“Ngươi cần máu của ta mới có thể chữa trị cho A Lan Đức?” Dáng điệu mỹ nhân ngư chau mày trầm tư thật sư rất thu hút người, cho dù là Anh Cách Lạp Mỗ phía sau Sở Thiên, Thực Thần Cách Lý Phân cũng đôi chút không dám nhìn trực diện, nhưng Sở Thiên thì vẫn tủm tỉm cười nhìn nàng, một chút suy nghĩ khác hắn cũng không có, tên thần côn này cũng chỉ có điểm tốt này, chưa từng vì sắc đẹp mà phạm sai lầm.
A Mạt Kỳ cũng đang nhìn chằm chằm vào Bào Uy Nhĩ, có điều trong ánh mắt hắn toàn là địch ý.
Sở Thiên nheo mắt nhìn, dao phẫu thuật trong tay không ngừng xoay tròn ở đầu ngón tay, giống như đang đang chơi trò với cái bật lửa vậy.
“Tại sao nhất định cần máu của ta?” Bào Uy Nhĩ khẽ vỗ vào tiểu Sở Viêm trong lòng mình hỏi.
“Đây là bí mật nhỏ của thuật Thượng Cổ Tế Tự! Thứ lỗi không thể phụng cáo được!” Sở Thiên khẽ gạt dao phẫu thuật trong tay, phủi lên pháp bào của mình, bộ dạng như không có chuyện gì nói: “Bệ hạ có thể suy nghĩ một thời gian, không cần gấp, chỉ cần phần đầu của A Lan Đức miện hạ vẫn còn, ta dám bảo đảm hắn không chết!”
Nói rồi, Sở Thiên khẽ gật đầu thị ý, đỡ lấy tay của hai vị phu nhân, xoay người cáo lui, “Cả đường mệt nhọc, ta sắp phải làm bữa tối cho hai phu nhân của ta rồi, bệ hạ cứ từ từ suy nghĩ, cáo từ!”
Sở Thiên làm cơm cho vợ? A Cổ Lạp Long Hoàng, Bố Lôi Trạch Vũ Vương mà lại làm cơm cho vợ? Bào Uy Nhĩ sững người ngạc nhiên.
Sở Thiên nói là làm cơm, nhưng hắn không thường xuống bếp, có điều hiện tại Sắt Lâm Na vừa mới sinh con được một tháng, còn Sở Thiên lại tinh thông dược lý, cho nên mới đích thân ra tay chuẩn bị làm món điểm tâm kết hợp y học Trung Hoa, cũng hết cách, ai bảo hắn không muốn người khác biết về kiến thức dược lý của mình chứ.
“Mạt Khắc Nhĩ cứ ở lại cùng tỷ tỷ là được rồi!” Sắt Lâm Na khẽ cười một tiếng, cùng Chu Lệ Á mỗi người một bên cầm tay của Sở Thiên bước đi.
Bào Uy Nhĩ khẽ giơ tiểu Sở Viêm lên trước mắt, lắc lư cưng chiều, sau đó hỏi: “Mạt Khắc Nhĩ, nói cho giáo mẫu biết, phụ hoàng con xuống bếp làm cơm sao?”
Chú nhóc gật đầu lia lịa, nói, “Cha, ăn ngon, làm cơm!”
Mỹ nhân ngư sững người trong chốc lát, sau đó chợt cười.
Bước ra khỏi tòa tháp nhọn, Sở Thiên nhìn thấy Mai Lệ Nhĩ còn đang đợi bên ngoài, bèn bước lên trước, “Ha ha, Mai Lệ Nhĩ miện hạ yên tâm, ta đã nhìn thấy thân thể của A Lan Đức miện hạ, bảo đảm có thể cứu sống hắn!” Nói rồi, mắt Sở Thiên đảo một vòng, nói thêm: “Chỉ cần Bào Uy Nhĩ bệ hạ chịu hi sinh một chút máu của mình thôi!”
Sắt Lâm Na khẽ véo tay Sở Thiên, thầm cười chiêu này của Sở Thiên quá độc, Bào Uy Nhĩ không quyết định, chàng lại dám lợi dụng thủ hạ của nàng ta để tạo áp lực bên cạnh, thiết nghĩ quan hệ của Thí Thần Thất Hải Thú chắc chắn rất tốt, Mai Lệ Nhĩ biết A Lan Đức còn có hi vọng sống, vậy thì chắc chắn sẽ ra sức khuyên nhủ Bào Uy Nhĩ hiến máu.
Còn về lựa chọn thứ nhất mà Sở Thiên nói, tất cả mọi người đều tự động bỏ qua. Dù gì đối với một thần mà nói, thần lực chính là gốc rễ để sinh tồn. E rằng bản thân A Lan Đức cũng sẽ không đòng ý hi sinh thần lực để đối lấy một cơ hội sống như người tàn tật.
“Đa tạ Long Hoàng bệ ha!” Nét mặt của Mai Lệ Nhĩ vẫn giữ được khí tức băng lạnh vạn năm bất biến khiến người khác phải ngờ rằng nàng chưa từng cười bao giờ.
“Hắc hắc, tiểu tử đó không có ở đây, tốt quá rồi!” La Đức Mạn vòng ra từ sau lưng tháp, sán vào người của Sở Thiên, vẫy tay với Mai Lệ Nhĩ, dặn dò. “Ngươi đi lo chuyện của mình trước đi. Ta sẽ tiếp đón nhà Long Hoàng!”
“Tuân lệnh, thừa tướng!” Mai Lệ Nhĩ cung kính khom lưng, sau đó cáo lui. Xem ra lão rùa già này có uy vọng rất cao ở Biển Cấm.
“Các hạ chính là đệ nhất trí giả La Đức Mạn của hải tộc năm xưa đó sao?” Thực Thần Cách Lý Phân đột nhiên chui ra từ giữa Sắt Lâm Na và Sở Thiên, vuốt râu cười lớn nói: “Năm nay ngài bao nhiêu tuổi rồi? Nghe nói trong thần tộc chúng ta lão đầu tử ta niên kỷ lớn nhất!”
La Đức Mạn nhún vai, khoác lác bĩu môi nói: “Không nhớ rõ nữa rồi, lão đầu tử chỉ biết năm xưa Nguyệt Thần ra đời, râu của ta đã trắng bạc rồi!”
“Vậy thì ngươi không được rồi, lão nhân gia ta tuổi còn lớn hơn ngươi! Ha ha!” Bộ dạng của Cách Lý Phân dương dương đắc ý, trong thần tộc không phải không có ai lớn tuổi hơn hắn, có điều những người lớn tuổi hơn hắn đều đã chết vì nguyên nhân nào đó, chỉ có một Thực Thần không có bất cứ uy hiếp nào, cũng chưa từng gây chuyện mới có thể sống tiếp tục đến bây giờ, kết quả đã có tư cách là già nhất Thần tộc.
La Đức Mạn cũng từng nghe nói đến tên của Thực Thần, biết mình không cách nào so tuổi với hắn, chỉ uất ức xoay người đi chỗ khác không để ý đến hắn, thân thiết kéo lấy tay Sở Thiên, cười nói: “Đi, lão đầu tử giới thiệu cho ngươi vùng Biển Cấm này!”
Sở Thiên cũng muốn hiểu nhiều hơn về Biển Cấm, cho nên ngay lập tức nhiệt tình lên, hai người bắt chuyện trên đường giống như hai người bạn vong niên đang đàm đạo với nhau.
Năm cung của Biển Cấm trên đại lục không khác biệt mấy so với những vương cung trên lục địa, chỉ có một lớp thần lực ba động thấp thoáng bảo vệ, ngoài ra chính là dùng những vật liệu trong biển như sắc lam màu trời, san hô, vỏ trai để xây dựng, nếu như muốn tìm ra sự khác biệt, đó chính là nơi này không thờ phụng thần tộc và cung thất để tế bái tổ tiên.
Vòng quanh Vương Cung Biển Cấm một vòng, La Đức Mạn đưa đám người đến một bãi đất bằng sau chính môn, chỉ vào ba tòa tháp nhọn cười nói: “Vương cung của Biển Cấm không có quá nhiều quy củ, bệ hạ và người nhà muốn đi đâu thì đi đến đó, duy có ba nơi là không thể đi!”
“Chẳng lẽ là ba tòa tháp này?” Sở Thiên hỏi: “Vừa rồi ta không phải đã đi đến bên trái rồi đó sao?”
“Đó là được bệ hạ cho phép! Nếu như không được bệ hạ cho phép, ngươi vạn lần không thể đi! Bên trong đó có khuê phòng của bệ hạ và đại điện nghị chính! Là nơi Thất Hải Vương Tộc tụ hội giải quyết sự vụ!” Nói rồi, lại chỉ về hai tòa tháp khác, “Hai tòa tháp này, bên trái là phòng khách, đám người Lạp Hi Đức đang ở bên trong đó…”
“Vậy gia gia ta có phải cũng ở trong đó không?” Chu Lệ Á vội vã hỏi.
La Đức Mạn sắc mặt gượng gạo, không biết trả lời như thế nào, thân thể của Đức Khố Lạp bị lấy trộm mất, tuy đã được cứu về, nhưng cũng là nửa sống nửa chết.
Chu Lệ Á vừa định truy hỏi, Mai Lệ Nhĩ đã từ phía sau đi lên, “Bệ hạ, vua của ta đã đồng ý cho ngài máu rồi! Xin hãy theo ta đi cứu A Lan Đức!”
Thị ý Chu Lệ Á yên lòng đừng nóng vội, sau đó để La Đức Mạn dẫn phu nhân và ma sủng đi nghỉ ngơi, Sở Thiên đã đi theo Mai Lệ Nhĩ trở về gian tháp bên góc trái.
Dọc trên đường đi Sở Thiên vẫn đang lẩm bẩm: “Không phải chỉ là cho một chút máu thôi sao? Bào Uy Nhĩ còn do dự điều gì? Một chút máu và thuộc hạ thần cấp, trẻ con cũng có thể hiểu là bên nào quan trọng hơn!”
“Ha ha, bệ hạ suy nghĩ kỹ rồi chứ? Không phải chỉ là cho chút máu thôi sao!” Sở Thiên cười ha hả bước vào đại sảnh, gật đầu với Bào Uy Nhĩ, sau đó bước tới bên cạnh thi thể của A Lan Đức, bắt đầu dựng bàn phẫu thuật.
Mai Lệ Nhĩ lần này cũng theo vào, rõ ràng là không yên tâm bệ hạ của nàng bị một người không đáng tin lấy máu, nàng nghe vậy liền nói: “Bệ hạ vẫn là một trong thượng cổ hoàng tộc, huyết mạch vô cùng tôn quý, máu của người sao có thể tùy tiện cho kẻ khác được? Nếu không phải…”
“Được rồi, không cần nói nữa!” Bào Uy Nhĩ trao tiểu Sở Viêm cho Mai Lệ Á bế, bản thân bước đến bên cạnh Sở Thiên chờ đợi để lấy máu.
Tiểu Sở Viêm vừa lọt vào lòng của Mai Lệ Nhĩ, lập tức quơ tay bàn tay nhỏ lên nói, “Cá. Cá. Lạnh!”
Mai Lệ Nhĩ kinh ngạc, nàng chính là một băng ngư trong hàn lưu bắc hải băng nguyên biến thành.
“Không cần kinh ngạc, linh hồn của tiểu Mạt Khắc Nhĩ mạnh không kém hơn ta là bao nhiêu!” Bào Uy Nhĩ khen ngợi con nuôi, sau đó chau mày nhìn dụng cụ cổ quái trong tay của Sở Thiên, nói: “Ngươi dự định truyền máu của ta cho A Lan Đức thế nào?”
“Người làm theo lời ta nói là được rồi!” Sở Thiên bị Bào Uy Nhĩ nhìn thấy quá trình truyền máu đã là bất đắc dĩ rồi, làm sao có thể nói nguyên lý cho nàng biết?
Lấy một sợi dây lưng ra, còn cả một ống tiêm lớn đủ để tiêm cho Hãn Mã, Sở Thiên vừa khử trùng cho ống tiêm, vừa dặn dò nói: “Đưa tay qua đây, ta lấy chút máu làm hóa nghiệm trước?”
Nói rồi, Sở Thiên bước lên kéo lấy tay của mỹ nhân ngư.
“To gan! Thân thể của bệ hạ ngươi có thể chạm vào sao?” Mai Lệ Nhĩ giận dữ xông tới chặn ngang trước mặt Sở Thiên.
“Ngươi muốn làm gì chứ?” Sở Thiên không hề khách khí giáo huấn: “Miện hạ, ta không có hứng thú với thân thể của nữ vương nàng, nữ nhân trong nhà ta đã có hai người tốt nhất rồi! Ta chỉ cần máu của nàng ta, không chạm vào tay nàng ta, sao ta có thể lấy máu được?”
“Ngươi muốn lấy máu của ta để vào trong thứ này?” Bào Uy Nhĩ chỉ vào ống tiêm trong tay Sở Thiên hỏi.
“Đúng!”
“Vậy thì dễ thôi!” Ngọc thủ của Bào Uy Nhĩ khẽ đặt lên ống tiêm, sau đó chỉ thấy nàng không có bất cứ động tác gì, “sùng sục” trong ống tiêm đã chứa đầy một ống máu, máu màu xanh da trời.
Nữ thần tại thượng, tay cầm của Sở Thiên cứng đờ lại, có điều hắn lập tức nheo mắt, nghiêm mặt nói: “Bệ hạ, chữa trị cho A Lan Đức miện hạ cần rất nhiều bước, dù sao máu toàn thân hắn đều phải chữa trị một lượt, chuyện này, chuyện này có lẽ cần người tốn không ít máu…”
“Không cần phức tạp như vậy, ngươi cần bao nhiêu máu?” Bào Uy Nhĩ lãnh đạm hỏi.
Khẩu khí lớn nhỉ! Sở Thiên thần niệm quét vào không gian giới chỉ, lấy ra ba chiếc bình lớn nhất, cái nhỏ nhất trong đó cũng có thể làm bồn tắm.
Biết dụng cụ mình lấy ra có đôi chút khoa trương, có điều Sở Thiên vẫn từ tốn giải thích, “Quá trình chữa trị là bí mật của thuật thượng cổ Tế Tự, thứ lỗi ta không thể nói nhiều, chỉ có thể nói cho bệ hạ biết, bên trong máu có rất nhiều thứ, ta chữa trị cho A Lan Đức miện hạ chính là cần một số thứ trong máu của người! Mà những thứ này trong máu lại rất nhiều, đây!” Sở Thiên chỉ vào ba bình lớn đó, “Chính ba chiếc bình lớn này, cũng chỉ có thể miễn cưỡng chế luyện ra dược phẩm vừa đủ để chữa trị cho A Lan Đức miện hạ!”
Trong máu quả thực có rất nhiều thành phần, nhưng truyền máu có cần thiết phải tỉ mỉ như vậy không? Đương nhiên là không! Chuyện này dĩ nhiên là cái cớ Sở Thiện bịa ra để tham ô máu của mỹ nhân ngư.
Đáng tiếc Bào Uy Nhĩ tung hoành đại lục, thiên hạ vô địch thủ, nhưng lại không hề biết y thuật là thứ gì, với nàng, chỉ cần mình tận mắt nhìn thấy, Sở Thiên sẽ không thể làm giả!
Vì vậy mỹ nhân ngư nhẹ nhàng dời bước tới bên cạnh chiếc bình lớn, sau đó hai tay ấn nhẹ.
Sùng sục, sùng sục!
Trong bình chợt tuôn trào ra máu.
Mai Lệ Nhĩ sắc mặt bình thường, nàng biết vua của mình có bản lĩnh này, nhưng Sở Thiên thì ngây người, đây là gì, chẳng lẽ Bào Uy Nhĩ có thể trực tiếp để máu ra ngoài cơ thể? Nhưng nàng ta rõ ràng không biết lĩnh vực cua Hoàng Kim Long Tộc mà? Chẳng lẽ nàng ta thật sự là thiên tài, đến mức chỉ dựa vào không khí để chuyển khí quan trong cơ thể mình?
Rất nhanh, ba bình đã được đầy máu, Bào Uy Nhĩ thu hai tay lại, hỏi: “Chỗ này đã đủ chưa?”
“Vừa rồi ta đã nói, ba bình máu này chỉ là miễn cưỡng có thể dùng, nếu như muốn bảo đảm hơn một chút… Vậy thì cũng đựng đầy cả cái này đi!”
Bình! Sở Thiên lại lấy ra một chiếc bình lớn khác.
Bào Uy Nhĩ không hề do dự, lập tức trút đầy máu màu xanh da trời vào trong chiếc bình này.
Nữ thần tại thượng, Sở Thiên thật sự không nhìn ra nổi Bào Uy Nhĩ là người thế nào, nhìn máu đổ đầy trong bốn chiếc bình, đủ để thay máu cho Hãn Mã chứ đừng nói là Hải Mã A Lan Đức, nhưng trong thân thể ôn nhu thướt tha của Bào Uy Nhĩ, sao có thể lấy ra nhiều máu như vậy được?
Lẽ nào, chỗ máu này nàng có thể thoải mái tọa ra?
Sở Thiên hối hận vô cùng, sớm biết Bào Uy Nhĩ có thể tạo máu, hắn cũng không cần dùng bình, trực tiếp lấy cả không gian giới chỉ đựng cho rồi.