Nhìn hắc bào lão nhân ở phía xa, Sở Thiên cảm nhận rõ được rằng hắn chỉ có thần lực tầng thứ nhất, nhưng trong lòng lại vẫn không dám khinh thường hắn.
Có thể dùng thần lực tầng thứ nhất xâm nhập đến bên cạnh Sở Thiên, dùng thần lực tầng thứ nhất tránh thoát đợt tấn công phủ thảm của A Mạt Kỳ, thậm chí chỉ dựa vào thần lực tầng thứ nhất, dám ở lại sau khi ám sát.
Ám sát thất bại mà vẫn công nhiên hiện thân trước mặt Hạ Vị Thần, vị lão nhân này tất có chỗ dựa.
Sở Thiên giữ lại A Mạt Kỳ đang muốn phát hỏa, tủm tỉm cười hạ thân từ trên không xuống, sau đó chậm rãi bước tới trước mặt lão nhân, “Xin hỏi quý tính của lão tiên sinh? Chúng ta đã nói chuyện vài lần rồi, bổn hoàng lại vẫn chưa biết tên của ngươi, thật thấy có chút thất lễ.”
“Long Hoàng bệ hạ quá khiêm nhường rồi!”
Lão nhân thấy A Mạt Kỳ theo sát bên cạnh Sở Thiên, đồng thời mắt ưng đóng chặt vào mình, bất giác nghẹn lời không cười nổi, chủ động lui về sau vài bước, sau đó hai cánh tay già khô khẽ giang ra, thị ý bản thân hoàn toàn không có lòng hại người.
“Tên của lão hủ đã lâu không dùng tới hơn nữa trên đại lục này lại có một số kẻ thù, cho nên không cần nhắc tới cũng được!”
Lúc này Lô Địch Tam Thế và các tướng lĩnh từ trong vương trướng mới phát hiện tình hình có biến, nháo nhác xông đến, sau khi Lô Địch Tam Thế nhìn thấy Sở Thiên và một lão nhân đang giao thiệp, lập tức lệnh cho các tướng sĩ lui ra xa, hắn biết, đối thủ có thể khiến Sở Thiên và A Mạt Kỳ cùng lúc xuất hiện ứng phó, thì đã không phải là chuyện mà con người có thể tham gia vào.
Thiết kỵ Khải Tát không dám cãi hoàng mệnh, nhưng họ đã tung hoành đại lục mấy trăm năm này, sự kiêu hãnh không cho phép họ được thối lui. Đầu tiên họ rút chiến đao chém đổ lều trướng của mình, dọn sạch một khoảng đất trống tạo điều kiện cho kỵ binh xung phong, sau đó lui về sau tập trung ở phía xa bày trận, chốc chốc lại giám thị lão nhân.
“Vậy thì cũng phải có một cách xưng hô chứ!” Sở Thiên nhún vai, vẻ mặt thân thiết, như đang ôn lại chuyện cũ với bạn. Nhưng lời nói trên miệng lại độc vô cùng, “Nếu như có người hỏi bổn hoàng trong lần chiến tranh Lôi Tư, ta không thể nói gặp được một đế sư, tên là con lợn chứ!”
Con lợn, ở trên đại lục Huyễn Thú với sự kém phát triển thì những câu nói tục này. Đã là lời mắng chửi người cay độc nhất. Đặc biệt là dùng hai chữ này để nói một cường giả thần cấp. Đó chính là ngòi kích nổ dẫn đến một trận tử chiến.
Bộ mặt của lão nhân bị chiếc mũ đen che kín lại, không nhìn ra có sự thay đổi gì, khí tức không hề có chút ba động nào của hắn lại toát ra một cảm giác như đang nhẫn nhịn, thờ ơ trước câu xưng hô con lợn của Sở Thiên.
“Long Hoàng bệ hạ có thể tùy tiện gọi ta thế nào cũng được, nếu nhất định muốn có một xưng hô, xin bệ hạ gọi lão hủ là Cáp Đạt Uy!”
“Cáp Đạt Uy đế sư!”
Tuy biết rõ tên này có khả năng là ngụy tạo ra, nhưng Sở Thiên vẫn lớn tiếng đọc nó ra, giọng nói lớn truyền đến hậu doanh khiến các thân vệ của gia tộc Phất Lạp Địch Nặc cũng nghe thấy.
Sở Thiên tin rằng, chỉ dựa vào độ tinh nhanh của những thân vệ mà mình đích thân tuyển chọn, chắc chắn sẽ lập tức liên hệ với Bố Lôi Trạch, nói cái tên này đến Ba Bác Tát,
Chẳng bao lâu sau, Ba Bác Tát sẽ giao lại kết quả điều tra cho hắn.
“Không biết ngài thuộc chủng tộc nào. Nhân loại, ma thú, hay là thần tộc?”
“Lão hủ hiện tại… cho là người đi! Hoặc cái gì cũng không phải!”
Giọng điệu của Cáp Đạt Uy có chút trơ trọi, nhưng vẫn bình thản như vậy.
“Ha ha, cái gì cũng không phải?” Sắt Lâm Na khẽ dựa vào bên cạnh Sở Thiên, thu lại khí thế vừa rồi, nhưng miệng nói cũng cay độc không khác Sở Thiên, “Vậy ngài là cái thứ gì vậy?”
Sắt Lâm Na biến tướng mắng lão nhân một câu, đây không phải vì nàng cay độc, mà là vì nàng muốn phối hợp cùng Sở Thiên kích nộ Cáp Đạt Uy - Bất luận là người hay là thần đều là dao động cảm xúc càng lớn, sơ hở lại càng nhiều.
Công phu hàm dưỡng của Cáp Đạt Uy lại vượt xa dự tính của hai người, với lời châm biếm của Sắt Lâm Na, lão nhân chỉ phá lên cười ha hả một cách sảng khoái, “Ha, phu nhân nói đúng rồi. Lão hủ thật không phải thứ gì cả!”
Tuy rằng Cáp Đạt Uy đang tự sỉ nhục chính mình, nhưng trong tiếng cười lại có chút mùi vị của việc thông suốt thế sự mà tự cười nhạo mình.
Sở Thiên và Sắt Lâm Na trao đổi cho nhau những cái nháy mắt ra dấu, đồng thời cảm thấy lão nhân không dễ đối phó. Cáp Đạt Uy tuy có thể tránh qua một đòn tấn công chứa sự giận dữ của A Mạt Kỳ, nhưng điều này hoàn toàn không đáng sợ.
Đáng sợ nhất là tâm thái bị nhục mà không nộ của hắn, loại người này nếu như có một bộ não cơ trí, vậy chính là cường địch số một của họ.
Cáp Đạt Uy lại cười nói: “Bệ hạ còn có chuyện gì muốn hỏi nữa không? Nếu như không có, lão hủ xin được cáo từ.”
“Vội gì vậy? Bổn hoàng còn có chuyện muốn hỏi đây!”
Sở Thiên kéo dài tiếng kêu Cáp Đạt Uy, nhưng hai tay lại để sau lưng liên tục kết ấn, âm thầm lặng im không ai biết, đã dùng thời gian cấm cố chụp lấy Cáp Đạt Uy. “Xin lão tiên sinh hãy nhận xét cho chiêu này của ta trước đi!”
“Thời gian cấm cố, thức thứ nhất trong Long Hoàng lãnh vực, bệ hạ đã có thể sử dụng một cách tùy tâm rồi!”
Cáp Đạt Uy rõ ràng bị chịu ảnh hưởng của cấm cố, không những động tác chậm lại, hơn nữa tốc độ nói cũng ngắt nhịp, nhưng học thức uyên bác của hắn lại không phải thứ mà cấm cố có thể khóa được.
“Có điều, theo lão hủ biết, thời gian cấm cố có sáu kiểu biến hóa, bệ hạ có thể dùng bao nhiêu kiểu rồi?”
Sáu kiểu biến hóa? Sở Thiên thiếu chút nữa há miệng mắng lớn Lạp Hi Đức, năm trước lão già đó chỉ nói thời gian cấm cố là cơ bản, sử dụng quen là được, biến hóa cao cấp phải đến thời gian thuận lưu mới có thể học…
Nghĩ mãi nghĩ mãi, Sở Thiên nét mặt bất giác sững sờ lại.
Nhìn thấy bộ dạng của Sở Thiên, Cáp Đạt Uy khẽ lắc đầu, “Hậu duệ của Tư Tháp Đức Mại Nhĩ miện hạ, thật đúng là đời sau không bằng đời trước… Năm xưa Long Thần miện hạ dùng chiêu này, cấm cố một phần thời gian bên cạnh của Thần Thời Gian, lại khiến một phần khác chuyển động bình thường, kết quả tương lai mà Thần Thời Gian nhìn thấy đã đứt đoạn thành vô sô đoạn, trực tiếp bị lãnh vực thời gian của mình phản phệ lại.
Còn lần Long Thần thứ tử dùng cấm cố, đã từng không hoàn toàn cấm cố mình, từ đó khiến tốc độ của mình giảm chậm lại, lấy chậm đánh nhanh… Những điều đó người có hiểu không?”
A Mạt Kỳ với cách Long Thần thứ tử lấy chậm đánh nhanh tỏ ra khinh thường không thèm chấp, nhưng Sở Thiên lại nheo mắt lại suy nghĩ, tuy không hiểu chi tiết, nhưng ít nhất hắn biết được,
Trên địa cầu cũng từng có một đạo nhân địch thối, dùng tốc độ kỳ quái trong mắt cao thủ đứng ở đỉnh cao của võ học. Biết điểm này, cũng đủ để Sở Thiên tin lời Cáp Đạt Uy.
“Cái gì là thành Thần, chẳng qua chỉ là vận dụng một cách tùy tâm tùy ý nguyên tố Nguyệt Thuộc của mình, thay đổi bộ phận quy tắc trong lãnh vực Sáng Thế Thần tạo ra…”
Nhìn thẳng vào Sở Thiên đang suy nghĩ, Cáp Đạt Uy cười ha hả, giải thích: “Thần, bất luận là Sáng Thế Thần hay là Hạ Vị Thần, đều chỉ là người chế định quy tắc. Sự khác biệt của họ chẳng qua chỉ là Sáng Thế Thần có thể chỉ định tất cả quy tắc nguyên tố, còn thần bình thường chỉ có thể chỉ định một loại nguyên tố.”
Cái gọi là Thần. Chẳng quá chỉ là người có thể chế định quy tắc! Sở Thiên dụng tâm ghi nhớ lại câu nói này.
Lật tay lấy con dao phẫu thuật từ trong nhẫn ra, Sở Thiên vung dao lên trời, “Ngài lại thử một chiêu này thế nào?”
“Dùng thời gian thuận lưu tăng tốc xuất đao, uy lực không nhỏ, ha! Nhưng lại quá thô thiển, bệ hạ dùng hết chiêu này, còn có thể dư lại bao nhiêu thần lực?” Cáp Đạt Uy lắc đầu lia lịa, nhưng lời nói lại vang đến trong lòng Sở Thiên, sự tiêu hao của Du Vạn Lưu trảm quả thực quá lớn.
“Chiêu này để đối phó với người bình thường thì được, nhưng trong mắt của Cao Vị Thần đã chỉ là một trò chơi ở tầng thứ hai đỉnh phong, trừ phi bệ hạ có thể giống như A Mạt Kỳ bên cạnh. Dùng phân thân cùng tần suất tăng thần lực, nếu không mãi mãi chỉ có thể đối phó với đối thủ tầng thứ hai! Nhưng bệ hạ bất luận là gia tốc thuận lưu thế nào, có thể làm được như A Mạt Kỳ không?”
Không thể nào, cùng tần suất tăng thần lực cố nhiên uy lực rất lớn, nhưng điểm quan trọng nhất của nó không phải là cùng tần suất, mà là cùng lúc! Chỉ có lãnh vực phân thân vô số của A Mạt Kỳ mới có thể thực sự cùng lúc xuất thủ.
Sở Thiên nhiều nhất chỉ có thể liên tục tăng tốc độ công kích lên vô số lần mà thôi, nhưng hắn mãi mãi không thể nào làm được hai chữ cùng lúc.
“Hơn nữa bệ hạ tại sao nhất định lại dùng dao? Vũ khí tốt nhất, có lẽ chính là quy tắc mà mình chế định ra!” Nói rồi, Cáp Đạt Uy chỉ về cô sơn nơi quân đội Lôi Tư đóng ở phía xa. “Giống như ngọn núi này,
Nếu bệ hạ dùng phương pháp vừa rồi phá hủy nó, cần bao nhiêu đao?”
Sở Thiên suy nghĩ một lát, cúi đầu đáp: “Có lẽ khoảng mấy chục đao.”
“Nhưng nếu ngươi dùng thời gian cấm cố, cấm cố từ phần lưng núi xuống, mà để thời gian từ lưng núi trở lên trôi bình thường, vậy thì sẽ thế nào?”
Sở Thiên trong lòng kinh hãi, thốt ra lời, “Thời gian của cả ngọn núi sẽ hỗn loạn. Nửa ngọn núi phía trên tuân thủ theo pháp tắc của Sáng Thế Thần. Nửa ngọn núi còn lại tuân thủ theo quy tắc của ta, vậy thì nó chỉ có thể đứt từ giữa núi!”
“Ha ha.” Cáp Đạt Uy cười, “Núi không có thần lực, sẽ không chống chọi được, bệ hạ muốn cấm cố nó phải mất bao nhiêu thời gian?”
Chiêu thức tương tự. Sở Thiên đã dùng một lần để đối phó với Ma Căn ở Thiên Hải Quốc, có điều dường như đã vắt kiệt cơ thể hắn, nhưng nếu làm theo lời của Cáp Đạt Uy, vậy thì Sở Thiên có lòng tin sẽ gây thương tích cho Ma Căn!
“Thần, chính là người chế định quy tắc!” Cáp Đạt Uy lại nhấn mạnh lần nữa câu nói của mình, sau đó cười nói: “Sau khi bệ hạ thành thần, có thể chế định tất cả pháp tắc thời gian trong phạm vi lãnh vực của mình, nhưng bệ hạ hiện tại hiểu biết bao nhiêu về quy tắc vận hành thời gian?”
Giống như được thức tỉnh, Sở Thiên thoáng chốc đã hiểu mình tại sao lâu như vậy, không thể đột phá vào thần lực tầng thứ ba.
Lời của Cáp Đạt Uy thì ngược lại, chính là muốn thành thần phải khống chế được nguyên tố của mình, đạt được đến mức vận dụng tùy ý trước. Nhưng Sở Thiên hiện tại chỉ biết hai loại cơ bản nhất là dừng thời gian, và tăng tốc thời gian. Vốn không thể nào nói là vận dụng linh hoạt.
Muốn chế định quy tắc, bắt buộc phải hiểu rõ quy tắc là gì. Như vậy mà thôi.
Bao lâu này vấn đề quấy nhiễu bản thân đã được bừng tỉnh, Sở Thiên vốn là người thông mình, lại cộng thêm với sự hun đúc của kiến thức thời gian, Sở Thiên vô thức bắt đầu dùng các tổ hợp về dừng và gia tốc thời gian.
Bỗng nhiên, Sở Thiên lờ mờ cảm thấy nguyên tố thời gian của đất trời toàn bộ đang ập về phía mình. Hơn nữa càng lúc càng mãnh liệt.
Thì ra pháp tắc nguyên tố thành thần đã tới rồi.
A Mạt Kỳ vụt người bảo vệ trước mặt Sắt Lâm Na, “Bà chủ cần thận, ông chủ sắp thành thần rồi.”
“Thành thần?” Sắt Lâm Na nét mặt vui mừng, vội phi thân về sau, “A Mạt Kỳ, ngươi chuyên tâm bảo vệ ông chủ! Đừng vì ta mà phân tâm.”
“Xin bệ hạ hãy lui chậm lại thời gian thành thần… Đừng sử dụng thần lực nữa là được rồi.” Cáp Đạt Uy chợt nói.
“Ngươi muốn làm gì?” A Mạt Kỳ hồ nghi nhìn Cáp Đạt Uy, bất giác nghi ngờ dụng tâm của hắn.
“A Mạt Kỳ, Cáp Đạt Uy tiên sinh vẫn còn lời chưa nói hết!” Sở Thiên nghe lời tản thần lực đi, chắp tay khom người sát xuống, trịnh trọng nói: “Xin lão tiên sinh tiếp tục chỉ điểm.”