Những Võ Thánh Võ Tôn kết trận cực lực ngăn cản, tất cả đều dốc toàn bộ thực lực, Công Dã Dương cũng lấy ra Kim Dương Thần Trượng, Minh lão tổ tông thì lấy ra Thần Khí trường kích, Thiết Thương Hùng cũng dung nhập bản thân vào một tòa núi đá gần đó, mượn lực tòa núi đá này để chống đỡ.
Không chỉ vậy, Sở Nam còn nhạy cảm phát giác ra "Long quyển" này còn đem năng lượng Ngũ Hành trong hư không nuốt vào trong, không khỏi thầm nghĩ:
- Đây quả thật là một con rồng, cái gì cũng có thể ăn, cùng với hắc động của ta ngược lại có chút tương đồng, chỉ là không biến thái đến mức có thể nghiền nát hư không như hắc động, tuy nhiên, ta ngược lại có thể từ trong "Long quyển" này cảm ngộ được không ít, nói không chừng sẽ có ích lợi rất lớn đối với hắc động…
"Long quyển" quấn về phía Sở Nam, Sở Nam sừng sững bất động, tỷ tỷ Thiên Quy nhìn chằm chằm Kim Dương Thần Trượng trong tay Công Dã Dương, lại nhìn Sở Nam, giữa hai hàng lông mày xuất hiện một nếp gấp, trong lòng thầm nghĩ:
- Tính toán trước như vậy, chẳng lẽ thật sự có thể phá được "Long quyển" của ta hay sao?
Tỷ tỷ Thiên Quy không biết rằng Sở Nam đưa ra yêu cầu lúc trước chính là đã hỏi tiểu Hắc có thể phá được con rồng kia hay không, tiểu Hắc đang thôn hấp năng lượng Thần Lai Sơn liền đáp với Sở Nam với bốn chữ:
- Chỉ là chuyện nhỏ.
Nghe thấy bốn chữ này, Sở Nam tất nhiên càng thêm trấn định.
Thẳng đến lúc "Long quyển" sắp đến gần cơ thể thì Sở Nam mới ngự sử cơn lốc của hắn, dùng phương thức giống như lấy trứng chọi đá và đối kháng.
Nếp gấp trên trán tỷ tỷ Thiên Quy lại càng nhiều hơn.
Trong khoảnh khắc cơn lốc và "Long quyển" va vào nhau, tiểu Hắc cũng tính thời gian vô cùng chuẩn xác, quát:
- Long tán!
- Hai chữ này vừa phát ra, "Long quyển" lập tức tan rã không chút dấu hiệu.
Mặc dù Phong vẫn còn, nhưng Long đã phá, ý đã không còn, "Long quyển" tự nhiên không thể tồn tại, chỉ còn hư danh, tất cả mọi thứ mà vừa rồi "Long quyển" nuốt vào đều phun ra, áp lực đè lên đám người Công Dã Dương cũng biến mất.
Cơn lốc Sở Nam thừa cơ quét qua, ngược lại đem toàn bộ Phong đó cuốn vào trong.
Thấy kết cục như vậy, tỷ tỷ Thiên Quy cuối cùng cũng không bảo trì thái độ lạnh nhạt được nữa, hai nếp gấp giữa hai hàng lông mày lập tức nhân đôi, biến thành bốn, bốn nếp gấp thật sâu, bề ngoài thoạt nhìn, quả thật cơn lốc Sở Nam đã đánh vỡ "Long quyển" của nàng, nhưng tỷ tỷ Thiên Quy như thế nào cũng không thể tin chỉ một cơn lốc yếu nhược lại có thể đem "Long quyển" phá được, cho dù trong cơn lốc kia ẩn chứa năng lượng cường đại, nhưng năng lượng đó không cường đại đến mức có thể giải trừ "Long quyển", bằng không, cơn lốc kia căn bản không thể dung hợp được với năng lượng đó.
- Trong này có gì đó kỳ quái?
Lúc tỷ tỷ Thiên Quy còn đang tự hỏi, Thiên Quy lại hô to:
- Tốt, tốt, tốt!
Liên tiếp ba chữ “tốt” biểu lộ tâm tình của Thiên Quy, hắn lúc này kích động vô cùng, so với tất cả mọi tính toán mà hắn cho rằng đã nằm trong tay lúc trước còn kích động hơn.
- Ngươi cũng có ngày bị đánh bại sao? Thật quá tốt!
Trong lúc kích động, sinh khí của Thiên Quy cũng khôi phục rất nhiều, tỷ tỷ Thiên Quy đối với thái độ của Thiên Quy không hề để tâm, chỉ nhìn chằm chằm Sở Nam, nói:
- Vừa rồi "Long quyển" không phải do ngươi kích phá.
- Ngươi hẳn sẽ không đổi ý, đúng không?
Sở Nam cười hỏi, nếp gấp trên trán tỷ tỷ Thiên Quy biến mất, trở lại bình thản, nói:
- "Long quyển" là ta ngộ được từ trong sa mạc, ngày đó, vừa đúng lúc mặt trời lặn, trong sa mạc chợt nổi cuồng phong, cuốn xa vạn dặm, thần thái của nó giống hệt Cửu Thiên Thần Long. Sau đó, ta nhảy vào trong cơn cuồng phong hình rồng đó, cuối cùng mất chín ngày chín đêm hiểu ra nguyên lý của nó…
Nghe tỷ tỷ Thiên Quy nói một câu như vậy, tâm thần Sở Nam liền rung động, thầm nghĩ:
- Quả nhiên là trong thiên hạ cũng có người giống ta, ta ở trong cương phong, chịu cương phong nhập thể, sáng tạo ra Loạn Phong Cương Trảm. Nàng lại càng nhảy vào "Long quyển", sau đó mới nghĩ ra "Long quyển", vừa rồi nếu không có tiểu Hắc thì e rằng khó mà phá được "Long quyển" đó.
Rung động chỉ trong nháy mắt, rất nhanh Sở Nam đã bị nguyên lý hình thành "Long quyển" hấp dẫn, vừa nghe vừa bắt đầu mô phỏng, còn cố ý nghĩ đến cảnh tượng trong sa mạc, cơn lốc hình rồng cuốn thẳng lên trời, cảnh tượng như muốn thôn nhật (nuốt trời).
Tỷ tỷ Thiên Quy sau khi nói xong, lại thấy Sở Nam trầm tư, cũng không thừa cơ ra tay, tùy ý để Sở Nam trầm tư, nàng lại nghĩ đến "Long quyển" của mình vừa rồi bị phá như thế nào, thầm nghĩ:
- "Long quyển" không hề có vấn đề, hình như chỉ trong nháy mắt hình thành thì long hình bị tán…
Tỷ tỷ Thiên Quy rất nhanh liền nắm bắt được trọng điểm, thầm nghĩ:
- Thế nhưng tại sao Long lại tán? Long?
Rất nhanh, một canh giờ qua đi mà Sở Nam vẫn lâm vào trầm tư.
Thiết Thương Hùng, Minh lão tổ tông, đám người Công Dã Dương và Tây Độc lại nhìn Sở Nam, chăm chú bảo vệ, tiểu Hắc cũng đế bên cạnh Sở Nam, tỷ tỷ Thiên Quy nhìn thẳng về phía tiểu Hắc, đúng lúc này, tòa núi lớn liên tục lung lay, có dấu hiệu sụp đổ.
Ánh mắt tỷ tỷ Thiên Quy nhìn chằm chằm tiểu Hắc không rời, trở tay xuất ra một đạo gió lốc, gió lốc đem tòa đại sơn bao quanh, tòa đại sơn không còn lay động mà đứng yên vững vàng. Thiên Quy thấy vậy, lại chứng kiến hai chữ “thần phục” mà muốn phát điên, cảm giác khuất nhục so với Sở Nam gây ra cho hắn còn mãnh liệt gấp trăm lần, hắn hét lớn:
- Ngươi đến cùng muốn làm gì? Ngươi đã biến mất vài chục năm, lần này đến chính là muốn làm nhục bổn Vương sao?
Đối với những lời này, tỷ tỷ Thiên Quy vẫn không để ý, chỉ nói với Công Dã Dương:
- Giao Kim Dương Thần Trượng trên tay ngươi ra, tha cho ngươi khỏi chết!
Công Dã Dương lập tức nhìn về phía Sở Nam.
Lúc này, Sở Nam cũng làm ra thủ thế giống hệt tỷ tỷ Thiên Quy lúc trước, ánh mắt tỷ tỷ Thiên Quy ngưng tụ lại, chỉ thấy giữa hai tay Sở Nam xuất hiện một long hình.