Ánh mắt Sở Nam hiện đầy tơ máu, quên mất thời gian trôi qua, hắn không ngừng thử nghiệm, không biết mệt mỏi đem Sơn Hồn chia ra công kích linh hồn của Tiểu Nê Thu.
Mặc kệ thất bại bao nhiêu lần, cứ mỗi lần thất bại là hắn lại rút kinh nghiệm, thử lại, một lần không được thì mười lần, trăm lần, trăm lần cũng không được thì nghìn lần, vạn lần…
Mặc dù không phải là Hồn của bản thân Sở Nam, nhưng đem Sơn Hồn đã dung nhập vào trong thân thể tách ra cũng khiến hắn trải nghiệm thống khổ vô tận.
Thời gian trôi qua rất nhanh, mặt trời lên mặt trăng xuống, Thủy "Pháp tắc" cũng mang đến cho Sở Nam cảm nhận sâu sắc, Thủy "Pháp tắc" cũng ngày càng ít đi, tựa như dung nhập vào mỗi một tế bào.
Nửa tháng trôi qua, Đại hội tấn quốc bên ngoài Vụ Cấm Hải đã bắt đầu khai mạc. Đại hội tấn quốc sở dĩ đặt tại bên ngoài Vụ Cấm Hải, tất nhiên cũng cân nhắc đến việc nếu sắp xếp tại nơi khác thì có thể sẽ không có bao nhiêu người tham gia, nếu như sắp xếp tại bên ngoài Vụ Cấm Hải thì sẽ không cần phải lo lắng điều này, thậm chí rất có thể càng có nhiều người tham gia hơn.
Tiến hành trước tiên tất nhiên là tỉ thí giữa các vương quốc, vương quốc tại Nam Xuyên châu không đến một vạn cũng có mấy ngàn, muốn phân thắng bại và xếp hạng thì cũng không phải là việc mà chỉ trong vài ngày ngắn ngủi là có thể làm được.
Trước mắt, thượng quốc hiện thân tại bên ngoài Vụ Cấm Hải chỉ có vài tên xếp hàng chót, còn lại đều ẩn tàng phía sau, đương nhiên một phần nguyên nhân trong đó là những thượng quốc thực lực mạnh đều bị Sở Nam trảm sát hoặc khống chế.
Chỉ có điều, ba đại thiên quốc ngược lại đồng thời phái ra lực lượng, phong tỏa tất cả thông đạo của Vụ Cấm Hải, mặc dù trước khi ba đại thiên quóc phong tỏa đã có không ít võ giả tiến vào, nhưng những võ giả này tiến vào thì không thấy trở ra nữa, không ai cho rằng bọn họ thành công đến được nơi hạ lạc của ngôi sao đó, tất cả đều cho rằng đám người kia khẳng định đã xong rồi.
Ngày hôm nay, trong “Tích Thủy trận”, Tiểu Nê Thu đột nhiên giật mình một cái, phát ra tiếng hét thảm, nó nhìn chằm chằm Sở Nam, sợ hãi nói:
- Đại nhân, đã xảy ra chuyện gì? Tại sao ta lại có một loại cảm giác đau đớn đến từ linh hồn?
Sở Nam mừng rỡ, trong nửa tháng qua, hắn đã thử không biết bao nhiêu lần, trong mắt tràn đầy tơ máu, Sơn Hồn của Thập Vạn Đại Sơn cũng hao tổn mất không ít, mặc dù trả cái giá rất lớn, thế nhưng, tất cả đều đáng giá.
Bởi vì Sở Nam đã tiếp cận được với phương pháp sử dụng linh hồn công kích.
Nếm trải như vậy, cũng không phải là người bình thường có thể nếm trải, làm gì có người nào có Sơn Hồn trong cơ thể chứ?
- A…
- A…
….
Tiểu Nê Thu liên tiếp phát ra tiếng hét, trong tiếng hét dần dần xuất hiện mùi vị thảm thiết, điều này nói rõ linh hồn công kích của Sở Nam càng ngày càng mạnh, Sở Nam chợt nhíu chặt mày, thầm nghĩ:
- Nếu như có thể kèm theo linh hồn công kích trong mỗi lần tấn công, như vậy thì trong chiến đấu sẽ chiếm được không ít chỗ tốt, thế nhưng, phải làm như thế nào mới có thể thực hiện được?
Sở Nam nhìn chằm chằm Tiểu Nê Thu, Tiểu Nê Thu bị nhìn đến toàn thân phát run, Sở Nam chợt hỏi:
- Đã trôi qua bao lâu rồi?
- Hơn nửa tháng rồi.
- Nên lên đường thôi.
Sở Nam gật đầu, trên nắm tay bùng lên hỏa diễm, lập tức đem toàn bộ “Tích Thủy trận” bao trùm, bỗng nhiên nắm quyền siết chặt, tiếp đó nện thẳng xuống, năng lượng bên trong Tích Thủy trận đã tiêu hao không ít, lập tức bị hủy diệt sạch không còn.
Tám cây Chân Vũ Trụ vừa thu lại, “Tích Thủy trận” cũng theo đó mà tán, Sở Nam gọi đám người Minh lão tổ tông và Tương Hân đến, cùng nhau tiến về phía Vụ Cấm Hải, dù sao thì Tương Hân cũng là nữ vương của Thiên Tướng vương quốc. Tương Hân còn dẫn theo Trương Hồng, Trương Hồng lúc này cảm khái vạn phần, nàng thật không ngờ rằng, lúc trước mình liều mạng đuổi giết Tương Hân, không ngờ không chỉ không giết được người ta mà mình còn trở thành tùy tùng của người ta, Trương Hồng nhìn về phía Sở Nam, ánh mắt còn chưa hướng đến đã cảm giác được một cỗ áp bức mãnh liệt, khiến nàng không dám tiếp tục nhìn nữa, thầm nghĩ:
- Tu vi của hắn hiện nay đã đạt đến trình độ nào?
Đoàn người không hề thu liễm khí tức tu vi, cứ như vậy đạp không mà đi, thế lực mạnh mẽ như vậy, đương nhiên không người nào dám đánh chủ ý với bọn hắn, thậm chí còn tránh thật xa, sợ rằng chọc giận bọn họ sẽ mang đến tai nạn.
Dọc theo con đường này, Sở Nam vẫn không tôi luyện Thủy "Pháp tắc", bởi vì "Pháp tắc" hiện nay đã không còn mang đến cho hắn bao nhiêu rèn luyện nữa. Thế nhưng Sở Nam vẫn không nhàn rỗi, hắn đang nghĩ đến trận pháp, trận pháp này chính là Truyền Tống trận.
Có Truyền Tống trận thì về sau sẽ không cần phải phiền toái như vậy nữa rồi.
Sở Nam lại để cho Tiểu Nê Thu khôi phục bản thể Hung Giao bốn trảo, khoanh chân ngồi trên đầu nó, Hung Giao bốn trảo bay rất vững vàng, không chút lắc lư, tư liệu về Truyền Tống trận đều nằm trong đầu Sở Nam, Sở Nam lấy sa bàn ra, bắt đầu tiến hành suy diễn…
Rất nhanh đã đến mười ngày sau, trong mười ngày này, không ít người của thượng quốc đã đến Vụ Cấm Hải, hoặc có thể nói là từ trong chỗ tối hiện thân ra, người của ba đại thiên quốc cũng đã đến. Đợi đám người Sở Nam đến thì bên ngoài Vụ Cấm Hải đã tấp nập người, Trương Hồng tiến lên báo tên Thiên Tướng vương quốc, lập tức, đoàn người chen chúc liền mở ra một con đường lớn, ngàn vạn ánh mắt đều hướng về phía Sở Nam nhìn lại, tất cả đều nhỏ giọng nghị luận:
- Kia chính là tên cao nhân gọi là Sở Nam sao?
Tuy nhiên, con mắt của những người này lúc nhìn Sở Nam lại không giống Trương Hồng, căn bản không thể tập trung lên người Sở Nam được, nếu liều mạng muốn nhìn thì sẽ cảm thấy con mắt của mình như bị đốt cháy, tất cả mọi người đều khiếp sợ, trong lòng cảm thán “danh bất hư truyền”, đồng thời cũng cúi thấp đầu xuống vài phần.
Sở Nam không để ý nhiều như vậy, hắn chỉ đắm chìm trong thế giới Truyền Tống trận, bởi vì đến trễ cho nên mọi nơi đã đứng chật kín người, Hung Giao bốn trảo nhìn hồi lâu, rốt cuộc cũng tìm được một vùng đất trống, Hung Giao bốn trảo cũng không nghĩ gì nhiều, trực tiếp bay đến đó.
Hung Giao bốn trảo chở Sở Nam, nên hướng mà Hung Giao bốn trảo bay đi thì đám người Minh lão tổ tông cũng cho rằng đây là ý của Sở Nam, cho nên cũng không để ý mà đồng loạt đi đến, mọi người thấy vậy, sự khiếp sợ trong mắt bắt đầu biến hóa, có ngưng trọng, có chế nhạo, có kinh ngạc, có mỉa mai, thậm chí còn có người thấp giọng nói:
- Đánh thắng vài trận liền cho rằng mình là vô địch thiên hạ rồi, dám chiếm vị trí đó, thật đúng là không biết chữ chết viết như thế nào!
Quả nhiên, lúc Hung Giao bốn trảo vừa mới đạp không bay đến vị trí đó, trong không trung chợt nổ vang một tiếng hét:
- Kẻ nào không có mắt, dám đứng tại vị trí của ta!
Tiếng hét vừa vang lên, chín thân ảnh từ xa đã bay đến.
Chín thân ảnh này đều ẩn tàng khí tức tu vi, cũng không nhìn ra tình huống thực sự, Hung Giao bốn trảo hỏi ngược lại:
- Ai nói nơi này là của ngươi? Có tên của ngươi không? Ngươi hét vậy thì nó là của ngươi chắc?
- Mọi người ở đây, có người nào không biết nơi này là của chúng ta, các ngươi thật đúng là lớn mật…
- Gia gia đứng ở đây, kẻ nào dám bảo gia gia rời đi?
Thiết Thương Hùng càng nổi giận hét lên, tất cả mọi người đều âm thầm chuẩn bị ứng phó với một trận chiến sắp xảy ra, bất chợt nghe thấy Sở Nam nói:
- Đi, tìm một vị trí khác.
- Lão đại, chúng ta không cần đi, những tên này đúng là nhìn không vừa mắt, ta một tay là có thể…
Thiết Thương Hùng rất khó hiểu, Sở Nam liền cắt ngang, lạnh giọng thốt ra một chữ:
- Đi!
Cứ như vậy, Thiết Thương Hùng đành phải lầm bẩm xoay người rời đi, Hung Giao bốn trảo cũng tìm một phương hướng khác, nào biết được đối phương lại quát to:
- Muốn đi? Quỳ xuống xin lỗi chúng ta! Bằng không thì, hừ…