Cái đạo ấn ký vừa mới xuất hiện trong đầu hắn kia khiến cho hắn hiểu, sinh tử của hắn lúc này đã bị kẻ vô hình này nắm trong tay. Dưới sinh tử khó đoán, sự tình về Hổ Bí quân hắn liền vứt lên chín tầng trời.
- Nên làm như thế nào, đến lúc đó ta tự nhiên cấp mệnh lệnh cho ngươi. Cuối cùng, ta nhắc lại cho ngươi một câu, bọn hắn nếu nhận phải nửa điểm thương tồn nào, ta sẽ chân chính cho ngươi sống không bằng chết!
- Ngươi là Sở... Sở...
Đỗ Khung nghe nói vậy liền hiểu người kia rốt cục là ai, nhưng hắn ngoác miệng rộng ra nhưng lại không thể đem câu kia nói tiếp ra, sau đó hắn liền thấy cái chén đang bay chung quanh hắn đột nhiên biến mất không thấy.
Chỉ chốc lát sau, trong doanh trướng lại khôi phục lại như cũ.
Nhưng sau thời gian này, Đỗ Khung đã không còn là Đỗ Khung của trước kia nữa.
Lúc này, hắn liền phân phó thủ hạ đem đám người Vu Mã Dã tới đây, vội vàng đè nén vô số nghi vấn cùng sợ hãi trong lòng xuống mà đi ra ngoài. Hắn muốn đem chuyện này hảo hảo xử lý, nếu xảy ra chút lỗi nào, chỉ sợ tính mạng của hắn cũng không thể bảo toàn được.
Mà trong Hổ Bí doanh trướng, đám chư tướng vốn đang cuồng tiếu không dứt lại đã yên lặng xuống. Một lúc lâu sau thì mới có người lên tiếng:
- Không nghĩ tới, họ Sở kia vẫn có mấy phần thủ đoạn, cứ như vậy mà đem chuyện này trấn áp xuống.
Hổ Liệt quét mắt về người vừa nói, cười nói:
- Mọi người không cần băn khoăn, đây mới chỉ là khúc dạo đầu, chúng ta còn có chiêu thứ hai, thứ ba, ... Huống chi, khúc dạo đầu này không phải là không có chỗ dùng được!
- Hổ thống lĩnh nói không sai! Họ Sở mặc dù thành công đem chuyện này trấn áp xuống nhưng sa bàn tỷ thí xong, vẫn có thể khiến hắn mang tiếng xấu, thất bại thảm hại. Hơn nữa, Đỗ Khung đã khống chế mười mấy thủ hạ của hắn, chúng ta có thể nhân cơ hội này cương nhu phô bày đem bọn hắn thu phục lại, để cho bọn hắn phản bội họ Sở một lần...
Nói tới đây, viên tướng họ Đô tên một chữ Xương này hai mắt sáng lên, hưng phấn nói:
- Ngoài việc khống chế những người này ra, số tân binh trong Thanh thành tân binh doanh trướng chúng ta cũng có thể mua chuộc một nhóm. Bởi vậy, muốn bọn hắn thêu dệt tội danh gì còn không phải càng thêm dễ sao? Mặc dù họ Sở kia có Vân Phỉ công chúa làm chỗ dựa thì cũng không được, chỉ cần liên quan tới tội khi quân phản quốc, tin rằng Vân Phỉ công chúa cũng phải cận nhi viễn chi (xa lánh).
- Hoặc giả chúng ta có thể lợi dụng Vân Phỉ công chúa một chút, để cho công chúa đối với tên họ Sở kia sinh ra vô cùng chán ghét.
Đúng lúc này, một thanh âm chợt vang lên, tuy rằng thanh âm rất nhỏ, đặc biệt là khi nhắc tới "lợi dụng Vân Phỉ công chúa" quả thật là thấp đến cực hạn.
Đám người Hổ Liệt hai mắt lộ ra vẻ kinh hoảng, có người lên tiếng khuyên:
- Triệu tướng quân, lời lẽ kinh người a! Nếu khiến nàng tức giận, hậu quả cũng không phải là chúng ta có thể chịu đựng nổi! Hơn nữa sợ rằng còn mang đến tai hoạ cho Hổ Bí quân a.
Triệu Minh Quân vội nói:
- Các vị nghĩ kỹ xem, chúng ta dĩ nhiên không dám hạ thủ với Vân Phỉ công chúa, Vân Phỉ công chúa dù sao cũng là lá ngọc cành vàng, nhưng thị nữ bên cạnh người, chúng ta không phải là không thể động vào a.
- Động làm sao?
- Để Tiểu Thuý đi dạo trong Thanh thành tân binh quân doanh, xảy ra chuyện, các ngươi nói công chúa có hay không sẽ chiếu cố một chút?
- Rất có thể!
- Cho dù không, chúng ta cũng có thể khiến nàng xuất đầu.
- Ân?
- Chỉ cần Tiểu Thuý vừa xuất hiện chúng ta liền chuẩn bị mê dược, hoặc là thuốc, rồi lại để cho họ Sở kia vô lễ với Tiểu Thuý. Sau đó, lại dàn xếp cho người khác phát hiện ra. Ngươi nói xem, hậu quả sẽ như thế nào? Công chúa sẽ đối đãi ra sao với tên họ Sở kia?
Chư tướng sửng sốt một cái, ngay lập tức cả đám liền cười to một trận.
- Không tệ, rất tốt! Hơn nữa, lần này Vu Mã Dã đã bị khống chế, họ Sở kia dứt khoát đã mất đi túi khôn của mình. Hơn nữa, sau những thủ đoạn kế tiếp của chúng ta, bại cục nhất quyết đã định! Họ Sở, hẳn phải chết không thể nghi ngờ!
- Đợi sau khi Sở Nam thất bại, hướng Hổ Bí quân chúng ta dập đầu nhận lỗi, rồi lại quỳ xuống đất bò ba vong xong, lại tội trộm cắp, phản quốc, ... Kể từ đó, thanh danh Hổ Bí quân chúng ta không chỉ không có hạ thấp mà còn tăng mạnh. Mà hai lần đối đầu kia, chúng ta không phải không thể giải thích được!
...
Một đám người vừa nói vừa phân tích xong, tâm tình chán chường cả đám nhất thời diệt hết, thay vào đó là vui vẻ ra mặt, nhưng thật không ngờ, vách tường lại có tai!
Hành động của bọn hắn lập tức triển khai, có hai người đi về phía Đỗ Khung truyền lệnh, còn có người đi mua chuộc Thanh thành tân binh, lại có người đi thăm dò hành tung của công chúa, còn có người chuẩn bị buổi tối xuất ra thủ đoạn...
Hoàng Phủ Triệt đang nghe thuộc hạ bẩm báo, Hoàng Phủ Vân Phỉ một bên lạnh giọng nói:
- Đây là chuyện tuyệt đối không thể nào, Sở Nam không phải là loại người như vậy!
Hoàng Phủ Vân Phủ sở dĩ cố gắng duy trì như vậy bởi vì Sở Nam này là nàng phát hiện được. Nếu là Sở Nam gặp phải chuyện không may, không phải nói rằng nàng không có mắt nhìn người sao? Tự nhiên nàng sẽ không để chuyện này phát sinh được.
- Tiểu muội, ngươi không cần phải kích động như thế. Sở Nam không phải đã nói sau tỷ thí sẽ có giải thích sao? Rốt cuộc là tình chuyện gì, là tặc hay oan uổng, hai ngày sau thật giả phân minh.
Hoàng Phủ Triệt cười nói, trong lòng hắn cũng không muốn Sở Nam xảy ra chuyện gì, dù sao hắn đã quyết định đem Sở Nam bồi dưỡng thành đại tướng đắc lực dưới tay.
...
- Thái tử ca ca, đây nhất định là do lão gia hoả Niếp Thanh Vân kia giở trò, để ta đi tìm hắn!
- Đứng lại!
- Thái tử ca ca, chẳng lẽ ngươi cứ như vậy đứng nhìn Sở Nam chịu oan uổng?
- Ngươi có chứng cớ sao?
- Ta...
- Không có thì đừng có làm gì ngốc nghếch.
Hoàng Phủ Triệt lấy ra uy nghiêm Thái tử của mình, nhưng Hoàng Phủ Vân Phỉ lại chu môi một cái, bộ dáng vẫn như chuẩn bị đi ra ngoài thì Hoàng Phủ Triệt lại quát lên:
- Đứng lại.
- Ta tới chỗ Sở Nam kia một chút cũng không được sao? Tiểu Thuý, đi cùng bổn cung.