Tân Nhất Chân thực sự đã hạ quyết tâm muốn lấy tính mạng của Sở Nam.
Không cần tới Lôi đình thiểm điện, cũng không cần phương pháp thu thập Tử khí để tiến hành công kích, cũng không cần cái thân thể dị Ngũ hành và thậm chí là vì cái gì mà Sở Nam chỉ trong thời gian ngắn như vậy lại có thể luyện thành Kình Thiên Nhất Chưởng, và vì cái gì mà có thể phá vỡ Trường của hắn.
Đây hết thảy, đều chỉ muốn một mình Lâm Vân biết rõ.
Chỉ cần giết Lâm Vân xong, hết thảy mọi thứ đều khôi phục lại nguyên dạng, trời vẫn cứ xanh mà mặt đất vẫn cứ rộng rãi như trước, thái dương chiếu đông thăng nguyệt lạc (*), Thiên Nhất tông vẫn cao cao tại thượng, không có người nào có thể lung lay được!
(Chú: * đại ý là trời vẫn mọc phía đông và mặt trăng vẫn cứ xuất hiện như trước.)
Nhưng mà, muốn giết Lâm Vân thì vẫn còn một chướng ngại lớn nhất, chính là lão phụ kia.
Tân Nhất Chân tuy rằng đem toàn bộ sát khí ẩn hết đi, không dám lộ ra mảy may nào, nếu không lão phụ kia nhất định sẽ ra tay. Bởi vậy, một quyền này của hắn uy thế tản mát ra vẫn không khác gì một quyền lúc trước, khí thế đồng dạng!
Sở Nam thấy Tân Nhất Chân quyết đoán như vậy trong nội tâm không khỏi rung lên một cái, một cỗ cảm giác không ổn dâng lên trong lòng. Hắn xoay người mà đứng, toàn thân ngưng tụ lực lượng, vòng xoáy dị Ngũ hành lập tức xoay tròn tới cực tốc, đồng thời trong miệng còn quát ra một câu:
- Đợi một chút.
- Lão không không cần đợi, trước tiếp ta một quyền, nói sau!
Uy thế Tân Nhất Chân không hề giảm mà ngược lại còn mạnh hơn, là hắn quyết tâm không nghe Sở Nam hồ ngôn loạn ngữ nữa.
- Ta chỉ muốn nói cho ngươi biết, hiện tại đã qua giờ tý rồi.
- Thì sao?
- Mười ngày lôi đài, đã qua rồi.
- Thì sao?
- Không gì cả, chỉ là chứng minh ta còn sống, Thiên Nhất tông các ngươi, thất bại!
"Ngươi lập tức sẽ chết rồi!"
Đương nhiên, những lời này là Tân Nhất Chân chỉ thầm nói trong lòng, còn ngoài miệng hắn lại nói ra:
- Lôi đài đã xong nhưng vẫn còn đấy ước hẹn đổ mệnh, tiếp lão phu một quyền!
- Đến đây đi!
Sở Nam hét lớn một tiếng, uy phong lẫm lẫm.
Con mắt lão phụ cũng nhìn chằm chằm về phía trước.
Một quyền của Tân Nhất Chân chưa tới nhưng trong nháy mắt liền bắn ra vô số đạo ánh sáng quỷ dị bắn nhanh tới, là hướng tất cả đại huyệt trên người Sở Nam đánh tới, như Thiên Trung huyệt, Ấn Đường huyệt, Bách Hội huyệt, ... Ngoài ra đan điền cùng trái tim tự nhiên cũng nằm trong phạm vi oanh kích.
Sở Nam thấy loại ánh sáng quỷ dị kia lập tức minh bạch Tân Nhất Chân thực sự không còn mưu đồ cái gì Lôi đình thiểm điện nữa mà muốn hạ sát thủ rồi.
- Lâm Vân tiểu nhi, xuống Luyện ngục mà hung hăng càn quấy đi!
Tân Nhất Chân rốt cục thống khoái hét lớn một tiếng, trên mặt hiện lên vẻ tươi cười đầy nanh ác dữ tợn, quyền đầu vẫn y nguyên hướng lồng ngực Sở Nam đánh tới, bộ dáng không chỉ muốn đem Sở Nam giết chết mà còn muốn oanh hắn thành thịt vụn.
- A~!
Tam nữ kinh hô một tiếng, Tử Võ Hoàng, Tư Đồ Dật Tiêu, ... đều nhắm chỗ Sở Nam phóng đi.
Đúng lúc này, thân thể Sở Nam bỗng nhiên trầm xuống rồi lại bị kéo sang một bên.
Một quyền trí mạng của Tân Nhất Chân tự nhiên đánh hụt vào không trung.
Cư nhiên, một quyền với loại ánh sáng quỷ dị kia lại bị lão phụ xấu xí xuất thủ chen vào.
Chỉ là, ánh sáng quỷ dị kia tốc độ cực nhanh, mà dù sao Tân Nhất Chân cũng là trung giai Võ Đế, mặc dù lão phụ xuất thủ, không để đan điền, trái tim, đầu không hao tổn ra thì trên người vẫn bị loại ánh sáng quỷ dị kia đánh trúng.
Chỉ một thoáng, mấy chục đạo máu tươi từ trên người Sở Nam phóng mạnh ra, cùng lúc bộ dáng lúc trước trước tại Thiên Vân sơn y như nhau.
Tân Nhất Chân quay người lại nhìn về phía lão phụ, lạnh lùng nói:
- Ngươi vì sao nhúng tay vào lão phu cùng Lâm Vân đổ mệnh?
Dù sao đã xé bỏ da mặt rồi, Tân Nhất Chân cũng không cần nhẫn nại nữa rồi.
- Bởi vì lão thân thực lực còn lớn hơn ngươi! Nắm đấm so với ngươi cứng rắn hơn!
Lão phụ đồng dạng cũng sâm lãnh mà quăng ra một câu, sau đó lại lập tức không hề để ý tới hắn nữa mà bước tới phía Sở Nam, muốn xem xét thương thế của hắn đồng thời trong lòng lại dâng lên một tia hối hận, thương xót.
"Ta như thế nào lại sơ xuất như thế chứ, nếu Lâm Vân có chuyện gì, ta như thế nào hướng hắn trả lời đây, ta đã phụ hắn một lần, tuyệt không thể để đệ tử của hắn lại xuất hiện chuyện gì..."
Tân Nhất Chân nghe được lời lão phụ vậy mà lại cười ha hả lên.
- Đúng vậy, ngươi so với ta còn mạnh hơn, vậy thì có sao? Mười mấy đại huyệt của Lâm Vân bị đánh trúng, hắn phải chết không thể nghi ngờ, ha ha ha... Mà, ngươi biết đại huyệt là cái gì không?
Đồng thời, trong nội tâm Tân Nhất Chân còn thầm tính toán.
"Lão phu cũng không tin, huỷ đi nhiều đại huyệt trí mạng của ngươi như vậy, ngươi còn có thể sống được sao!"
- Hắn chết, ngươi cũng phải chôn cùng.
- Ngươi thực sự có gan giết lão phu? Ngươi như thế nào hướng sư tôn ta trả lời? Thực lực của sư tôn, so với ngươi còn muốn cao hơn nhiều lắm!
Tân Nhất Chân lành lạnh nói, sau đó lại cười khẩy, nói tiếp:
- Ngươi từng phụ Ma Đạo Tử, hiện tại lại để cho đồ đệ duy nhất của hắn chết trước mặt ngươi, lòng của ngươi, lần nữa phải thống khổ dày vò, cho dù ngươi muốn chết, tiểu nữ hài bên cạnh ngươi lại cam lòng cho ngươi chết sao? Cho nên, lão phu khuyên ngươi, ngươi từ nơi nào đến thì nên chạy về chỗ đó đi a...
- Ca ca, ca ca...
Lược bỏ đi hai chữ "Sở Nam", khuôn mặt nhỏ nhắn của Như Tuyết lúc này đã tái nhợt mà gọi lên hai chữ "ca ca". Tam nữ cũng đã điên cuồng chạy tới, trong miệng Tử Mộng Nhân còn xé cổ họng kiệt lực kêu gọi:
- Tên ngốc...
Mà xa xa, một thanh âm lặng lệ ác liệt vang lên:
- Ai nói sư phụ...
- Im miệng!
Người nói "sư phụ" chính là Tư Đồ Dật Tiêu, vẻ mặt hắn lạnh lùng, muốn đi lên tìm Tân Nhất Chân liều mạng. Mà nói "im miệng" cắt lời Tư Đồ Dật Tiêu lại chính là Sở Nam. Hắn vừa quát xong, Tư Đồ Dật Tiêu liền không tiếp tục lên tiếng nữa mà vẫn đang hướng Tân Nhất Chân đánh tới.
Tân Nhất Chân nghe được Sở Nam quát như vậy, chấn động một cái.
- Còn chưa chết?
Mặt hiện lên vẻ khiếp sợ, lại nói:
- Có lẽ sắp chết a!
Ánh mắt, thần niệm của hắn tất cả đều tập trung lên người Sở Nam nhưng lại thấy Sở Nam lại không có dấu hiệu hấp hối nào mà lại ngồi dậy rồi đứng thẳng lên!
Tuy nhiên, thân thể Sở Nam lúc này lại nhiều hơn mười lỗ máu, nhưng dáng đứng của hắn vẫn sừng sững như núi.
Dưới sinh mệnh lực mênh mông liều mạng tu bổ lấy thân thể hắn, chỉ có điều, hắn vẫn suy yếu vô cùng.
- Không có khả năng!
Tân Nhất Chân chứng kiến Sở Nam không chết lại còn có thể đứng dậy được, sau khi nói câu đầu tiên xong lại lập tức nói ngay câu thứ hai.
- Tuyệt đối không thể nào!
Ánh mắt khiếp sợ, không thể tưởng tượng được ở trong hốc mắt hắn xoay tròn, chậm rãi chuyển thành vẻ điên cuồng mà bật thốt ra câu thứ ba:
- Không biết tại sao, huỷ huyệt đạo của ngươi cũng vô dụng, đã vậy thì ta đây sẽ cắt lấy đầu của ngươi, lấy ra nguyên hạch của ngươi, lão phu xem ngươi như vậy có chết hay không!
Lão phụ xấu xí thấy Sở Nam đứng lên được, tuy rằng thân thể hắn bị thương rất nặng nhưng lại tản ra sinh cơ khổng lồ thì liền đại hỉ, mà Sở Nam lần nữa quát bọn Tư Đồ Dật Tiêu xong liền quay đầu hướng lão phụ, hỏi:
- Ngươi, là ai?
Sở Nam đã không xưng lão phụ là tiền bối nữa, trước kia trong lòng hắn tuy rằng đã có chút hoài nghi vì không biết tại sao lão phụ lại đối tốt với hắn như vậy. Riêng chuyện truyền thụ Kình Thiên Nhất Chưởng cao thâm ra không nói mà lại còn chủ động xuất ra thập nhất giai thượng phẩm giao đan cho hắn, vừa rồi lại còn nghe được một câu "phụ Ma Đạo Tử" kia của Tân Nhất Chân xong hắn liền lập tức minh bạch ra một ít, đã minh bạch tại sao một chưởng kia lại có chút tương đồng với Càn Khôn Cửu Chuyển, đã minh bạch vì sao lúc trước nàng muốn ngăn cản Tân Nhất Chân nói.
Lão phụ nghe thế con mắt liền ảm đạm xuống, sau một lúc lâu mới nói ra:
- Đợi ta truyền cho ngươi một ít vũ kỹ, chờ ngươi tu luyện tốt, giết Tân Nhất Chân xong ta sẽ nói cho ngươi biết tất cả mọi chuyện của ta.
- Ngươi, là ai?
Sở Nam vẫn trầm giọng hỏi, nắm đấm của hắn lúc này đã xiết chặt lại, hơn nữa còn đem Như Tuyết kéo tới gần người. Như Tuyết dù sao cũng là một tiểu cô nương đã được gần mười tuổi, tự nhiên cũng phát giác ra được không khí có gì đó không đúng, liền nói:
- Ca ca, nàng là sư phụ của ta.
- Sư phụ?
Sở Nam thì thào một tiếng, đang muốn hỏi cái gì đó nữa thì Tân Nhất Chân ở một bên lại hung hăng cười như điên.
- Nguyên lai người ta còn không biết ngươi là ai! Ha ha ha... ngươi dám nói ra tên ngươi sao? Ngươi dám nói ra sự tình ngươi đã làm sao? Ngươi dám sao?
- Im miệng cho lão thân!
Lão phụ không biết nên làm như thế nào với Sở Nam, nhưng đối với Tân Nhất Chân lại không chút khách khí nào. Thân hình lão phụ vốn suy nhược nhỏ bé gầy trơ xương kia đột nhiên trở nên cao lớn hẳn lên, thân thể trực tiếp nhảy lên không trung mà đánh ra một quyền về phía Tân Nhất Chân. Thấy thế, Tân Nhất Chân lập tức bắn ra ngàn vạn tia sáng, trong miệng lại còn điên cuồng hét lên:
- Tốt, lão phu sẽ tới lãnh giáo một chút công phu của tiện nhân ngươi...
Ba ba ba ba~!
Một đạo quyền ảnh trực tiếp bắn phá ngàn vạn tia sáng, xuyên qua trùng trùng điệp điệp trở ngại, trực tiếp nện lên ngực Tân Nhất Chân. Xương sườn trước ngực hắn dưới một quyền này lập tức toàn bộ đứt gãy, miệng hé phun ra một ngụm máu lớn.
Mà lão phụ nghe được một câu kia của hắn, nếp nhăn trên mặt trực tiếp hợp lại thành một toà nộ sơn, nhưng ngay lúc nàng đánh ra một quyền này thì trong lỗ tai Sở Nam chợt vang lên một đạo thanh âm:
- Một quyền này gọi là Cung Lực quyền, hành Thổ vũ kỹ, lực như cung, kình như cung, ý như cung, niệm như cung, tựa như cung tiễn. Một quyền này có thể đề cao tốc độ công kích, còn có lực công kích, Cung Lực quyền cùng Kình Thiên Nhất Chưởng đồng dạng, phải có kinh mạch vận hành đặc biệt...
- Ngươi đến cùng là ai?
Sở Nam rống lớn, hắn đã đoán được đáp án nhưng hắn vẫn muốn người kia chính miệng nói ra.
Lão phụ lại không để ý đến, vẫn đang tiếp tục nói tiếp.
Sở Nam không muốn nghe, nhưng cho dù hắn che kín lỗ tai lại, che đậy tâm thần, thần niệm lại nhưng thanh âm kia vẫn thuỷ chung vang lên trong óc hắn, đem lộ tuyến kinh mạch kia nói ra...
Hơn nữa, hai mắt hắn lại vẫn không thể không hướng lão phụ nhìn lại, lão phụ lại một lần nữa đánh ra Cung Lực quyền nhưng động tác lúc này lại chậm dần lại, tựa như để cho hắn tự thân thể nghiệm một hai. Mà không chỉ có mỗi Sở Nam nghe được mà ngay cả Tư Đồ Dật Tiêu kia cũng nghe được rõ ràng.
Chỉ là, Tư Đồ Dật Tiêu không rõ ràng lắm đây rốt cuộc là nguyên nhân gì!
Tân Nhất Chân tu vi không có cao bằng lão phụ, hơn nữa còn phải áp chế Tử khí trong cơ thể. Dưới một quyền, một chưởng kia của Sở Nam đã khiến hắn hao tổn quá nhiều nguyên lực nên lúc này tự nhiên hắn không thể là đối thủ của lão phụ, một chút sức hoàn thủ cũng không có mà trở thành bao cát để cho lão phụ diễn luyện, truyền thụ công phu cho Sở Nam.
Lão phụ đã thay đổi thế quyền, hai tay chắp sau lưng nhưng một chân lại hướng Tân Nhất Chân giẫm tới. Một bước bước ra, chân thân Tân Nhất Chân lại co rút lại một phần, run rẩy càng thêm lợi hại, máu tươi càng thêm tung toé...
Mà, trong đầu Sở Nam lúc này lại vang lên tiếng của lão phụ:
- Một thức này, gọi là Thiên Hành Cửu Đạp, biến Thiên địa chi lực cho mình dùng, vận hành kinh mạch phải...
Lão phụ cuối cùng chỉ bước ra được có sáu bước liền hạ xuống mặt đất.
Dưới sáu bước trong Thiên Hành Cửu Đạp, thân thể Tân Nhất Chân bị đánh dẹp trên phạm vi lớn, thân hình lúc này có xu hướng biến thành một cái hình tròn.
Mặt mũi hắn tràn đầy phẫn nộ nhưng lại không có biện pháp gì thay đổi tình hình, trong cơ thể lúc này Tử khí lại bộc phát ra, tình cảnh thập phần nguy hiểm. Hắn không thể tưởng tượng được, lão phụ vậy mà thực sự không thèm để ý đến sư tôn, vẫn hướng hắn hạ sát thủ. Hắn muốn chạy trốn, nhưng dưới uy áp kia hắn trốn cũng không nổi. Bất quá, hắn cũng phát hiện ra lão phụ không có lập tức giết hắn đi, cho nên hắn vẫn có thể miễn cưỡng áp chế được những Tử khí kia xuống!
Lão phụ không hề đứng yên tại chỗ mà lại ngưng tụ ra một cây đại đao kim quang chói mắt, thân đao xoay tròn trên không, kim quang phá tan đêm tối. Chỉ thấy, thân đao sau khi xoay xong chín vòng tạo thành một vòng kim quang phóng lên trời. Đón lấy đại đao vào trong tay, vừa mới vào tay lão phụ liền chém lên bờ vai của Tân Nhất Chân.
Một đao kia, trực tiếp đem cánh tay phải của hắn chém rụng xuống.