Phổ Lan Đa nói đến Bào Uy Nhĩ triệu tập Thí Thần Thất Hải Thú đi đối phó với các Chủ Thần, Sở Thiên lại không có quá nhiều kinh ngạc, Thí Thần Thất Hải Thú tuy rằng có sáu người là Hạ Vị Thần, người mạnh nhất cũng chỉ là Cao Vị Thần Tô San Na, nhưng Sở Thiên chưa từng khinh thị họ.
Uy danh của Thí Thần Thất Hải Thú được hun tạo từ máu của chúng thần, câu nói này trong thần tộc đã là sự thật không thể tranh cãi, sức chiến đấu cá nhân của bảy người họ trong mắt của Chủ Thần không đáng là gì, nhưng nghĩ đến Thánh Đấu Sĩ của Bố Lôi Trạch là có thể hiểu.
Mười hai Thánh Đấu Sĩ mỗi người đều chỉ có thần lực tầng thứ nhất, nhưng khi họ liên kết lại chính là chiến lực của một Hạ Vị Thần, cũng như vậy, trước lúc Vong Linh Thánh Kỵ Sĩ đoàn bị tiêu diệt, ba nghìn người cũng chẳng qua là những binh lính tinh nhuệ, có điều chỉ có chút thần lực như vậy, nhưng họ vẫn có thể tạo ra thương tích cho một Cao Vị Thần.
Lẽ nào chỉ có Bố Lôi Trạch mới có hợp thể chiến kỹ thôi sao? Sở Thiên vẫn chưa tự tin đến mức đó, Thất Hải Thú Thần Vương Vưu Nhân sinh tiền là đệ nhất nhân trong Thú Thần, thậm chí còn mạnh hơn một bậc so với Chiến Thần đã tạo ra Quang Minh Hợp Thể Chiến Kỹ, nói hắn không có thứ gì tốt để lại cho đời sau, đánh chết Sở Thiên cũng không tin.
Ngẫm lại năm xưa Mỹ Nhân Ngư dám dẫn bảy người bọn họ đi đồ sát ở nguyệt cầu, thì có thể biết sự khủng khiếp khi bảy người kết hợp lại.
Nói lại về Sở Thiên, hắn tỉ mỉ cân nhắc tình thế tam giới hiện nay, thận trọng hỏi: “Hiện tại Chủ Thần Thú của Địa Ngục và Huyết Luyện Ngục ở cùng nhau, ai mạnh nhất? Ai có khả năng trở thành đối thủ quyết đấu của Bào Uy Nhĩ?”
Phổ Lan Đa suy nghĩ một lúc lâu, sau đó lắc đầu cười khổ: “Cô gia, vấn đề này người hỏi làm khó ta rồi, bình thường các Chủ Thần đều ẩn giấu thực lực, ta sao có thể biết thực lực của bọn họ, có điều suy đoán theo những chiến tích trước đây, gia chủ Bì Bồng miện hạ và Phượng Hoàng Thần Bác Đức có khả năng nhất, nhưng An Cát Lệ Na của gia tộc Ma Căn một vạn năm này chưa từng ló đầu xuất hiện, ngoài những thành viên gia tộc ra chưa từng có ai nhìn thấy, vì vậy bà ấy có thể có hậu chiêu cũng chưa biết chừng.”
“Quyết đấu giữa các Chủ Thần lúc nào sẽ bắt đầu?” Sở Thiên hỏi.
Lẽ nào Phất Lạp Địch Nặc định nhúng tay vào? Trong mắt của Phổ Lan Đa tinh quang vụt hiện, nhưng ngay lập tức lại biến thành bộ dạng siểm nịnh, thận trọng đáp: “Cô gia, ngài lại làm khó ta rồi, quyết định của Chủ Thần, lẽ nào ta lại biết được!”
Sở Thiên không biết được những điều Phổ Lan Đa nói có đáng tin cậy hay không, nhưng nghĩ lại, tạm thời không có gì cần tìm hiểu thêm nữa. Bèn quay đầu về phía Sắt Lâm Na, ý là hỏi xem xử lý Phổ Lan Đa thế nào.
Sắt Lâm Na cũng cảm thấy có chút vướng ngại, Phổ Lan Đa giúp đỡ liên quân hai bảy nước, chắc chắn có liên quan đến nhiệm vụ mà Bì Bồng ra lệnh tìm nơi dừng chân, mà Bì Bồng lại là tổ tiên của Chu Lệ Á, có thể nói là bạn đồng minh tự nhiên của gia tộc Phất Lạp Địch Nặc, dĩ nhiên không dễ đắc tội.
Nhưng nhiệm vụ của Bì Bồng lại đối địch với gia tộc Phất Lạp Địch Nặc ở Khải Tát, nếu không xử lý cho tốt, mất đi một bạn đồng minh là chuyện nhỏ, đắc tội với một Chủ Thần mới là nghiêm trọng.
Vốn định để Phất Lạp Địch Nặc ủng hộ việc Bì Bồng xây dựng nơi dừng chân ở nhân gian, để Phổ Lan Đa chuyển sang ủng hộ Khải Tát, đây cũng là một cách, một ngày nào đó Bì Bồng đến nhân gian thật, vậy nơi dừng chân sẽ là Khải Tát, vậy thì đại lục sau này ai có quyền nói? Là Phất Lạp Địch Nặc, hay là lão tổ tông Bì Bồng? Phí thời gian công sức mời một tổ tông về phát hiệu thi lệnh, chuyện này tuyệt đối không có lợi cho gia tộc Phất Lạp Địch Nặc.
Sắt Lâm Na sau khi nghĩ rồi nói: “Ngươi có cách nào liên lạc được với Bì Bồng miện hạ?”
Phổ Lan Đa cười khổ nói: “Rất khó, thông đạo của Địa Ngục và nhân gian đã bị ba huynh đệ Ba Nhĩ canh giữ nghiêm ngặt! Gia chủ cũng là lệnh cho ta hết sức giảm thiểu liên lạc với ông ấy.”
Sắt Lâm Na gật đầu, Bì Bồng dám để một mình Phổ Lan Đa ở đại lục Huyễn Thú, chắc chắn là có phương pháp gì khống chế hắn, nhìn bộ dạng Phổ Lan Đan đối đãi với Chu Lệ Á, có lẽ là bị nắm thóp theo kiểu đại loại như bị hạ độc.
“Phổ Lan Đa miện hạ nếu như đã là gia thần của Chu Lệ Á muội muội, vậy thì không phải là người ngoài rồi!” Sắt Lâm Na cười nói: “Nếu như ngươi lựa chọn hai mươi bảy nước trung bộ đại lục là nơi dừng chân cho Bì Bồng miện hạ, chúng ta không có gì để nói, dù gì đây cũng là ý của Bì Bồng miện hạ, nhưng các quốc gia ở trung bộ đại lục hiện nay đang giao chiến cùng các nước phía đông, mà Phất Lạp Địch Nặc lại là…”
“Gia chủ tại thượng!” Phổ Lan Đa vẻ mặt âu sầu, khó xử nói: “Nếu như phía đông là địa bàn của cô gia, ta nào dám tranh cướp? Nhưng gia chủ không biết tại sao, chỉ định cần vùng đất ở trung bộ đại lục, đặc biệt bao gồm cả đại sa mạc Tư Khoa Đặc trong đó, chuyện này… Tiểu thần bị kẹp ở giữa, cũng không dễ xử lý a!”
Đại sa mạc Tư Khoa Đặc? Sở Thiên nheo mắt lại, vùng đất cát vàng ngập trời ấy thì có cái gì tốt? Tuy rằng nó là nơi sản xuất chủ yếu độc phẩm đại lục, nhưng Bì Bồng đường đường là Chủ Thần sao có thể có hứng thú với độc phẩm của con người? Ngoài độc phẩm ra, thứ duy nhất ở đại sa mạc đáng chú ý là nơi tọa lạc của Hồng Nguyệt Thành.
Hồng Nguyệt thành! Sở Thiên chợt động tâm, vội hỏi: “Nhân gian đã từng có một cường giả đã đi Địa Ngục, tên là Ba Đế, thực lực có lẽ là tầng thứ ba đỉnh phong, hoặc là hiện tại đã đạt đến Cao Vị Thần, ngươi có nghe nói hắn không?”
Phổ Lan Đa mờ mịt lắc đầu, “Địa Ngục quá lớn, ta chưa từng nghe đến hắn!”
Mỹ Nhân Ngư chưa nhắc tới tin của Hồng Nguyệt Thành, Phổ Lan Đa cũng được coi là thần tộc tin tức linh thống cũng không biết nơi hạ lạc của Ba Đế, Sở Thiên chợt có chút tò mò với lão già đó, rốt cuộc hắn đã làm gì ở Địa Ngục? Còn và một trong ba người da vàng trên đại lục, Liên Thành có còn sống hay không?
Sắt Lâm Na bỗng nhiên thị ý cho Sở thiên, gọi hắn sang một bên dùng thần lực cách âm nói vài câu.
Sau đó Sở Thiên thở dài, vấn đề về Bì Bồng quả thực rất khó giải quyết, hiện tại đành phải kéo dài, “Phổ Lan Đa miện hạ, vốn dĩ ta không nên can thiệp với quyết định của Bì Bồng miện hạ, có điều hiện tại ta có rất nhiều lợi ích gia tộc ở trung bộ đại lục, chi bằng chúng ta thương lượng một chút, ngươi có thể để ta liên lạc với Bì Bồng miện hạ, bàn cụ thể với ông ấy!”
Phổ Lan Đa thầm kêu khổ trong lòng, nhân gian và Địa Ngục không phải cách nhau quá xa, mà thực chất là hai không gian khác nhau, trong hai không gian này không tồn tại thứ công cụ là thông tin thạch, hắn muốn liên lạc với Bì Bồng, bắt buộc phải thông qua phong tỏa của Địa Ngục Tam Thần Thú để đi Huyết Luyện Ngục, đi, trên đường nguy cơ trùng trùng, không đi, Phất Lạp Địch Nặc chắc chắn sẽ không thể để hắn hoàn thành nhiệm vụ của gia chủ, tiến thoái lưỡng nan a!
Đột nhiên, Phổ Lan Đa liếc mắt nhìn Chu Lệ Á, lòng thầm vui mừng, có cách rồi.
Người của gia tộc Bì Bồng thưa thớt, tuy có mấy mươi thành viên trực hệ, nhưng những người giống Chu Lệ Á dễ lấy lòng người già thì chẳng có mấy người, mình đẩy trách nhiệm lên người nàng ta không phải ổn hay sao?
Nghĩ tới đây, Phổ Lan Đa quỳ phịch xuống đất, chính sắc nhìn Chu Lệ Á nói: “Đại tiểu thư, gia chủ vẫn còn ở Huyết Luyện Ngục. Hạ thần không dám làm trái với mệnh lệnh của lão nhân gia người, nên làm thế nào, xin được thỉnh thị!”
Chu Lệ Á đang nghịch nhúm tóc màu đỏ lửa trong tay, thấy Phổ Lan Đa quỳ xuống, nói một đống câu kỳ lạ, nhất thời cũng không biết nên làm gì.
Phổ Lan Đa lại nói: “Người là người thân duy nhất của gia chủ ở đây, cũng chỉ có người có tư cách quyết định!” Ý của câu nói này là, Phất Lạp Địch Nặc và Sắt Lâm Na, hai người khó dây vào này đừng hòng nhúng tay vào, nếu không chính là can thiệp nội chính gia tộc Bì Bồng!
Chu Lệ Á tuy rằng đơn thuần, nhưng cũng không ngốc, nghe ra ý phu quân và tỷ tỷ không thể giúp được mình, nghĩ một lát rồi nói: “Ta nghe lời gia gia!”
Sở Thiên giải thích: “Đức Khố Lạp lão gia tử cũng có ở nhân gian, hơn nữa còn rất kiện tráng, Phổ Lan Đa miện hạ, có phải ngài nên đợi lão nhân gia người về quyết định không?”
“Đức Khố Lạp thiếu gia hiện đang ở nơi nào?”
“Đã đi Thiên Hải rồi, có lẽ trong thời gian ngắn không thể về!” Nói xong, Sở Thiên cười tủm tìm nhìn Phổ Lan Đa, tiểu tử, dám ức hiếp vợ ta, muốn kéo Chu Lệ Á xuống nước đúng không, lão tử phải chơi cho ngươi chết! “Chi bằng… miện hạ hãy cùng ta đến Bố Lôi Trạch chờ một thờ gian, còn về nhiệm vụ của ngươi mà! Nói thật, ngươi không thể hoàn thành đâu!”
Phổ Lan Đa thầm thở dài, nhiệm vụ không thể hoàn thành. Sau này cứ nói với gia chủ, Đức Khố Lạp thiếu gia và Chu Lệ Á tiểu thư đều ở nhân gian, hơn nữa đại diện cho Khải Tát, kẻ làm hạ nhân như ta thực không dám trái lời hậu duệ của ngài, nhưng lại nhất thời không tìm được Đức Khố Lạp thiếu gia để ngài ấy quyết định,… nói như vậy, trách nhiệm có thể giảm nhẹ một chút.
Nghĩ tới đây, Phổ Lan Đa liền đồng ý.
Nói một tiếng với Lô Địch Tam Thế, Sở Thiên đã trở về Bố Lôi Trạch đảo, có điều trước khi đi, nghĩ tới việc đại sa mạc Tư Khoa Đặc sẽ trở thành lãnh thổ của Khải Tát, sau này khi giao thiệp cùng Bì Bồng chắc chắn cần qua Khải Tát đến đại sa mạc, vì vậy Sở Thiên cũng để lại một ân tình, để Anh Cách Lạp Mỗ ở trong quân doanh giúp đỡ, có điều phải có thêm một hiệp nghị.
Anh Cách Lạp Mỗ chỉ đối phó với những cường giả thần cấp, những người bình thường sẽ không ra tay, Lô Địch Tam Thế nghĩ tới tâm trạng bộ hạ chúng tướng lo lắng Anh Cách Lạp Mỗ ra tay, mình cũng sẽ không có công lao gì, nên vui vẻ đồng ý. Còn lợi ích mà Sở Thiên có được là, sau này sản địa của độc phẩm Mã Lệ Liên sẽ thuộc về hắn!
Lô Địch Tam Thế còn cho rằng, Sở Thiên muốn lợi nhuận của độc phẩm, vì vậy đã trực tiếp đồng ý, Tư Khoa Đặc ngoài độc phẩm ra, cái mảnh đất chó ăn đá gà ăn sỏi ấy tặng cho muội phu cũng không có vấn đề gì.
Ngoài ra Sở Thiên còn đí đến quân doanh Ai Nhĩ Sâm của bắc ngạn hồ Mê Vụ để thăm hỏi Mai Lâm, sau khi chữa trị vết thương cho Mai Lâm, Sở Thiên đã trở về nhà, còn Lôi Cát ở lại trong quân doanh, lấy danh nghĩa là lập công chuộc tội, nhưng nguyên nhân chủ yếu thì nhìn bộ dạng Phí Na bốc hỏa là biết.
Bố Lôi Trạch đảo vẫn mang dáng dấp của một thánh địa đại lục, có điều lại có thêm một phần huyên náo, một phần vui mừng.
Huyên náo là vì Tiểu Bạch, Sở Viêm, Tiểu Mặc Phỉ Đặc, ba tên này ở cùng với nhau, muốn không ồn ào cũng khó, còn vui mừng, chính là vì hôn lễ tập thể đã vào trong thời gian đếm ngược một tháng, phía bên gia tộc Lai Nhân Cáp Đặc đã đưa tin đến, người nhà đến bàn chuyện hôn lễ trước thời gian đã xuất phát rồi.
Chỉ còn lại một tháng, nhưng lễ nghi của tiên sinh Sa Khắc vẫn chẳng thể nhập vào đầu, có điều may mà hiện tại hắn biết một chân lý, đó chính là không đeo kính thì không có cơm ăn, vì vậy trên mặt hắn luôn có một chiếc kính râm mà Sở Thiên làm phỏng theo kiểu dáng của đặc cảnh, cùng La Tân xứng danh thành bốn mắt.
“Chủ nhân, ta cầu xin người! Khi bắt tay với quý tộc, đừng nói câu ngài có gì ăn không? Nên nói là, các hạ tôn quý, có thể gặp ngài khiến ta…”
Sở Thiên mang theo người nhà vừa đáp xuống trên quảng trường trước cửa Quang Minh Thánh Điện, đã nghe thấy tiếng Tra Nhĩ Tư khổ sở cầu xin.
Sở Thiên cười giải thích, “Phổ Lan Đa miện hạ, đây là một người nhà của ta, hắn sắp kết hôn rồi. Nhưng vẫn chưa học được lễ nghi quý tộc! Vì vậy ta sai người trước lúc thành hôn chuyên dạy hắn!”
“Ha ha, cô gia đối với người nhà đúng là săn sóc tỉ mỉ!” Phổ Lan Đa vuốt đuôi nịnh hót, nhưng trong lòng lại châm biếm, người nhà ngay cả lễ nghi quý tộc cũng không học được, hừ! Gia tộc Phất Lạp Địch Nặc cũng chỉ có vậy mà thôi!
Đột nhiên, ù một tiếng.
Đầu của Phổ Lan Đa cảm thấy chỉ muốn nổ tung ra, trong lòng lại có cảm giác sợ hãi như muốn vỡ nát. Bởi vì trong đại điện vang lên giọng nói mà hắn mãi mãi không thể quên, ngôn từ tuy rất tục tĩu, lắp ba lắp bắp, nhưng khẩu âm đó, giọng điệu đó, hắn không thể nào nghe nhầm, “Tiểu kê kê, ta đói rồi!”
Bình!
Phổ Lan Đa vấp vào bậu cửa, ngã một cái lăn quay.