- Ngươi nói lung tung!
- Ta nói lung tung?
Viên tướng kia liền chỉ vào mũi của mình mà nói:
- Các ngươi trộm đồ của ta, còn dám nói ta là đạo tặc? (*)
(Dịch giả: đoạn này không logic lắm, nhưng theo nguyên văn tác giả lại viết như vây.)
- Chúng ta không có trộm đồ của ngươi!
- Phải không?
Vẻ mặt viên tướng này hiện lên không tin, nói:
- Trước khi các ngươi tới, đồ của ta vẫn còn đây. Sau khi các ngươi tới, đồ của ta liền mất tích. Mọi người nói xem, trên đời này nào có sự tình trùng hợp như vậy chứ? Không phải là các ngươi trộm đi, ai tin được?
- Đúng vậy, nhất định Thanh thành tân binh trộm.
Trong đám người vây xem đột nhiên có thanh âm truyền ra, tên phụ hoạ này nói xong liền có mấy người khác hưởng ứng lại. Sau đó, lại càng nhiều người đều cho rằng Thanh thành tân binh chính là kẻ trộm.
Sở Nam nhìn về phía tên lên tiếng phụ hoạ đầu tiên, trong mắt hiện lên vẻ sắc lạnh, lúc này hắn mới tách mọi người ra mà đi vào trong, vừa đi vào liền có người nói:
- Thanh thành tân binh Sở tướng quân tới, làm cho Hổ Bí quân phải quỳ xuống, Sở tướng quân tới...
Viên tướng của Phi Dực quân này thấy Sở Nam đang nhìn thẳng về phía hắn trong lòng không khỏi chột dạ một cái, nhưng ngoài mặt vẫn không chút thay đổi nào, vẫn là một bộ như vừa tận tay bắt được trộm. Vu Mã quân sư trong đám Thanh thành tân binh vừa thấy Sở Nam đã tới liền hướng Sở Nam trừng hai mắt, còn những Thanh thành tân binh còn lại lại nhao nhao hướng hắn kêu oan:
- Sở tướng quân, chúng ta không có trộm đồ của hắn, ngươi phải tin tưởng chúng ta...
- Ta dĩ nhiên tin tưởng các ngươi!
Sở Nam từ trong cái trừng mắt kia của Vu Mã quân sư liền biết được đây là một loại âm mưu ám hại. Nhất thời, Sở Nam liền hiểu được, trò bắt tặc trước mắt này chính là đặc biệt vì hắn mà chuẩn bị.
Dĩ nhiên, cái loại âm mưu này khẳng định cùng Hổ Bí quân có liên quan. Sở Nam lập tức đoán được mục đích của bọn hắn là gì, một là làm tổn hại thanh danh của Thanh thành tân binh, hai là khích bác quan hệ giữa Thanh thành tân binh và Phi Dực quân, từ đó làm cho những chi quân đội khác sinh ra bài xích với Thanh thành tân binh. Thứ ba, tự nhiên chính là nhiễu loạn chú ý lực của Sở Nam, dùng chuyện này tạo ra phiền phức cho hắn, khiến hắn trong tỷ thí hai ngày sau không xuất ra được toàn lực.
"Tính toán hay lắm."
Sở Nam thầm nhủ trong lòng, vẻ cười lạnh càng đậm, đi về phía trước, nhìn về phía viên tướng kia, hỏi:
- Đồ của ngươi là thứ gì?
- Một viên lục phẩm đan dược, Niết Nguyên đan, đây chính là ta dùng hết tích súc của mình đổi lấy được, ta còn muốn mượn viên đan dược này đánh sâu vào Võ Vương cảnh giới. Hiện tại bị bọn họ trộm đi, khiến cho hy vọng của ta hoàn toàn tan vỡ. Sở tướng quân, ngươi dù sao cũng là một đại nhân vật, ngươi nhất định phải vì ta làm chủ a!
Viên tướng này quả nhiên có chút bản lĩnh, một câu nói ra quả thật tràn vẻ bi thương, đau lòng, ngược lại còn đẩy Sở Nam vào vị trí chủ sự, khiến cho hắn lâm vào hoàn cảnh tiến thối lưỡng nan.
- Ngươi cất ở đâu?
- Trong doanh trướng của ta, chính là trong cái bình này. Hôm nay ta vừa mới lấy được, mới đặt trên bàn, chưa kịp bỏ vào trong trữ vật giới chỉ liền phải phụng mệnh dẫn bọn hắn vào trong doanh trướng, sau khi ta đi ra ngoài một chuyến, lúc quay trở lại thì chỉ còn mỗi một cái bình này mà thôi, đan dược bên trong đã không cánh mà bay.
Vừa nói hắn vừa không ngừng quơ quơ cái bình trong suốt ra trước mặt.
Chỉ vẻn vẹn một câu này, Sở Nam liền biết được suy đoán kia của hắn hoàn toàn đúng rồi. Lạnh lùng nói:
- Đối với ngươi mà nói, đồ vật trọng yếu như vậy, ngươi làm sao dễ dàng để cho nó rời xa tầm tay của ngươi được?
Viên tướng này sửng sốt một cái, lại cương ngạnh nói lại:
- Quân nhân lấy mệnh lệnh làm trọng, dưới mệnh lệnh, ta liền chỉ biết rõ mỗi mệnh lệnh mà lơ là Niết Nguyên đan, vì đó mà mới khiến kẻ khác đắc thủ.
- Ngươi ngậm máu phun người!
Một tên Thanh thành tân binh quát lên.
Sở Nam khoát tay, nói:
- Ngươi muốn như thế nào?
- Soát người! Bao gồm cả trữ vật giới chỉ!
- Nếu như không có?
- Vậy khẳng định bọn hắn đã nuốt vào trong bụng!
Viên tướng này trả lời không chút chần chờ, lại nói tiếp:
- Sở tướng quân nếu không tin tưởng ta, chỉ cần mổ bụng bọn hắn ra, trong dạ dày một người trong số này nhất định sẽ còn lưu lại khí tức của Niết Nguyên đan!
Nghe vậy, trong lòng Sở Nam chợt dâng lên vô hạn sát cơ.
Trong doanh trướng Hổ Bí quân, chư tướng đang tập trung lại, mọi người đang cười đến rất là vui vẻ, một người lên tiếng:
- Nhìn xem tên họ Sở kia làm như thế nào? Là đem thủ hạ mang đi, hay là mổ bụng bọn hắn ra đây? Ha ha ha...
- Nếu là hắn mang thủ hạ đi, chả khác gì tự nhận là đã trộm Niết Nguyên đan, để xem, ngày sau Thanh thành tân binh như thế nào sẽ lăn lộn trong quân?
Một người phụ hoạ theo, vẻ mặt cũng hiện lên vẻ đắc ý.
Lại có một kẻ khác tiếp lời giải thích:
- Nếu Sở Nam mổ bụng thuộc hạ dưới tay, vậy thì càng thú vị hơn! Bởi vì một khi đã mổ ra, người có kiến thức liền biết ngay, dạ dày một người trong số họ thể nào chả có khí tức Niết Nguyên đan còn sót lại, ai biểu hắn uống chén linh trà kia đâu!
- Trọng yếu hơn là, cứ như vậy, ai sẽ dám đi theo tên họ Sở kia nữa đây? Hắn liền trở thành tư lệnh không quân a!
Vứt dứt câu, chư tướng liền cuồng tiếu không thôi, hoàn toàn không có chút xíu áy náy nào cả. Dưới tiếng cười không ngừng, ngôn ngữ phóng xuất ra ngày càng không kiêng kỵ chút nào, bởi vì bọn hắn không lo lắng chút nào tai vách mạch rừng, bởi vì doanh trướng bọn hắn đang ngồi là cách âm tuyệt đối!
- Hay! Hay cho một kế nhất tiễn hạ tam tứ điêu!
- Đây chính là kết quả của tên họ Sở dám đắc tội Hổ Bí quân ta.
Hổ Liệt nghiến răng nghiến lợi mà nói.
- Ngày đó tên họ Sở kia làm ta phải quỳ xuống, để cho ta mất hết thể diện. Đợi hai ngày sau, ta nhất định phải khiến cho hắn sống không bằng chết, phải quỳ xuống khấu đầu trước ta trăm ngàn vạn cái.
- Họ Sở kia quá xem thường Hổ Bí quân chúng ta, thực lực Hổ Bí quân ta há tiểu tử kia có thể hiểu được, chúng ta sẽ khiến bọn hắn máu huyết lâm đầu, lão hổ không mở miệng lại tưởng không có răng!
- Còn dám ví Hổ Bí quân chúng ta là kiến hôi, thật đúng là không biết lượng sức mình!
- Họ Sở, xem xem đến cùng hắn cùng Thanh thành tân binh thân bại danh liệt ra sao.
...
Thanh âm truyền ra không ngừng, oán khí trong khoảng thời gian này, vào thời khắc này rốt cục bọn hắn đã xả toàn bộ ra ngoài. Bọn hắn cho là, Sở Nam đã bị dồn đến đường cùng...
Bên kia, viên tướng Phi Dực quân kia sau khi nói ra ba chữ "mổ bụng ra" thì toàn trường liền lập tức hoàn toàn yên tĩnh lại, ngay cả Thanh thành tan binh cũng ngây ngẩn cả người. Viên tướng kia gắt gao nhìn thẳng về phía Sở Nam, nói:
- Sở tướng quân, ta tin tưởng tướng quân là hán tử đỉnh thiên lập địa, tuyệt sẽ không làm ra việc bao che, tuyệt không sẽ bao che cho thủ hạ của mình, đúng không?
Viên tướng này thấy Sở Nam trầm mặc liền tưởng Sở Nam đã không còn cách nào xoay sở được, ngữ khí trong lời nói càng lúc càng tự tin, càng ngày càng kích động, mà trong đầu hắn lại nhớ tới một câu nói kia:
"Chuyện này nếu như ngươi hoàn thành, ba tháng sau ngươi sẽ trở thành Hổ Bí quân Vạn phu trưởng, ngoài ra còn phần thưởng là một viên thất phẩm dan dược, tu vi đột phá tới trung giai Võ Vương."
Tuy nói rằng Sở Nam làm cho Hổ Bí quân mất thể diện nhưng uy danh Hổ Bí quân vẫn còn to đến doạ người, người muốn trở thành Hổ Bí quân quả thực còn rất nhiều, mà viên tướng Phi Dực quân tên Đỗ Khung này cũng là một trong những người như vậy. Trở thành Vạn phu trưởng Hổ Bí quân, đan dược thất phẩm, hứa hẹn đột phá trung giai Võ Vương, mê hoặc lớn như thế, Đỗ Khung tự nhiên khó có thể cự tuyệt được.
- Sở tướng quân, đan bình của hắn chúng ta chưa từng thấy qua bao giờ, tuyệt đối không có thể trộm Niết Nguyên đan của hắn!
Vừa nói, tên Thanh thành tân binh này liền từ trong trữ vật giới chỉ lấy ra một thanh bảo kiếm, nhắm bụng của mình đâm vào.
Không chỉ một mình hắn, mười mấy người còn lại cũng tế đao kiếm ra, một bộ như chuẩn bị mổ bụng của mình ra, bày tỏ vẻ trong sạch của bản thân.
Hào quang loé lên, Đỗ Khung trong lòng đắc ý đã gần đến cực hạn, thầm hô to trong lòng:
"Nhanh một chút, nhanh thêm chút nữa, mổ bụng ra, đại công liền cáo thành, Hổ Bí Vạn phu trưởng, đã là vật trong túi của ta..."
Những quân sĩ vây quanh thấy Thanh thành tân binh thấy chết không sờn như vậy, muốn dùng cái chết để chứng minh bản thân trong sạch, trong lòng không khỏi dấy lên nghi hoặc:
"Nếu thật bọn hắn trộm đi, bọn hắn còn dám mổ bụng của mình sao?"
Bảo đao kia, lợi kiếm kia, đã cắt rách quân áo đâm vào...
Nhưng đúng lúc này, đao kiếm bọn hắn một chút cũng không thể đâm vào được nữa. Mười mấy Thanh thành tân binh đang không giải thích được thì thanh âm Sở Nam lạnh lùng truyền ra:
- Ai cho các ngươi quyền lợi tự sát?
- Tướng quân, chúng ta...
- Đao kiếm thu lại cho ta!
- Tướng quân, sĩ có thể sát, không thể nhục!
- Chẳng lẽ các ngươi thật cho là mổ bụng rồi, là có thể chứng minh mình trong sạch sao?
- Ân?
Mười mấy tên tân binh này không biết trả lời ra sao, quân sĩ xung quanh lại càng không thể hiểu được, còn trong lòng Đỗ Khung lại "lạc đăng" một tiếng:
"Họ Sở này có ý gì?"
Người bình thường đều cho rằng, chỉ cần mổ bụng ra là có thể chứng minh mình trong sạch, nhưng Sở Nam lại biết Hổ Bí quân vì đối phó hắn nên nhất định sẽ không lưu lại cái sơ hở lớn như vậy, mổ bụng này chỉ là một phần trong âm mưu mà thôi.
Nếu là lúc Sở Nam mới rời khỏi Bạch gia thôn mà nói, chuyện này hắn vạn lần sẽ không nghĩ tới, nhưng trải qua sinh tử chém giết, gió tanh mưa máu một đường đi tới, hơn nữa còn kinh nghiệm nghiêm mật tính toán, còn có sa bàn thôi diễn đã khiến cho tâm trí hắn gần như kín kẽ.
Sở Nam hỏi:
- Khi ở trong doanh trướng, các ngươi có từng uống qua, ăn qua, dùng qua cái gì không?
Thanh thành tân binh sửng sốt một cái, một tức sau liền có một người nói:
- Tướng quân, ta từng uống qua một chén linh trà!
Sở Nam gật đầu.
Mà Đỗ Khung nghe vậy khoé miệng không khỏi giật giật một cái, trong lòng kinh hoảng mà nhớ tới chuyện lúc trước:
"Những chén trà lúc trước toàn bộ chưa có rửa qua, nếu hắn hiện tại yêu cầu trở lại doanh trướng kiểm tra lại, có thể bị lộ ra."
Dị động vừa rồi của Đỗ Khung mặc dù rất nhỏ, nhưng vẫn rơi vào trong đôi mắt luôn chú ý hắn của Sở Nam, vẻ cười lạnh trong lòng hắn càng lúc càng đậm. Chuyện này, hắn đã nắm chắc rồi, nếu nói là giải quyết ngay thì hắn cũng đã nắm bảy phần nắm chắc, nhưng hắn lại không cho phép mình vạch trần chuyện này tại chỗ mà hắn muốn phản kích lại!
"Ta nói rồi, không nên vượt qua giới hạn thấp nhất của ta. Ngươi đã bất nhân, vậy thì đừng trách ta bất nghĩa."
Sở Nam thầm nhủ trong lòng, ngoài miệng lại lạnh nhạt nói ra:
- Đến tột cùng là người cả ta trộm Niết Nguyên đan của ngươi hay là có người có ý gài bẫy hãm hại, mưu đồ bất chính thì còn phải cần điều tra một phen, ta không thể nghe lời nói của một bên liền định tội được, mọi người nói có phải không?
Quân sĩ vây xem đều rốt rít gật đầu, tên phụ hoạ trước kia lần nữa hô lên:
- Mổ bụng ra, không phải thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc (*) sao?
(Chú: thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc - Thành ngữ, chỉ cái gì cũng rõ ràng.)
Sở Nam còn chưa kịp nói gì thì có một người khác lại nói ra:
- Vạn nhất trong linh trà chứa đựng dược lực của Niết Nguyên đan thì sao? Cho dù người kia không có ăn trộm nhưng mổ bụng ra lại có dược lực, đây không phải là oan uổng sao?
Người nọ mạnh miệng nói lại:
- Trên đời này làm gì có ai lại đi dùng một viên Niết Nguyên đan đi vu oan cho người khác đâu?
- Chuyện này không nhất định.
Lúc này, quân sĩ chung quanh đã bắt đầu nghiêng về phía Thanh thành tân binh, người nọ thấy tình thế không ổn lắm liền không nhiều lời nữa, Sở Nam nghiêng đầu nhìn về phía hắn, lại phát hiện ra người này lại là người của Ưng Tường quân.
Đỗ Khung cũng chống đỡ không được, hơn nữa hắn còn phải nhanh chóng trở về xử lý chứng cớ đi, liền nói:
- Vậy ngươi muốn thế nào?
- Sa bàn tỷ thí xong, ta sẽ cho ngươi một câu trả lời chắc chắn!
- Nếu đúng là người của ngươi trộm?
Đỗ Khung truy cứu.
- Ta liền đích thân mổ bụng bọn hắn, hơn nữa, còn có bụng của ta.
Thanh âm lạnh như băng của Sở Nam không mang theo chút tình cảm nào, còn Đỗ Khung liền cảm thấy toàn thân lạnh như băng, Sở Nam nói tiếp:
- Nhưng mà, nếu có người ngầm mưu hãm hại, vậy thì đừng trách bổn tướng quân không khách khí!
Đỗ Khung rùng mình một cái, trong đám người lại truyền ra một thanh âm:
- Cho dù ngươi muốn điều tra nhưng ngươi cũng không thể mang người đi được, bằng không ngươi lại thi triển ra thủ đoạn gì sao? Những người này, đều là chứng cớ!
Đề nghị này, cũng chiếm được không ít đồng tình của mọi người.
Sở Nam liếc Đỗ Khung một cái, nói:
- Mười ba người này, ta giao cho ngươi. Nếu bọn họ tổn thất một cọng lông nào, bị chút xíu uỷ khuất nào, ngươi liền bù lại gấp trăm lần!
Vừa nói, Sở Nam lại giậm một châm xuống.
Thanh âm "răng rắc" lập tức truyền ra...