cần ngài giúp con trai ta qua được pháp tắc nguyên tố, ta sẽ đem tất cả mỹ nữ của Tinh Linh quốc tặng hết cho ngài!”
“Thật sao!” Chòm râu của lão đầu tử chợt tung bay, nhưng vẫn lắc đầu, “Đáng tiếc ta không có cách nào, năm xưa khi ta thăng cấp lên thượng vị thần, thiếu chút đã chết rồi, pháp tắc nguyên tố mà con trai ngươi hiện tại gặp, còn mạnh hơn ta lúc đó! Hơn nữa lại rất kỳ lạ!”
“Kỳ lạ chỗ nào?” Sở Thiên hỏi.
“Thường thì thần thăng cấp, chỉ gặp phải pháp tắc nguyên tố tương đồng với thuộc tính của hắn, nhưng con trai ngươi… Lại dẫn tất cả các nguyên tố khác đến!” La Đức Mạn vuốt râu mở to mắt, chắp tay nói: “Bội phục! Bội phục! Nếu con trai ngươi sống qua ngày hôm nay, vậy thì mười tám năm sau, Bào Uy Nhĩ bệ hạ sẽ rất vui mừng!”
Có thể khiến Bào Uy Nhĩ vui mừng, chỉ có đối thủ có sức mạnh ngang hàng thôi.
“Ngài luôn nói là pháp tắc nguyên tố gặp phải càng mạnh, thực lực sau khi thăng cấp càng lớn?”
“Không sai!” La Đức Mạn nhìn bầu trời chớp mắt, “Pháp tắc nguyên tố mà lão đầu tử năm xưa gặp quá yếu, nếu không sớm đã thu thập Phổ Lan Đa rồi! Uhm? Phổ Lan Đa đâu?”
Thì ra hắn không nhìn thấy La Tân biến thân, hơn nữa sau khi La Tân biến thân cơ hồ không có khí tức.
Sở Thiên bỗng nhiên cười, ung dung thu lại Lưỡi đao Phán Quyết.
“Tại sao ngươi không lo lắng gì?” La Đức Mạn cảm thấy kỳ lạ bèn hỏi.
“Ngươi còn không gấp, thì ta gấp làm gì?” Sở Thiên nheo mắt cười, “Theo lời ngài nói, pháp tắc nguyên tố mà con trai ta gặp phải mạnh hơn của ngài năm xưa, mà năm đó ngài còn suýt chết ở pháp tắc nguyên tố, cũng tức là nói pháp tắc hiện tại rất có khả năng giết được ngài… Ha ha, nhưng hiên tại đến ý muốn chạy trốn ngài còn không có, thiết nghĩ là đã có chỗ dựa rồi?”
“Khứa, cái đầu tiểu tử nhà ngươi còn thích hợp làm thừa tướng hơn ta!”
“Năm xưa ta cũng đã từng làm thừa tướng!” Sở Thiên nheo mắt lấy ra một thủy tinh tạp, “Đừng thừa nước đục thả câu, nữa, chút lễ vật này ngài hãy nhận trước đi…”
La Đức Mạn một tay đoạt lấy thủy tinh tạp, sau đó cười hăng hắc nói: “Lão đầu tử đúng là không có cách đối phó với pháp tắc nguyên tố tầng thứ năm, nhưng có người vừa trở về đại lục, có thể giúp ngươi một tay!”
Trên đại lục còn có người mạnh hơn La Đức Mạn? Sở Thiên sững sờ hỏi: “Vị nào?”
“Là bản vương!”
Hơi nước sau lưng La Đức Mạn bắt đầu ngưng kết lại, dần dần biến thành thực thể, thì là tuyệt sắc giai nhân mỹ nhân ngư --- Hải Vương Biển Cấm, Bào Uy Nhĩ!
Sở Thiên trong lòng rúng động, nhưng lập tức khoát tay về sau, để các ma sủng ngậm miệng lại, sau đó bản thân thay lên bộ dạng thần côn, mỉm cười nói: “Chư vị chủ Thú Thần tại thượng, Bào Uy Nhĩ bệ hạ, cuối cùng ta lại được gặp người rồi, người không biết đâu, Liên Thành của Hồng Nguyệt ngày đó dùng mưu, đem cả người và Hồng Nguyệt Thành xuống địa ngục, tuy ta muốn ngăn cản, nhưng…”
“Người người đều nói Phấp Lạp Địch Nặc vô lại, hôm nay bản vương cuối cùng đã được trải nghiệm rồi!” Bào Uy Nhĩ mặt phủ hàn sương, lạnh lùng nói: “Ta giúp ngươi giải quyết pháp tắc nguyên tố, sau đó ngươi và ma sủng của mình theo ta đi Biển Cấm! Thực Thần Sử Đề Phân cũng phải đi!”
“Bệ hạ người vừa từ địa ngục trở về!?”
Sở Thiên hỏi một câu, sau đó Bào Uy Nhĩ mặc nhận, hắn liền yên tâm hơn - Nàng ta không phát hiện ra La Tân.
“Hải chi lực!” Bào Uy Nhĩ khẽ quát, trên người lấp lánh thần lực màu lam, hơn nữa màu sắc còn đậm hơn La Đức Mạn mấy lần, đã là tầng thứ năm đỉnh phong rồi.
Ánh sáng lam sắc ôn hòa phiêu động, dần dần chụp lấy cả thành Bàng Bối, chính lúc này, pháp tắc nguyên tố đã bắt đầu.
Phong, hỏa, lôi, thời gian, không gian… Đủ loại nguyên tố tụ lại, nhưng, lập tức lại biến thành hơi nước, tan ra trong gió.
La Đức Mạn nhìn rồi gật đầu, “Uhm, bệ hạ lại tiến bộ rồi! Dùng thần lực tầng thứ năm và đồng hóa đặc tính tầng thứ tư, có thể áp chế pháp tắc nguyên tố, thậm chí không cần dùng đặc tính của tầng thứ năm, không tồi, không tồi!”
“La Đức Mạn thúc thúc quá khen rồi!” Bào Uy Nhĩ liếc mắt nhìn Sở Thiên, “Trong thời gian ở địa ngục, ta đã gặp được vài đối thủ tốt!”
Sở Thiên da mặt dày thêm vài tấc, làm như không có chuyện gì xảy ra.
Ngoài ánh sáng lam mà mỹ nhân ngư thao túng, đất trời biến đổi, nhưng trong ánh sáng lam lại vô cùng yên tĩnh.
“Vị này là Bào Uy Nhĩ miện hạ?” Sắt Lâm Na được Mai Lâm dìu, chầm chậm bước ra phòng sinh, sau đó Khách Thu Sa thu lại cây mây, ôm vò rượu đi theo đằng sau.
Nhất thời, Sở Thiên quên đi Bào Uy Nhĩ, trong mắt chỉ còn đứa trẻ trong lòng Sắt Lâm Na.
“Ha ha, đây chính là con trai của ta!” Sở Thiên chỉ vào đứa trẻ cười, “Giống hệt với tấm ảnh chụp ta hồi nhỏ! Ha ha!”
Ánh mắt của bọn A Mạt Kỳ cũng bị thu hút, tuy họ không biết tấm ảnh là thứ gì.
Đứa trẻ cả người trắng mịn, vô cùng đáng yêu, đôi mắt chuyển động loạn khắp nơi, nhìn trông rất tinh lanh. Có điều… Sao nó cứ chốc chốc lại nheo mắt? Xem ra rất giống bộ dạng Sở Thiên lúc lừa gạt người khác.
Ánh mắt di động khắp chốn, cuối cùng, sự chú ý của chú nhóc dừng lại trên người Bào Uy Nhĩ.
Chầm chậm giơ hai tay ra, Sở tiểu thiếu gia lại có thể nói câu nói đầu tiên trong cuộc đời, “Tỷ tỷ xinh đẹp, ôm ôm!”
“Phụ thần tại thượng!” tung hoành tam giới hơn vạn năm nay, Hải Vương Biển Cấm với khí thế đè nén các cường giả trong thiên hạ, nhất thời sững người, cảm giác này, dường như chưa từng tồn tại trong ký ức của nàng.
Bào Uy Nhĩ bất giác vươn hai tay ra, Bào Uy Nhĩ ôm lấy đứa trẻ.
Bất chợt, Sở Thiên nghi ngờ cấu trúc gien của mình, có phải đã có vấn đề gì, tuy Sở đại thiếu gia có hai bà vợ, tương lai cũng sẽ có người thứ ba, nhưng hắn không thể sánh được với hai chữ háo sắc, về điểm này vô số nữ nhân xinh đẹp của Bố Lôi Trạch có thể làm chứng, Tinh Linh hộ vệ An Na có thể làm chứng.
Thế nhưng, con trai của Sở Thiện lại…
Tên tiểu tử dán chặt đầu vào ngực của Bào Uy Nhĩ, còn chốc chốc cọ cọ, hai bàn tay nhỏ cũng không thực thà, hơn nữa khóe miệng còn mang theo nụ cười cổ quái, con mắt nheo lại.
Nhìn bộ dạng này khiến Sở Thiên vô cùng kinh ngạc, bản thân nheo mắt đó là vì suy nghĩ khi lừa người, ánh mắt dễ bán đứng bản thân, vì vậy muốn dùng mí mắt để che đi phần nào, nhưng tên nhóc này thì tại vì sao?
Ngay sau đó, đứa trẻ đã bị Sở Thiên nhận định là háo sắc, ngước đầu nhìn Bào Uy Nhĩ cười hì hì, “Tỷ tỷ, đói! Uống sữa!”
Hải Vương Biển Cấm, mỹ nhân ngư Bào Uy Nhĩ, lần đầu tiên trong đời đỏ mặt!
Chú nhóc đợi cả nửa ngày, thấy mỹ nhân ngư sững người, hơn nữa không có ý định cho mình ăn, bèn quay đầu, mở to mắt bắt đầu nhìn quanh về phía mọi người.
Sở Thiên, Sắt Lâm Na, A Mạt Kỳ, Anh Cách Lạp Mỗ…
Từng người đều bị nhìn một lượt, sau đó, chú nhóc chú ý đến chú gấu trúc nhỏ Khách Thu Sa đang ngồi bên cửa phòng sinh vừa uống rượu vừa xem kịch.
“Hắc hắc!” Chú nhóc cười, hai tay xòe ra một lần nữa, “Ca ca, rượu đi!”
Sự ra đời của tiểu sư đệ, tượng trưng cho việc đại lục Huyễn Thú bước vào một giai đoạn lịch sử, lịch sử XX, hoàn toàn mới! Rất nhiều năm sau, Thần Thánh Đại Tế Tự cấp mười Địch Áo, đã viết trong quyển hồi ức của hắn như vậy.
Đáng tiếc, quyển hồi ức của Địch Áo vừa xuất bản, hắn đã không màng thế sự, chuyên tâm đóng cửa nghiên cứu thuật thượng cổ tế tự, cho nên cũng không ai biết rằng, hai chữ XX bị người nào đó xóa đi rốt cuộc là gì.
Hắc ám? Hỗn loạn? Dâm đãng? Các nhà sử học đại lục đã đưa ra rất nhiều suy đoán, nhưng tổng kết vẫn không có kết luận nào mang theo ý tốt cả…