Thương Giác ra tay lần nữa, mục tiêu công kích chỉ có một, chính là Sở Nam.
Giờ phút này Sở Nam lại đang nâng Chân Vũ Trụ lên hướng Trần Đại Lâm trên mặt nghi hoặc vì tên cung tiễn thủ kia không bắn tên ra mà gõ tới, Trần Đại Lâm lúc hô lên một câu kia đồng thời còn đem lưỡi đao trong tay hướng về phía trước chém tới, chém tới không phải là cây Chân Vũ Trụ kia mà lại là chém về phía hư không.
Đao trong tay chém ra, vừa mới bắt đầu lại không có gì khác lạ nhưng chỉ nháy mắt sau đó lưỡi đao liều bộc phát ra một vầng sáng gai mắt, trong miệng Trần Đại Lâm còn quát ra:
- Phá! Phá! Phá! Phá!
Trong lúc quát, tu vi chân thật của hắn hoàn toàn được bộc phát ra.
Không giống như Ngũ Quan sở liệu lúc trước, nằm ở giữa khoảng Võ Thánh đại viên mãn cùng Võ Thần mà chân chân thật thật là Nhân Võ Thần, uy áp kia so với Phong Long còn muốn mạnh hơn vài phần.
Ánh mắt Cửu Võ có chút ngưng trọng, Cửu Võ nói ra:
- Nhân Võ Thần đỉnh phong!
Trong giọng nói, không có vẻ gì giật mình, Cửu Võ nhìn Sở Nam, nhìn xem hắn có hay không ứng đối nổi!
Bên trong bốn chữ "phá", hư không liền xuất hiện bốn vết nứt, bốn vết nứt vừa hình thành liền tạo thành một chữ "井" (tỉnh, giếng), mà ở trung tâm chữ "tỉnh" này lại vừa vặn ngắm ngay cây Chân Vũ Trụ kia!
"Còn có chút môn đạo!"
Sở Nam thầm nhủ, còn bảy cây Chân Vũ Trụ còn lại, còn có bảy khối toái phiến, ba khối cốt đầu, một khoả nhãn châu đồng thời bay ra, lập tức liền bố trí ra Tinh Thần trận, đem chữ "tỉnh" kia, còn có Trần Đại Lâm phủ vào trong!
- Ngươi không nên vào.
Trần Đại Lâm rơi vào trong Tinh Thần trận nhưng vẫn sừng sững mà đứng, không chút sợ hãi, thậm chí còn đối với Sở Nam nói ra:
- Trận này của ngươi, trói không được ta! Lại càng trói không được Không gian liệt phùng (vết nứt không gian)!
- Ai nói ta muốn vây khốn ngươi?
Sở Nam dứt lời liền đem kiện ngọc bội Tổ bảo kia tiến vào trong Tinh Thần trận.
- Ta chỉ không muốn làm cho bọn hắn trông thấy, không hơn.
- Cho ngươi một cái cơ hội cuối cùng!
Trần Đại Lâm hai tay nắm chặt đao, lạnh giọng nói ra.
Lời vừa dứt, Sở Nam liền phi thân tới, trực tiếp dùng quyền đầu nện tới.
Trần Đại Lâm sắc mặt nặng nề, đao trong tay mạnh mẽ hướng trung tâm chữ "tỉnh" kia đâm tới.
Sau đó, đao trong tay lại tiếp tục thẳng hướng mà mang theo chữ "tỉnh", mà lại càng mang theo hấp xả chi lực của chữ "tỉnh" kia sinh ra chém về phía quyền đầu Sở Nam. Không gian liệt phùng bị bổ ra sinh ra hấp lực vốn dĩ lộn xộn bất quy tắc, nhưng mà ở tại thời khắc này hấp lực kia lại quy tắc vô cùng, phảng phất như xoắn lại thành một sợi dây thừng, vừa vặn tiến vào trong Pháp tắc của Trần Đại Lâm!
Sở Nam thân bất do kỷ mà bay về phía chữ "tỉnh" kia, nếu có người nhìn thấy sẽ đều cảm giác được Sở Nam như cá trên thớt, tuỳ người đến giết mổ vậy.
Trần Đại Lâm lạnh nhạt nói:
- Rượu mời không uống lại thích uống...
Nguyên bản, hai chữ "rượu phạt" sau cùng còn chưa rơi xuống thì quyền đầu kia của Sở Nam đã rơi xuống rồi, thế nhưng mà, khi chữ "rượu phạt" kia đang ở ngay cổ họng, lập tức sẽ được phun ra thì Sở Nam lại ném ra một kiện đồ vật.
Không Gián Sáo trận vừa ra, hấp lực tựa tuyệt thế hung thú vậy mà thoáng cái biến mất, chữ "tĩnh" vắt ngang hư không, thoạt nhìn có chút "long phi phượng vũ" (rồng bay phượng múa) cũng bắt đầu trở nên vặn vẹo.
- Đó là cái gì?
Trần Đại Lâm khiếp sợ, không nghĩ tới Sở Nam còn có được đồ vật chuyên khắc chế Không gian liệt phùng.
Đúng lúc này, Chấn Thiên Quyền của Sở Nam tập kích đến, hung hăng nện lên người Trần Đại Lâm, Trần Đại Lâm cảm giác được huyết nhục toàn thân, còn có xương cốt bắt đầu chấn động từng đợt từng đợt một, sau mỗi lần chấn động, huyết nhục trong thân thể, còn có năng lượng đều bị chấn cho nát bấy, đặc biệt là bộ vị quyền đầu kia nện lên, xuất hiện một cái lỗ máu đầm đìa!
- Đây là quyền gì?
- Chấn Thiên Quyền!
Nghe được danh tự, Trần Đại Lâm nghĩ mãi không rõ "Chấn Thiên Quyền" là cái gì, ánh mắt lộ ra hoảng sợ, một cỗ Bá khí nồng đậm trực tiếp chấn nhiếp tinh thần hắn, đem toàn bộ uy áp của hắn đè đến sít sao.
Trần Đại Lâm nghĩ muốn rút đao ra nhưng lại khó khăn vô cùng, lúc này, Bá Thiên Quyền của Sở Nam đập xuống, Bá khí khuếch tán ra toàn bộ kinh mạch, đưa toàn bộ kinh mạch vừa trải qua năng lượng Chấn Thiên Quyền chấn chi áo nghĩa, trực tiếp ầm ầm sụp đổ.
- Ngươi cảm giác Chấn Thiên Quyền lợi hại, hay Bá Thiên Quyền lợi hại hơn?
Sở Nam hỏi.
Trần Đại Lâm đang còn liều mạng rút đao ra, Sở Nam lại coi như không thấy, hắn nói thêm:
- Ngươi có cảm giác được hay không? Ta đây đánh thêm mấy quyền, ngươi hảo hảo mà so sánh một chút a!
Nhất thời, quyền đầu như mưa rào đem Trần Đại Lâm bao phủ vào trong, một cái Chấn Thiên Quyền rồi lại một cái Bá Thiên Quyền, tiếp đó lại là một cái Chấn Thiên Quyền, cứ tuần hoàn như vậy, trong nháy mắt trăm quyền được đánh ra.
Sở Nam dừng tay, hỏi:
- Hiện tại, cảm giác thế nào?
- Ta...
Trong ánh mắt Trần Đại Lâm tràn đầy cừu hận, hắn cắn răng mà rống lên một tiếng:
- Ta và ngươi liều mạng.
- Liều?
Sở Nam lộ ra ánh mắt kinh ngạc.
- Ngươi cho rằng mình có cơ hội để liều sao? Ngươi coi Tinh Thần trận của ta chỉ là thứ bày biện thôi sao? Được rồi, ngươi đã không tin vậy thì hãy tự mình trải nghiệm đi a. Tinh Thần trận, chuyển!
Lúc này, Tinh Thần trận bắt đầu chuyển động, Trần Đại Lâm cảm giác được một cỗ uy năng tiến nhập vào cơ thể hắn, ngay sau đó, hắn liền nghe được thanh âm bạo liệt từ trong cơ thể vang lên, tựa như pháo đốt, vang lên không ngớt...
- Ngừng, mau dừng lại!
Trần Đại Lâm giống như nổi điên mà điên cuồng hét lên, bởi vì hắn nghe được mùi vị của tử vong!
Trong đầu Sở Nam nhớ lại ngày đó, hắn với tư cách công kích trọng tài, cười mà nói với Trần Đại Lâm:
- Ngươi sẽ giúp ta chút việc chứ?
- Dừng lại, dừng lại nói sau.
- Đợi ngươi đáp ứng ta trước, dù sao là ngươi tới đây cũng vì muốn giết ta a, ta sao có thể không cẩn thận đây.
Sở Nam từng bước từng bước tiến về ép về phía trước.
Một đầu tóc của Trần Đại Lâm sau một hồi "rầm rầm rầm" vang lên liền biến thành tro bụi, tiếp đó là toàn thân run lên, ở đâu còn nghĩ được nhiều như vậy, hắn rối rít đáp lại:
- Hảo hảo hảo, ta đáp ứng, ta đáp ứng ngươi.
Quả nhiên, Tinh Thần trận đình chỉ chuyển động, Sở Nam một tay tóm lấy hắn, hắn run rẩy mà nói:
- Ngài muốn ta làm cái gì?
Trong lúc bất chi bất giác, Trần Đại Lâm đã dùng tới ngữ khí cung kính.
Sở Nam chỉ một ngón về một chỗ ở phía đông, hắn nói:
- Rất đơn giản, ngươi chỉ cần đứng vào chỗ đó là được rồi.
- Đứng vào?
Nghi hoặc trùng điệp, sợ hãi thật sâu.
Trần Đại Lâm có một loại trực giác, nếu như hắn thật sự đứng vào chỗ đó, vậy thì hắn cũng không thể được hít thở thêm lần nào nữa. Chỉ nghe Sở Nam nhàn nhạt nói ra:
- Trận này hiện nay, cũng chỉ mới bố trí được hai mươi bước, ta nghĩ ngươi có thể hay không giúp ta bố trí bước thứ hai mươi mốt không đây! Đúng rồi, quên nói cho ngươi biết, ngay cả một kiện Thần khí được bố trí ở vị trí kia, kết cục cũng chỉ có huỷ diệt!
- Đừng!
Trần Đại Lâm sợ hãi rống lên:
- Ngài muốn ta làm cái gì, ta đều đáp ứng ngài, ta...
- Thật sự?
- Thật sự, thật sự...
- Không đúng, một Nhân Võ Thần nào có thể dễ dàng đầu hàng như vậy chứ? Không phải ngươi nhất định phải giết ta sao?
Sở Nam lắc đầu, mang theo hắn tiếp tục tiến lên phía trước...