Sở Nam hơi kích thích một chút, Long Thành Vũ liề hạ thủ với hai tên Võ Thánh đại viên mãn kia, chúng Võ Thánh đều đã giao ra, hai người bọ họ dù muốn trốn cũng không thoát được, chỉ có thể ngoan ngoãn mà giao ra.
Giờ phút này, trong tay Long Thành Vũ đã có 12 kiện Thần Khí.
Mười hai kiện Thần Khí mang đến cho Long Thành Vũ tự tin vô hạn, trong lòng hắn thầm nghĩ:
- Đây chính là kỳ ngộ mà thượng thiên ban cho ta, nếu như có thể đạp người kia xuống, cứu Phong Long Võ Thần trở về, khiến cho chúng Võ Thánh hãnh diện, dương danh Long Vũ thiên quốc ta, như vậy thì những Võ Thánh, kể cả Võ Thần đều sẽ trung thành ủng hộ ta, Võ Thần đại nhân cũng sẽ ưu ái ta, thiên quốc chi chủ kế nhiệm chắc chắn sẽ là ta! Là ta! Là ta!
Sau khi nghĩ xong, Long Thành Vũ lại lạnh lùng nói với Sở Nam:
- Bây giờ đủ chưa?
- Quả thực là đủ rồi!
Sở Nam nở nụ cười rất tươi.
- Ngươi biết cái này gọi là gì không?
Long Thành Vũ nghiêm giọng hỏi, không đợi Sở Nam trả lời thì đã dùng một loại ngữ khí đắc ý nói:
- Cái này gọi là “dĩ kỳ nhân chi đạo, hoàn trị kỳ nhân chi đạo” (*)
(*) Lấy đạo của người trả lại cho người.
- Ngươi không sợ dùng đạo của người lại không thể trị được người sao?
Sở Nam cười hỏi, Long Thành Vũ quả quyết quát:
- Không thể nào! Ngày đó ngươi có được bao nhiêu kiện chứ? Bất quá chỉ có tám kiện mà thôi, bây giờ, ngươi nhìn rõ đi, trên tay bổn Vương có bao nhiêu kiện Thần Khí? 12 Kiện, trọn vẹn 12 kiện!
Đám người Chư Võ Thánh nhìn Vương thượng của bọn hắn, không biết Vương thượng đang muốn làm gì, chỉ có điều nhìn thấy Long Thành Vũ không chút lo lắng, trên mặt tràn đầy tự tin, không khỏi cảm thấy an tâm.
- Mười hai kiện thì sao?
- Tiểu tử, thả Phong Long Võ Thần ra, nhanh lên!
Long Thành Vũ vung 12 kiện Thần Khí ra phía trước, uy nghiêm quát, đám người Minh lão tổ tông cũng biết Long Thành Vũ đang muốn đùa giỡn, tất cả đều không khỏi nhếch miệng mỉm cười.
Long Thành Vũ thấy Sở Nam bất động, lại lần nữa uy hiếp, nói:
- Bổn Vương bảo ngươi thả Phong Long Võ Thần, ngươi có nghe thấy không? Nhanh lên, bằng không, bổn Vương sẽ dùng bất cứ giá nào, khiến ngươi nổ tung thành bụi phấn.
- Nổ tung?
Chư Võ Thánh nghe thấy chữ này, thân thể không khỏi hơi run một cái, càng lúc càng không hiểu trong hồ lô của Long Thành Vũ bán thuốc gì, mọi người muốn hỏi rõ, nhưng chỉ thấy Long Thành Vũ lạnh nhạt không để ý.
Sở Nam mỉm cười, chộp lấy Phong Long Võ Thần, nhằm thẳng về phía Long Thành Vũ ném đi, Long Thành Vũ thấy vậy, liền nở nụ cười, quả nhiên đúng như hắn dự liệu, hắn phảng phất như nhìn thấy quốc chủ vị của Long Vũ thiên quốc tiếp nhiệm đang vẫy tay với hắn, đồng thời quát:
- Chư Võ Thánh, tiếp lấy Phong Long Võ Thần!
Chư Võ Thánh ứng tiếng bước ra, phi thân ôm lấy Phong Long Võ Thần, thối lui về sau, trong lòng Chư Võ Thánh cũng tràn đầy kinh ngạc, không ngờ rằng Long Thành Vũ lại thật sự làm được, Long Thành Vũ cuồng tiếu, thấy Thiết Thương Hùng đang cắn nuốt tên ria mép, liền vội vàng quát:
- Tiểu tử, đem Thiết Thương Hùng giao cho bổn Vương, bổn Vương muốn đem nó nướng ăn!
Sở Nam mỉm cười, bước đến Long Thành Vũ.
- Bổn Vương bảo ngươi giao ra Thiết Thương Hùng, ngươi có nghe thấy không?
Long Thành Vũ giận dữ nhướng mày lên, Sở Nam còn chưa trả lời thì Thiết Thương Hùng đã hướng về phía Long Thành Vũ rít gào:
- Lão đại, ta muốn ăn hắn!
Chữ “ăn” lại rơi vào tai, mọi người đều kinh hãi, không có người nào hoài nghi Thiết Thương Hùng nói giỡn, tên ria mép kia chính là một ví dụ sinh động, Long Thành Vũ tức giận, càng dùng giọng điệu mệnh lệnh quát với Sở Nam đang bước đến gần”
- Ngươi không giao sao?
- Giao cái gì?
- Giao Thiết Thương Hùng ra!
- Dựa vào cái gì?
Đám người Chư Võ Thánh đều cảm thấy trong lòng dâng lên bất an, nhưng Long Thành Vũ vẫn không cảm thấy gì, lại lần nữa vung Thần Khí trong tay lên, hét lớn:
- Bằng vào 12 kiện Thần Khí trong tay bổn Vương!
- 12 kiện Thần Khí này là của ngươi sao?
- Nói nhảm!
Long Thành Vũ vừa quát, đột nhiên hồi phục tinh thần, phát hiện Sở Nam chỉ còn cách hắn không đến trăm mét, không hiểu tại sao, trong lòng hắn thoáng cái liền bối rối, cũng không để ý đến chuyện Thiết Thương Hùng nữa, quát:
- Đứng lại, đứng lại cho bổn Vương!
- Ngươi nói đứng lại thì ta đứng lại sao?
- Bổn Vương bảo ngươi đứng, ngươi dám không đứng?
Long Thành Vũ nói xong, thấy thân ảnh Sở Nam lóe lên, chỉ còn cách hắn vẻn vẹn 50 mét, Long Thành Vũ liền quát:
- Nếu ngươi không đứng lại thì đừng trách ta không khách khí với ngươi!
- Không khách khí?
Sở Nam lắc đầu, Long Thành Vũ này học hỏi không sai, đổi lại người khác chắc chắn sẽ bị 12 kiện Thần Khí đồng thời bạo tạc hù dọa, chỉ tiếc, chiêu này của Long Thành Vũ lại dùng trên người Sở Nam, như vậy thì chiêu này mất linh rồi.
- Đứng lại, bổn Vương sẽ dẫn bạo!
Long Thành Vũ nắm chặt Thần Khí trong tay, làm ra bộ dạng như muốn dẫn bạo Thần Khí, chợt nghe thấy bên tai vang lên một thanh âm:
- Ngươi dẫn bạo đi!
Long Thành Vũ đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy gương mặt quen thuộc của đối phương gần ngay trước mắt, liền “a” một tiếng, thân hình muốn thối lui, nhưng lại phát hiện bản thân căn bản không thể nhúc nhích được, hắn vội vàng hét:
- Chư Võ Thánh, các ngươi mau ra tay, giết hắn đi!
Ánh mắt Sở Nam đảo qua chín tên Võ Thánh, lạnh nhạt nói:
- Kẻ nào động, diệt kẻ đó!
Đám người Chư Võ Thánh không dám cử động, nhưng hai tên Võ Thánh đại viên mãn đến sau lại nghe lệnh xuất thủ, một trái một phải, một Kim một Hỏa, hướng Sở Nam ập đến.
- Thánh Hỏa Quyền!
- Kim Liệt Trảm!
Một đoàn hỏa cầu đem nắm quyền của người nọ vây quanh, hỏa "Pháp tắc" xoay tròn, công kích thẳng đến đầu Sở Nam, người khác thì ngưng tụ ra một thanh kim kiếm "Pháp tắc", chém đến ngang eo. Sở Nam làm như không nhìn thấy, chỉ hỏi Long Thành Vũ:
- Ngươi nói xem đám hỏa diễm kia có thể đánh trúng ta hay không?
- Ngươi nhất định phải chết!
Long Thành Vũ dĩ nhiên không còn sự tỉnh táo lúc trước nữa, thanh âm mặc dù rất càn rỡ, nhưng lại không che dấu được vẻ bối rối.
- Vậy sao?
Sở Nam nhẹ nhàng hỏi, trong mắt hiện lên hai luồng hỏa diễm, hỏa quyền vốn đánh thẳng đến đầu Sở Nam đột nhiên hướng về phía kim kiếm "Pháp tắc" nệnđến.
Ầm…
Tiếng nổ kinh thiên vang lên, hai tên Võ Thánh lấy cứng đối cứng, khóe miệng đều rướm máu, thân hình cấp tốc thối lui, đám người Chư Võ Thánh vốn địnhđồng loạt xông lên, nhưng nhìn thấy cảnh tượng đó liền lập tức dập tắt ý niệm đó, hoảng sợ nhìn Sở Nam.
Tên Võ Thánh ngưng tụ kim kiếm "Pháp tắc" quát lớn:
- Họ Chu kia, ngươi công ích lão phu làm gì?
- Lão Tập, không phải ta muốn công kích ngươi, là Hỏa "Pháp tắc" của ta căn bản không nghe ta sai sử, ta không thể khống chế được!
- Không thể nào, Hỏa "Pháp tắc" do chính ngươi lĩnh ngộ, ngươi sao có thể không khống chế được?
Tập Võ Thánh ngàn vạn lần không tin, Chu Võ Thánh không giải thích nữa, nhìn về phía Sở Nam, chỉ vào hắn, phẫn nộ quát:
- Tiểu tử, là ngươi giở trò quỷ? Lão phu phải lấy mạng ngươi!
Chu Võ Thánh phi thân ra, lại lần nữa đánh ra “Thánh Hỏa Quyền”, Sở Nam cũng không thèm quay đầu, chỉ trở tay đánh ra một quyền, hai quyền chạm vào nhau, Chu Võ Thánh lập tức cảm thấy đau đớn kịch liệt, Sở Nam nhàn nhạt nói:
- Hỏa nguyên tán, "Pháp tắc" diệt!
Lúc này, Chu Võ Thánh đã cảm thấy năng lượng hỏa nguyên trong cơ thể lập tức biến mất sạch sẽ, mà "Pháp tắc" hắn lĩnh ngộ được cũng phát ra tiếng vang răng rắc, "Pháp tắc" đều bị hủy diệt…