TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vũ Nghịch Càn Khôn
Chương 451: Không Cho Ngươi Hút

Sở Nam không biết rằng, trong lúc hắn kinh ngạc thì ánh mắt của lão nhân cũng thoáng rung động, thậm chí càng đề phòng hơn, giật mình là bởi vì trọng kiếm trong tay Sở Nam, và cả vũ kỹ của hắn nữa, không ngờ có thể sống sót dưới một chiêu của hắn, đừng nói là Võ Quân, cho dù là Võ Vương cũng chưa chắc có thể đỡ được chiêu này, thầm nghĩ:

- Vũ kỹ không tệ, ít nhất là Địa cấp, pháp bảo cũng cổ quái, ngay cả ta cũng không thể nhìn ra phẩm cấp, còn cả kiện pháp bảo mà hắn dùng để đánh lén ta lúc trước nữa, cảm giác như có cùng mùi vị với máu tươi trong cơ thể hắn, người này lại có quan hệ với Ma Đạo Tử, thật đúng là cổ quái.

Về phần đề phòng, quái lão đầu không phải là đề phòng bản thân, mà là Ma Đạo Tử.

Ánh mắt lão nhân lóe lên, mái tóc trắng trên đầu thật dài, phô thiên lấp địa tràn tới, bên trong cổ quật phảng phất biến thành thế giới tóc trắng, những sợi tóc trắng giống như dây leo ăn thịt người, uốn lượn mà đến như trường xà, quấn quanh cơ thể Sở Nam, dường như muốn trói hai tay hai chân và cổ của Sở Nam, khóa chặt cơ thể hắn….

Hơn nữa, những sợi tóc này vừa nhỏ vừa bén, thanh quang bạo vũ, nguyên khí bành trướng, đập lên cổ quật lập tức nghe thấy âm thanh nát vụn, khí thế ngút trời, đánh lên cơ thể Sở Nam, thân thể Sở Nam mặc dù không bị đâm xuyên thành lỗ lớn, nhưng vẫn bị chấn động bởi vì uy lực nhập vào cơ thể, khiến thể nội chấn động.

Trước màn bạch phát phi vũ này, uy lực của tóc nhọn càng ngày càng lớn, càng lúc càng dày đặc.

- Không thể tiếp tục như vậy, bằng không thì sẽ bị đám tóc này ăn tươi nuốt sống mất…

Gặp phải hiểm cảnh như thế, Sở Nam vẫn không bộc lộ lá bìa tẩy của hắn, những lá bài tẩy này phải dùng vào thời khắc mấu chốt, hắn xuất ra Loạn Phong Cương Trảm thức thứ hai, dĩ kim ngự lực, Liệt Nguyên Tứ Trọng Kim trảm, ồ ạt xuất ra…

Lập tức trong mảnh thanh mang đã xuất hiện kiếm mang kim sắc như cầu vồng, đem mấy trăm sợi tóc cách ly bên ngoại phạm vi bao phủ của kiếm thế.

Sở Nam trong nháy mắt chém ra Tứ Trọng Kim Lực, trọng sau càng mạnh hơn trọng trước, sau đó khẽ quát một tiếng:

- Bạo!

Kim nguyên lực xoáy tròn, hai bên va chạm, bộc phát tiếng nổ vang dội.

Ầm….

Mấy trăm sợi tóc bao phủ xung quanh nhất thời có một ít bị bạo tạc mà đứt đoạn, vô lực phiêu phù giữa không trung.

- Đáng giận!

Quái lão đầu quát lạnh một tiếng, mặt đầy nộ khí:

- Dám làm tổn hại tóc của ta, ta phải khiến ngươi trả giá gấp trăm lần!

Lão nhân hét lên, Sở Nam càng không ngừng sử xuất Liệt Nguyên Tứ Trọng Kim Trảm, lại một chữ “Bạo” được thốt ra, mấy trăm sợi tóc liền biến thành tro, bị nghiền nát thành bụi.

Thấy thế, lão nhân càng nổi giận.

Sở Nam mặc dù có thể chặt đứt tóc trắng của lão nhân, nhưng hắn lại dám có chút buông lõng, trong cổ quật này còn có vô số tóc trắng, hắn chém rụng mấy trăm sợi hoàn toàn không đáng kể.

Mà mái tóc của lão nhân thì lại muốn trói Sở Nam thành túi tơ, đột nhiên thu hồi toàn bộ, khóe miệng lão nhân nhếch lên một nụ cười quỷ dị và miệt thị, những sợi tóc phân tán ra đột nhiên ngưng tụ thành một sợi.

Giống như một sợi roi, quất về phía Sở Nam.

Lại vừa giống như một cây bút lông lớn điểm lên ngực hắn.

Quanh người Sở Nam lập tức lóe lên ánh sáng…

Ánh sáng lập lòe, giống như là quang quyển phòng ngự mà Hỗn Nguyên Ban Chỉ phát ra.

Lão nhân nhìn thấy quang quyển thì trong mắt đột nhiên lóe lên vài tia sợ hãi, phảng phất như nhìn thấy thân ảnh cao ngất đánh đến thiên hạ phong vân lôi động trước kia, tình huống này khiến cho những sợi tóc hợp lại vừa giống sợi roi vừa giống bút lông đột nhiên lần nữa bành trướng.

Không ngừng mở rộng.

Cuối cùng, càng trở nên to lớn hơn cả cự mãng hai đầu mà Sở Nam gặp trong hắc thủy.

Một cỗ uy thế mênh mông cuồn cuộn tràn ngập trong cổ quật.

Khiến Sở Nam có một loại cảm giác hít thở không thông.

Công kích lại lần nữa đánh tới…

Quang quyển phòng ngự của Hỗn Nguyên Ban Chỉ lúc “cây bút lông” điểm tới thì giống như mặt nước gợn sóng, xuất hiện một vòng tròn.

Tiếp đó là ầm ầm vỡ nát.

Cây “bút lông” cực lớn lóe lên thanh quang, tiếp tục hạ xuống, mạnh mẽ điểm lên ngực Sở Nam.

Trong sát na quang quyển biến mất, nguyên khí hộ thể của Sở Nam bỗng nhiên bùng phát, quang mang thổ hoàng sắc rực rỡ cực kỳ dày đặc.

Ầm…

Mặc dù thân thể của Sở Nam ngay cả cổ kiếm cũng không thể đâm thủng, nhưng bên trong “bút lông” lại ẩn chứa năng lượng cực lớn, cùng va chạm với quang mang thổ hoàng sắc, không ngờ quang mang thổ hoàng sắc lập tức bỉ đẩy lại vào trong cơ thể Sở Nam, cỗ năng lượng kia cũng không chút trở ngại mà nhập vào cơ thể hắn.

Sở Nam chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, bắn ngược ra sau, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi, máu tươi còn chưa rơi xuống đất thì đã bị lão nhân hút sạch vào bụng, vẻ hồng nhuận phơn phớt trên cơ thể lão nhân lại càng đậm hơn không ít.

Cây “bút lông” ở trên không vẻ thành một vòng tròn, sau đó điểm xuống.

Một kích vừa rồi khiến khí tức Sở Nam nhộn nhạo, còn chưa kịp điều khí thì Sở Nam đã nâng trọng kiếm nghênh đón, Liệt Nguyên Tứ Trọng Kim Trảm của Sở Nam bộc phát đến đệ ngũ trọng.

Lão nhân nhìn thấy Sở Nam lại sử dụng vũ kỹ lúc trước, không hề thay đổi thì khóe miệng nhếch lên một nụ cười mỉa mai, nói:

- Vẫn là chiêu này, Ma Đạo Tử, ngươi nghĩ rằng chiêu này có tác dụng với ta sao? Càn kỹ của ngươi đâu? Khôn kỹ của ngươi đâu? Tại sao không đem ra sử dụng? Nếu như ngươi dùng Càn kỹ và Khôn kỹ thì chút chiêu nhỏ này của ta làm sao có thể lọt vào pháp nhãn của ngươi, khẳng định đã sớm bị ngươi diệt thành tro tàn rồi!

Lời nói này tràn đầy mười phần trào trúng.

Kỳ thật, trong lòng quái lão đầu này đã cho rằng Sở Nam không phải là Ma Đạo Tử chân chính, nhưng hắn hết lần này đến lần khác gọi Sở Nam là Ma Đạo Tử, bởi vì hắn muốn thỏa mãn “hư vinh” trong lòng, ba trăm năm trước, hắn phụng mệnh sư phụ xuống núi đuổi giết Ma Đạo Tử, bị Ma Đạo Tử không chút lưu tình đánh cho trọng thương, sau đó hắn cũng không còn cơ hội tìm Ma Đạo Tử báo thù nữa.

Cho nên, quái lão đầu liền xem Sở Nam là Ma Đạo Tử, nhằm trả mối đại cừu ba trăm năm trước.

Lại nói, quái lão đầu cũng không định giết chết Sở Nam ngay, mà phải từ từ đùa bỡn, hành hạ Sở Nam đến chết.

Đương nhiên, thân thể của Sở Nam thì quái lão đầu sẽ không hủy hoại, thân thể của Sở Nam quá hấp dẫn đối với hắn.

Thế nhưng, khóe miệng đầy máu của Sở Nam lại nở ra một nụ cười tựa cười mà không phải cười.

Vũ kỹ vẫn là vũ kỹ đó.

Thế nhưng, lần này là Liệt Nguyên Ngũ Trọng Kim Trảm, đệ ngũ trọng không phải là Kim nguyên lực.

Mà là Hỏa nguyên lực.

Hỏa khắc Kim.

Kim nguyên lực, lúc ở trong Kinh Cức sơn cốc đã tăng phẩm cấp, về sau trải qua nhiều lần chiến đấu, vài lần tôi luyện lại lần nữa tấn cấp.

Hỏa nguyên lực, tôi luyện trong Tụ Hỏa trận trong cơ thể, trở thành hình thái cao cấp nhất của Tịch Diệt chi hỏa.

Cả hai dung nhập vào nhau, uy lực chắc chắn tăng gấp bội.

Nghênh đón thanh mang đầy trời, trong nháy mắt Sở Nam chém ra ngũ trọng, miệng hét lớn:

- Bạo!

Trong tiếng vang ầm ầm, thanh quang, kim quang, hắc quang bạo vũ, sóng khí nổ tung khiến cự thạch bay tứ tán trong cổ quật, cây “bút lông” của quái lão đầu sau khi bị bạo tạc thì thanh quang cũng yếu đi, tuy nhiên vẫn không nổ tan.

Năm đồng tử chia ra năm phương vị trong cổ quật, trên người lóe lên quang mang, có mộc thanh sắc, thủy lam sắc, kim sắc, thổ hoàng sắc, hỏa hồng sắc, năm loại quang mang ứng với năm loại nguyên tố Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ.

Sở Nam không chú ý đến tình cảnh của năm đồng tử kia, chỉ tập trung tinh lực đối phó với cây “bút lông” trước đợt công kích thứ ba.

Quái lão đầu nhìn thấy dự liệu của mình sai lầm, rất phẫn nộ, vô cùng phẫn nộ, kích thước của cây “bút lông” liền tăng gấp đôi, bụi khói còn chưa tản đi, sóng khí vẫn còn tán loạn thì “bút lông” đã công tới, mà tốc độ lại nhanh đến cực điểm, không đợi Sở Nam vung trọng kiếm chém thì nó đã điểm lên ngực Sở Nam.

Một điểm này khiến Sở Nam cảm thấy lục phủ ngũ tạng vốn đã lệch vị lập tức bị dồn lại một chỗ, trong cổ, mũi, thậm chí trong đầu đều có mùi máu tươi. Bên tai như nghe sấm nổ, một ngụm máu lớn trào tới miệng, ngay cả ý thức cũng bắt đầu có chút mơ hồ.

Đang lúc muốn phun máu tươi ra, Sở Nam nhìn thấy quái lão đầu lại mở miệng, hiển nhiên muốn hút máu tươi của hắn.

- Muốn hút máu tươi của ta? Không có đâu!

Trong lòng Sở Nam thầm nghĩ, cố chịu đau đớn, liều mạng nuốt xuống, lúc này máu tươi của hắn như hàng ngàn hàng vạn cây kim, so với Ngũ Hành Bích Lân châm còn lợi hại hơn, cuối cùng đâm vào lục phủ ngũ tạng, muốn đau đớn bao nhiêu thì có đau đớn bấy nhiêu.

Nhưng Sở Nam vẫn nuốt máu tươi trở về, cũng bởi vì đau đớn cho nên ý chí thanh tỉnh không ít.

Sau đó lại mỉm cười với quái lão đầu.

Quái lão đầu cực kỳ tức giận, vốn muốn hút một ngụm máu, sau đó lợi dụng nó để khôi phục, nào ngờ lại xảy ra chuyện ngoài dự liệu của hắn, máu tươi không phun ra, khiến hắn mất công chuẩn bị, không vui thì tất nhiên phải nổi giận rồi.

- Ngươi muốn nuốt máu của ngươi sao? Lão phu sẽ cho ngươi nuốt, xem ngươi có thể nuốt được bao nhiêu!

Quãi lão đầu tức giận hét, cây “bút lông” không điếm nữa, mà biến thành một sợi “roi”, quất về phía Sở Nam.

- Bất kể là ai, chỉ cần nuốt máu của lão phu thì nhất định có phải trả gấp trăm, còn ngươi… phải trả gấp vạn!

Dung mạo của Sở Nam bây giờ là của sư phụ Ma Đạo Tử, đương nhiên là phải xưng là “lão phu”, biểu hiện sự cuồng ngạo đến cực điểm.

- Lão phu? Lão phu thấy ngươi cũng chỉ là tiểu tử chưa đến trăm tuổi, nếu ngươi là Ma Đạo Tử, thì vết thương sau lưng Ma Đạo Tử, ngươi có không? Còn trên bụng cũng có một miệng vết thương rất dài, là do Huyền sư bá lưu lại, ngươi có không? Ngươi nói ngươi là Ma Đạo Tử, lão phu muốn xem xem ngươi có hay không!

Chiếc “roi” giống như mãng xà, ngóc thẳng đầu dậy, tiếp đó, cái “đầu rắn” phóng tới, toàn bộ “ sợi roi” quét ra.

Một quét này, uy lực của “sợi rọi” càng khiến người ta sợ hãi, cuồng phong bạo vũ, gió nổi lên khắp cổ quật, ngay cả cát trên trần cũng bay xuống lả tả.

“Sợi roi” quét thẳng về phía bụng Sở Nam.

Sở Nam hiển nhiên sẽ không thúc thủ chịu trói, rồi bị đánh chết.

- Dĩ kim ngự lực!

- Liệt Nguyên Ngũ Trọng Kim Trảm!

- Liên Nguyên Ngũ Trọng Hỏa Trảm!

- Khai Thiên Liệt Địa thức thứ tư!

- Cuồng Phong Đao Tuyệt, tam bách lục thập đao!

- Loạn Phong Cương Trảm thức thứ hai!

- Trảm Nguyên Sát!

- Trảm Sầu!

….

Vô số đạo roi ảnh từ “sợi roi” phát ra, mà Sở Nam càng giống như thác nước từ trên cao ba ngàn trượng đổ xuống, đem vũ kỹ uy lực lớn nhất không ngừng xuất ra, trảm lên “sợi roi”, chặn lại một phần uy lực của “sợi roi”, còn dư uy của nó, mặc dù phòng ngự của Hỗn Nguyên Ban Chỉ và thân thể Sở Nam cường hãn, nhưng lực sát thương vẫn không nhỏ, khiến huyết khí Sở Nam dâng lên, muốn phun ra một ngụm máu tươi, nhưng mỗi lần như vậy lại bị Sở Nam mạnh mẽ nuốt ngược trở về.

Dù sao cũng không thể để đối phương hút được.

- Công kích như vậy, hẳn không phải là đại chiêu của quái lão đầu, bằng không thì những chiêu thức này của ta tuyệt không cản được, hắn là có vấn đề, hay muốn vờn như mèo vờn chuột, trước tiên đùa chán ta rồi mới ăn?

Sở Nam nghĩ đến lúc tiến vào cổ quất, quái lão đầu đã trách tên đồng tử quấy rầy hắn tu luyện, trong mắt quái lão đầu lúc đó tràn đầy phẫn nộ, thầm nghĩ:

- Hẳn là thật…

Quái lão đầu kinh ngạc, hắn không chỉ kinh ngạc trước lực công kích của những vũ kỹ của Sở Nam, mà còn ngạc nhiên bởi vì Sở Nam có thể sử xuất ra “Trảm” kỹ của Kiếm Trảm Phái, nói:

- Ngươi làm sao có được “Trảm” kỹ của Kiếm Trảm Phái? Hơn nữa thức Trảm Nguyên của ngươi so với Kiếm Trảm Phái còn lợi hại hơn, trong khốn có công! Ngươi làm sao học được? “Trảm” kỹ của Kiếm Trảm Phái nhất định phải lĩnh ngộ được “Trảm” ý, ngươi có thể xuất ra được nó, chẳng lẽ ngươi là đệ tử của Kiếm Trảm Phái?

Sở Nam hiển nhiên không trả lời.

Mà kinh ngạc của quái lão đâu còn chưa hết…

Bởi vì quái lão đầu nhìn thấy Sở Nam huy vũ mỗi một thức hoặc cương hoặc nhu, hoặc phòng hoặc công, hoăng cương nhu tề xuất, hoặc trong phòng có công, khí tức Võ Quân của Sở Nam bắt đầu đột phá từ Võ Quân trung cấp, đột phá Võ Quân cao cấp, đột phá Võ Vương sơ cấp, Võ Vương trung cấp, Võ Vương cao cấp, đạt đến đỉnh cấp cảnh giới đại viên mãn Võ Vương, chỉ còn thiếu một bước là đạt đến Võ Hoàng.

Mặc dù quái lão đầu không để một Võ Vương vào mặt, thế nhưng thay đổi quỷ dị này khiến trong lòng quái lão đầu có một loại cảm giác bất an, hắn đã sống mấy trăm năm, cũng chưa từng nghe qua Thần Hành Bách Biến, cho nên mới có thể kinh ngạc như vậy.

Kinh ngạc chỉ thoáng qua, quái lão đầu vẫn bình tĩnh tự nhiên nói:

- Không biết ngươi sử dụng loại bí pháp gì có thể cưỡng ép tăng tu vi của mình lên, không tệ, rất không tệ, Ma Đạo Tử, ngươi Võ Vương đỉnh cấp quả thật có tư cách đứng trước mặt ta làm một con sâu cái kiến rồi, khặc khặc khặc….

Sau khi nói xong, quái lão đầu vẫn không đứng dậy, cũng không dùng công kích gì khác, chỉ dùng những sợi tóc để tác chiến.

“Sợi roi” lại lần nữa huy vũ, tiếng xé gió vang lên vun vút.

Sở Nam đứng trong trận cuồng phong roi ảnh, chỉ cảm thấy phảng phất như lúc Băng Viêm đảo nứt ra, đứng trong phong ba sóng lớn, hơi sơ ý sẽ bị cuốn vào trong đó, đi đời nhà ma, xung quanh tiếng xé gió ngập trời, phong nhận, cát bụi bắn tung bốn phía, roi ảnh khắp bốn phương tám hướng giao thoa nhau, so với xu thế công kích của “bút lông” thì mạnh hơn không biết gấp bao nhiêu lần.

Nhưng âm thanh của Sở Nam vẫn vang lên rõ mồn một trong tiếng xé gió ngập trời:

- Ngươi làm sao biết, ta chỉ là đỉnh cấp Võ Vương?

| Tải iWin