- Ngươi không sợ chết? Sở Đại Hùng quả thật có chút ngoài ý muốn.
- Chết thì có gì đáng sợ, da không còn, lông cũng tan thành mây khói! Các ngươi thực sự cho rằng Sở gia sụp đổ thì Thập Tam hoàng tử có thể bảo trụ các ngươi sao? Thật đúng là nực cười vô cùng…
- Sở Châu Nhi, lão tử còn chưa đến lượt ngươi giáo huấn, hôm nay ngươi đáp ứng thì tốt, không đáp ứng cũng phải đáp ứng! Hoàng Phủ Lượng đang chờ ngươi động phòng hoa chúc đấy!
Sở Đại Hùng lúc này đã lộ ra bộ mặt thật.
- Các ngươi muốn gì?
- Muốn gì? Các huynh đệ, động thủ, cuộc sống tốt đẹp sau này là dựa vào hành động lần này.
Sở Đại Hùng hét lớn một tiếng, còn không đợi bọn kia đáp lời thì Sở Châu Nhi đã đột nhiên chém ra một kiếm, một chuỗi hỏa diễm dài phóng ra, đốt thành một con đường.
Sở Châu Nhi thừa cơ chạy ra ngoài, đám người Sở Đại Hùng bị một chiêu lăng lệ của Sở Châu Nhi khiến cho choáng váng. Đợi đến khi Sở Châu Nhi chạy khỏi đây thì cả đám mới hồi thần, Sở Đại Hùng rống lên:
- Nhanh bắt lấy ả, ngàn vạn đừng để ả chạy thoát.
Sở Châu Nhi sau khi chém ra một kiếm, sắc mặt liền trở nên tái nhợt, lảo đảo chạy về phía trước, miệng còn hét lên:
- Sở Đại Hùng, Sở Châu Nhi ta thà chết cũng không phản Sở gia, cũng không để các ngươi thực hiện được mục đích!
- Muốn chết? Chuyện này không phải do ngươi có thể quyết được!
Sở Đại Hùng hét lên, tung người một cái, muốn chặt trước mặt Sở Châu Nhi.
Cùng lúc đó, Sở Châu Nhi rốt cuộc phát hiện phía trước có một người, dung mạo cực giống Sở công tử trước kia, Sở Châu Nhi thoáng cái nhớ ra người này là ai, vội nói:
- Thiếu chủ, những người này định gây bất lợi với Sở gia…
- Đứng sau lưng ta.
Sở Nam nhàn nhạt nói, mà ngay cả Sở Đại Hùng đang từ không trung đáp xuống cũng bị hai chữ “thiếu chủ” dọa cho kinh hãi, nhưng nghĩ đến Sở gia đã sắp xong rồi, thiếu chủ thì đã sao? Hơn nữa, những người này chỉ nghe thấy danh tiếng của Sở Nam, còn chưa biết thực lực của Sở Nam rốt cuộc như thế nào.
Vì vậy, Sở Đại Hùng liên quát:
- Mặc kệ ngươi là ai, phá hỏng chuyện tốt của lão tử, lão tử sẽ lấy mạng ngươi!
Dứt lời, trong tay Sở Đại Hùng liền xuất hiện một cái chùy, cái chùy lập tức bị hỏa diễm hồng sắc bao phủ, đánh thẳng đến Sở Nam.
Sở Nam đưa tay ra, lăng không một trảo chộp lấy, Sở Đại Hùng nhất thời không thể nhúc nhích thêm nửa phần, Sở Đại Hùng tâm kinh, năm ngón tay Sở Nam khẽ xiết chặt, một chuỗi tiếng “răng rắc” vang lên, pháp bỏa Linh Khí trong tay Sở Đại Hùng đã bị nghiền nát.
Theo tiếng chùy vỡ vụn, còn có hai chân của Sở Đại Hùng.
Huyết nhục bay như mưa, tràng cảnh huyết tinh này khiến mọi người đều choáng váng, những ngày qua, bọn hắn đều nghe thấy cái tên Sở Nam, nghe đến mức lỗ tai mọc kén, nhưng trong lòng bọn hắn vẫn không để vị thiếu chủ Sở Nam này vòa mắt. Mặc dù là con trai của đại bá, nhưng đại bá lập gia đình khi tuổi đã rất lớn, lúc bọn hắn sinh ra thì Sở Nam còn không biết đang ở đâu, người ở đây có ai là không lớn hơn Sở Nam? Bọn hắn đều cho rằng truyền thuyết kia chỉ là khuếch đại, tuyệt đối không ngờ Sở Nam lại lợi hại như vậy, chỉ tùy ý ra tay mà khí thế đã cường hãn như thế, quả thật khiến người khác kinh hồn táng đởm.
Phành…
Thân thể Sở Đại Hùng nện mạnh lên đất, khiến đáp tử tôn Sở gia bừng tỉnh.
- A…
Mọi người đều hét lên một tiếng, muốn quay người bỏ trốn, Sở Nam lạnh lùng nói:
- Kẻ nào bước một bước sẽ bị đoạn một chân, bước hai bước thì đoạn hai chân, bước ba bước sẽ lấy đầu hắn!
Câu này vừa truyền ra, không ai dám cử động nữa.
Lập tức, tiếng “phốc phốc phốc phốc” không ngừng truyền ra, kẻ bỏ chạy liền bị đoạn tay đoạn chân, có kẻ chạy nhanh, chạy được hơn bốn bước thì hai tay hai chân đã bị chém rụng.
- Muốn rời khỏi Sở gia nào dễ dàng như vậy? Tội hôm nay, phế toàn bộ tu vi các ngươi!
- Không….
- Đừng mà…
Bọn hắn hô thảm không ngừng, nhưng không thể chuộc được hành vi phạm tội vừa rồi, chỉ sau giây lát, tu vi của bọn hắn đã bị quét sạch, không khác gì người bình thường, tuyệt vọng lập tức tràn khắp toàn thân.
- Sở Châu Nhi?
- Thiếu chủ…
Sở Châu Nhi cũng ngây người, trong mắt tràn đầy khiếp sợ.
- Trong nhà còn có ai?
- Mẫu thân sau khi sinh hạ ta liền qua đời, mà phụ thân…
Sở Châu Nhi lộ vẻ khó khăn, Sở Nam cũng không truy vấn, những chuyện trong đại gia tộc thật sự quá nhiều. Sở Nam chợt nhớ đến tràng cảnh Sở Châu Nhi thà chết cũng không khuất phục vừa rồi, đột nhiên nghĩ:
- Ta không phải đang muốn kiếm cho mẫu thân một người bạn sao? Sở Châu Nhi trước mắt không phải chính là nhân tuyển tốt nhất?
- Sở Châu Nhi, từ hôm nay trở đi, ngươi chính là muội muội của ta, kẻ nào dám khi dễ ngươi thì hãy đến tìm ta.
- Thiếu chủ, ta…
Sở Nam cười nói:
- Lại nói, ngươi vốn chính là muội muội của ta, ta có việc muốn nhờ ngươi.
- Ồ?
Sở Châu Nhi hiển nhiên không theo kịp tư duy của Sở Nam, vội hỏi:
- Thiếu chủ, có chuyện gì cứ phân phó.
- Còn gọi ta là thiếu chủ sao?
Sở Châu Nhi do dự cả buổi, cuối cùng cũng mở miệng gọi:
- Ca…
- Tốt, chuyện là…
Sở Nam đem suy nghĩ của hắn nói ra, sau đó hỏi:
- Châu Nhi, ngươi có đồng ý không?
- Đồng ý.
Sở Châu Nhi không chút do dự liền đáp ứng, Sở Nam lúc này mới dẫn Sở Châu Nhi đi về phía viện tử, vừa vào viện tử, tiểu hầu tử lập tức lao đến, dọa sợ Sở Châu Nhi, Sở Nam giống như không thấy, lấy ra một viên nguyên hạch, ném về một phía khác, tiểu hầu tử thấy vậy, thân ảnh liền lóe lên, bắt lấy nguyên hạch, sau đó ăn như ăn đậu.
Lâm Tuyết Nhiên thấy con trai dẫn Sở Châu Nhi trở về, Sở Nam lại kể lại chuyện vừa rồi một phen, bà cũng cao hứng chấp nhận Sở Châu Nhi, ba người nói chuyện một phen, Lâm Tuyết Nhiên đột nhiên nói:
- Nam nhi, hôm nay ta đi ra ngoài một vòng, nghe được không ít người nói muốn đến Thánh Hỏa Môn…
- Thánh Hỏa Môn? Có chuyện gì?
Sở Nam đột nhiên nghi vấn, Sở Châu Nhi liền giải thích:
- Ca, ngày mai chính là thời gian Thánh Hỏa Môn tuyển chọn đệ tử, có thể bọn hắn đến để gia nhập Thánh Hỏa Môn…
Trong lòng Sở Nam bắt đầu suy tư, sau đó hỏi:
- Thánh Hỏa Môn có xa nơi này lắm không?