Đạo ấn tích này khiến Mộc Thiếu Thu nghĩ ngàn phương vạn pháp vẫn không thể tiêu trừ,hắn cũng không dám nói với sư phụ mình, chỉ bóng gió hỏi, mà sư phụ hắn lại trả lời: nếu như thật sự có bí kỹ này thì chỉ có hai cách giải thoát, một là chết, một là đề thăng tu vi của mình đến một cảnh giới cực cao, cao đến mức đạo ấn tích kia không còn tác dụng. Cũng giống như Tam Ma Huyết Thệ, lúc tu vi thấp mới chịu ảnh hưởng. Nhưng chỉ cần tu luyện đến mức tu vi đủ cao thì liền triệt tiêu ảnh hưởng.
Nhưng hiện nay, tu vi của hắn căn bản không cao đến cảnh giới rất cao đó, đạo dấu ấn khống chế sinh tử hắn vẫn in sâu trong đầu.
Mà khống chế đạo dấu ấn này chính là người trước mặt.
Mộc Thiếu Thu cho đến bây giờ vẫn chưa từng nghĩ dưới tình huống này lại gặp phải Sở Nam, cho nên liền ngây người ra.
Mặt khác, những đệ tử Thánh Hỏa Môn và Bạch Trạch Vũ đều cảm thấy an tâm, cho rằng Sở Nam căn bản không phải là đối thủ của Mộc Thiếu Thu, trong lòng Bạch Trạch Vũ lại thầm nghĩ:
- Phế vật, để xem ngươi sẽ làm gì?
Tuy nhiên, bọn hắn cũng không biết trong lòng Mộc Thiếu Thu đang nổi lên kinh đào hải lãng…
- Ngươi…
Mộc Thiếu Thu chợt im bặt, trong tai chợt vang lên thanh âm:
- Không được để lộ chân tướng, ta bây giờ còn chưa muốn ngươi bại lộ!
Mạng nhỏ nằm trong tay người khác, Mộc Thiếu Thu đương nhiên phải làm theo, huống hồ, hắn cũng muốn kết quả như vậy, bằng không sự tình của hắn ở Bắc Tề Quốc sẽ bị bại lộ, đệ nhất thiên tài hắn sẽ không còn cuộc sống yên ổn tại Thánh Hỏa Môn nữa.
- Các hạ, dám đến Thánh Hỏa Môn ta gây sự, thật đúng là lớn mật.
Mộc Thiếu Thu cố gắng áp chế khủng hoảng trong lòng, hiên ngang lẫm liệt nói, sợ đồng môn sư huynh đệ nhìn ra chút mánh khóe của mình.
- Xuất thủ đi.
Sở Nam nhàn nhạt nói, Mộc Thiếu Thu cũng đành ngoan ngoãn nghe lời, ngự kiếm chém xuống, Sở Nam chỉ phẩy tay áo một cái, kiếm lập tức bay ngược lại, kiếm đến huyết lưu.
Một chiêu bại địch, rất gọn gàng.
Những người khác đều há hốc mồm, trong đầu Bạch Trạch Vũ cũng nổ “ầm” một tiếng, lẩm bẩm:
- Hắn đã mạnh đến mức này rồi sao? Làm sao có thể, hắn không phải là phế vật sao? Ba năm trước, hắn còn không chịu nổi một kích của ta, bây giờ không ngờ lại có thể tùy tiện đả bại Mộc sư huynh…
Bạch Trạch Vũ cảm thấy trái tim của mình như đang sụp đổ.
- Các hạ hảo công phu, Thiếu Thu tu luyện không đến nơi đến chốc, đợi ngày sau sẽ cùng ngươi đánh một trận.
Mộc Thiếu Thu không nghĩ gì thêm, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây, rời khỏi người kia, dứt lời, Mộc Thiếu Thu liền đạp không rwoif đi.
Vừa đạp không, trong tai Mộc Thiếu Thu liền vang lên thanh âm:
- Đi về phía Đông năm trăm dặm, ở đó chờ ta.
Mộc Thiếu Thu nào dám không nghe theo, khẽ gật đầu, sau đó bay về phái Đông.
Lúc này, không còn đệ tử Thánh Hỏa Môn nào dám khiêu khích Sở Nam, tên đệ tử họ Kim nhìn thấy Mộc Thiếu Thu bị đối phương một chiêu đánh thổ huyết, giữa hai chân đột nhiên tràn ra một dòng nóng ấm…
- Ngươi thường gọi ta là phế vật, hôm nay ta sẽ phế tu vi của ngươi, đoạn toàn bộ kinh mạch của ngươi, để ngươi thể nghiệm cái gì gọi là phế vật!
Lời Sở Nam vừa dứt, Sở Trạch Vũ liền vung một quyền đánh thẳng tới đan điền Bạch Trạch Vũ.
Nghe nói như vậy, lại chứng kiến động tác của Sở Trạch Vũ, Bạch Trạch Vũ vô cùng kinh hoảng, hét lên:
- Đừng, ta không muốn…
Đúng lúc này, trên trời vang lên một tiếng quát:
- Kẻ nào dám động đến một sợi tóc đệ tử của ta, lão phu sẽ diệt toàn tộc hắn!
Âm thanh này vang lên, hiển nhiên là nhằm vào Sở Nam.
Âm thanh này muốn bá đạo bao nhiêu thì có bá đạo bấy nhiêu.
- Sư phụ đã là Võ Vương trung cấp, ngươi cho dù có mạnh hơn nữa thì ở trước mặt sư phụ ta cũng chỉ là một tên phế vật!
Bạch Trạch Vũ lần nữa cuồng hỉ, trong đầu nghĩ đến kết cục bi thảm của Sở Nam, Sở Trạch Vũ thì choáng váng, không biết nên làm gì, một thân ảnh đột nhiên đáp xuống đất, mặt đất chấn động một hồi, chính là sư phụ Ngụy Thế Thu của Bạch Trạch Vũ.
- Diệt toàn tộc ta?
Sở Nam nhìn chằm chằm Ngụy Thế Thu, lạnh nhạt nói:
- Ta ngược lại muốn xem xem ngươi diệt toàn tộc ta như thế nào!
Dứt lời, nắm quyền của Sở Trạch Vũ lại tiếp tục hạ xuống, Ngụy Thế Thu lập tức phát nộ, kẻ trước mắt rõ ràng không để hắn vào mắt, hắn liền lăng không đánh ra một quyền ấn, quyền ấn cự đại như muốn hủy diệt Sở Trạch Vũ, cát đá xung quanh phát ra tiếng “rắc rắc rắc”, chỉ trong chốc lát hóa thành tro tàn, người xem náo nhiệt cũng cảm thấy một cỗ nhiệt lượng nóng rực, lập tức thối lui không ngừng…
Chỉ tiếc là lúc quyền ấn cự đại còn cách Sở Trạch Vũ mười mét thì không tiến được thêm chút nào.
Trong lòng Ngụy Thế Thu vô cùng khiếp sợ, lúc quyết định tăng thêm lực thì quyền ấn chợt phát nổ, cùng lúc đó, một quyền của Sở Trạch Vũ cũng nện xuống, đan điền của Bạch Trạch Vũ liền bị hủy, chỉ nghe hắn hét thảm một tiếng vang tận trời xanh.
Một quyền này không chỉ hủy đan điền của Bạch Trạch Vũ mà vô số kinh mạch trong cơ thể của hắn cũng giống như bị dao cứa, lập tức nát nhừ, Bạch Trạch Vũ thổ huyết không ngừng, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng, lẩm bẩm:
- Phế vật, ta không muốn làm phế vật, ta không muốn làm phế vật…
Mà Sở Trạch Vũ lại cảm thấy trong người mình truyền đến một dòng nước ấm, lan tỏa khắp toàn thân, lúc dòng nước ấm biến mất thì lực lượng kỳ dị cũng biến mất, không có lực lượng kỳ dị duy trì, Sở Trạch Vũ thoáng cái ngã quỵ xuống đất, nhưng Sở Trạch Vũ rõ ràng cảm thấy thân thể mình dường như đã bất đồng so với trước kia.
Lại nói, Ngụy Thế Thu nhìn thấy đệ tử yêu của hắn bị người khác hủy đan điền ngay trước mặt, quả thật không khác gì giáng một cái tát lên mặt hắn. Ngụy Thế Thu vô cùng phẫn nộ, một cỗ cừu hận lập tức dâng lên trong lòng, hắn không giết Sở Trạch Vũ, mà phóng thẳng đến Sở Nam, bởi vì hắn biết rõ Sở Nam mới chính là đầu sỏ gây họa!
- Thiên Hỏa Cự Đao, Diệt Nhân trảm!