Quang mang nhu hòa Đạo Tự Hạo Quyển phát ra đã hoàn toàn biến mất, bàn tay kia sớm đám công kích tới phách khí của Sở Nam, Sở Nam minh bạch, lúc này một quyền phách khí tuyệt đối không phải đối thủ của bàn tay kia, thế nhưng, Sở Nam không né tránh.
khí thế từ trước tới nay chưa từng có.
Nếu lùi bước, khí thế còn tồn tại sao?
Bất quá, khí thế từ trước tới nay chưa từng có không có nghĩa là làm càn.
Một chiêu Thâu Thiên Hoán Nhật, không phải thâu tóm uy năng của bàn tay kia, huống hồ bàn tay kia vốn sở hữu uy năng công kích liên miên không dứt, Sở Nam muốn thâu tóm chính là bàn tay phách khí của chính mình.
Hoán chính là Đạo Tự Hạo Quyển, theo sau là bàn tay phách khí của Sở Nam.
May mắn Sở Nam sử dụng thần hồn tu luyện Thâu Thiên Hoán Nhật phi thường thành thạo, Đạo Tự Họa Quyển bắt đầu thay đổi, bất quá, lại có thể hoàn toàn thâu tóm bàn tay phách khí, cho dù Sở Nam đã vận dụng không gian trong cơ thể.
Thế nhưng, bàn tay phách khí được Sở Nam thâu tóm chỉ di động một chút, tất cả đối với Sở Nam mà nói, như vậy đã đủ rồi, sau khi Sở Nam thi triển, không nghĩ chính mình thau tóm hoàn toàn bàn tay phách khí, nếu như dễ dàng thâu tóm như vậy, Sở Nam không đến mức rơi vào hoàn cảnh như vậy.
- Phách giả nhất quyền.
Nhân cơ hội này, Sở Nam hét lớn một tiếng, âm thanh vừa dứt, phách quyền liền ầm ầm đánh tới bàn tay kia, lúc này, uy năng của bàn tay kia tràn tới bị kiềm hãm, còn phách quyền của Sở Nam đã nát bấy.
- Bị kiềm hãm? Được rồi.
Phách quyền vỡ vụn, Sở Nam không nản trí, mà nắm chặt thời gian tiếp tục ngưng tụ phách khí, một quyền vừa nãy, Sở Nam đã đạt được điều hắn mong muốn; bàn tay kia Sở Nam hoài nghi có mục đích, quả nhiêu không đơn giản, đắc thế không buông tha, Sở Nam tận dụng cơ hội lại tiếp tục ngưng tụ phách khí.
Đúng lúc này, Đạo Tự Họa Quyển được Sở Nam hoán đổi bắt đầu đánh vào bàn tay kia, uy năng của bàn tay có thể bị ngăn chặn, khi Sở Nam xuất quyền hắn đã nghĩ tới mọi chuyện, đến lúc này vẫn nằm trong dự liệu của Sở Nam.
Sở Nam há miệng thở hổn hển, ngưng tụ phách khí nhanh hơn, bởi vì hắn không biết Đạo Tự Họa Quyển có thể thay hắn chống đỡ bao nhiêu thời gian, đây là chuyện hắn không thể dự liệu, nếu như giống như lúc trước, Sở Nam sẽ khóc không ra nước mắt.
Nắm tay lại được hình thành, lần này, Sở Nam cảm giác được rất rõ ràng, nắm tay do phách khí ngưng tụ thành lần này dĩ nhiên so với lúc trước mạnh mẽ gấp trăm lần, biến hóa lớn trong đó khiến Sở Nam có chút giật mình, bất quá, thoáng chốc Sở Nam hiểu được:
- Phách khí giống như ta, có thể mất đi, có thể hồi sinh, phách khí sau đó sẽ trở nên càng mạnh?
Sở Nam chưa hết kinh ngạc, bởi vì Đạo Tự Họa Quyển lại phát ra quang mang thêm lần nữa, mà quang mang lần này, không phải quang mang nhu hòa mà là phách ý nồng đậm, dĩ nhiên là phách khí độc nhất vô nhị.
Phách khí này không hề tiến công bàn tay kia, lại ngưng tụ tới phách quyền.
Quan trọng nhất chính là, Sở Nam nhìn tới bức họa cuộn tròn, đã không còn thấy chữ " Đạo ", đây chính là lần đầu tiên Sở Nam trông thấy tràng cảnh này, khiến Sở Nam suy nghĩ tràng cảnh " Đạo sinh nhất, nhất sinh nhị "
- Nhất là cái gì nhất? Nhị là cái gì nhị?
Ý niệm trong đầu Sở Nam điên cuồng xuất hiện, hắn theo trực giác, hiểu tới những gì liên quan tới hắn:
- Sát khí, phách khí, chính là nhị sao?
Bỗng dưng, tràng cảnh Phạm Ngục Hà tự động xuất hiện trong đầu, bừng bừng trong lòng, Sở Nam rùng mình thốt lên:
- Âm dương, sát khí làm cực âm, phách khí làm cực dương, nhất sinh nhị, sinh chính là sinh âm và dương.
- Nhất này là cái gì? Cái gì có thể sinh âm dương?
- Thiên? không phải.
- Địa? Cũng không đúng.
- Vậy rốt cục là cái gì?
- Vạn vật dựa vào âm mà bão hòa dương, âm và dương vốn là một thể thống nhất, vốn tồn tại trong một vật, Đệ Nhị Trang Hắc Bạch Cổ nói thế nào? Nhất vật. . .Nhất vật nhất thái cực.
Trong đầu Sở Nam vọt tới ý niệm này, Sở Nam trực tiếp cảm thấy thông suốt, giống như mây đen thấy mặt trời mọc, mừng rỡ nói:
- Thái cực. . .Chính là thái cực phân rõ dương, sinh âm dương. . .
Sở Nam thông suốt những thứ này, trực tiếp trợ giúp Sở Nam giải quyết tình thế hiện tại, thoáng chốc có thể minh bạch liền để phách quyền đang vui đùa kia tan tiến thành tro bụi, thế nhưng, trong lòng Sở Nam thông suốt, cảnh tượng tinh thần hoàn toàn phát sinh biến hóa long trời lở đất, huyết nhục bản thân bị nghiền nát bất kham, nhưng khi bị nghiền nát lại lộ rõ khí tức sinh mệnh nồng đậm, đặc biệt, Sở Nam vốn đang sở hữu khí thế chọc trời, lại càng tiến thêm một bước, phát sinh biến hóa.
Sở Nam ngưng tụ phách khí, càng thêm dễ dàng, tộc độ càng nhanh hơn, phẩm chất lại càng cao, hơn nữa Đạo Tự Họa Quyển tràn tới phách khí, hầu như sau nhất tức phách quyền Sở Nam ngưng tụ mơ hồ trở thành thực thể.
Đạo Tự Họa Quyển triển khai, đã tới đoạn kết " Nhất sinh nhị ", vừa ngừng lại, thế nhưng không tiêu thát như trước đây, chữ " Đạo " lại quay trở về, giống như bị thi triển phù ấn định thần.
Sau ba tức, quang mang trên Đạo Tự Họa Quyển tiêu thất, bức họa cuộn tròn không hề khép lại, mà phiêu đãng trên không trung, cũng không ngăn cản uy năng của bàn tay kia tàn sát bừa bãi, ngược lại hấp thụ sát khí và phách khí. . .
Bàn tay kia tiếp tục đè nén, Sở Nam nghênh quyền mà lên, ầm ầm nổ vang, như sấm mùa xuân, có vô số vật chất hủy diệt, lại có vô số vật chất mới được sinh ra; một quyền đánh ra chỉ khiến uy năng của bàn tay kia bị kìm hãm, một quyền này cũng đã khiến bàn tay kia bị kìm hãm.
Đương nhiên, phách quyền của Sở Nam lại tan vỡ.
- Ngươi có thể phá, ta có thể lập.
Bàn tay bị kìm hãm kia sau đó lại chợt hiện điện quang công kích, Sở Nam lại ngưng tụ phách quyền, oanh kích thời gian dài từ trước tới nay chưa từng có.
Ầm ầm ầm. . .
Trong nháy mắt, mấy trăm quyền bạo phát, không gian trong cơ thể Sở Nam không hề bị hủy diệt, ngược lại mức độ rung chuyển đã giảm so với trước kia; ban tay kia thực sự nhỏ đi không ít, bất quá, tóm lại, bàn tay kia vẫn chiếm ưu thế.
Đây cũng là nguyên nhân, người mặc huyết y lạnh lùng nói:
- Vẫn ngoan cố chống lại? Có lợi ích gì chứ? Chỉ là bị phá hủy chậm hơn một chút mà thôi, thế nhưng, chim ưng muốn bắt thỏ, thỏ còn có thể sống được sao?
Sở Nam không muốn tiếp tục dây dưa như vậy, tuy hiện tại hắn có thể xác định, từ từ chính mình khẳng định có thể hủy diệt bàn tay kia, nhưng vấn đề chính là, nếu như bàn tay kia thi triển đại thần thông gì đó, dây dưa lâu sẽ hại nhiều hơn lợi, hoặc gặp phải đạo công kích khác, hắn sẽ nuốt không trôi.
Đặc biệt còn có kỳ ngộ kia.
- Phách khí còn phải mạnh mẽ hơn mới được, cho dù không thể leo lên một bậc, cũng phải cường đại gấp trăm lần hiện tại.
Sở Nam suy nghĩ cách thức, suy nghĩ một hồi, Sở Nam chằm chằm nhìn tinh thân trên trời, nghĩ tới thủ đoạn này có thể kích thích phách khí trở nên cường đại, thấy được tràng cảnh nhất nguyệt tiêu thất, ý niệm trong đầu vội vàng, vội vàng chạy tới góc nhỏ trong đầu, chỗ đó ký ức căn bản quá nhỏ bé. . .
Thời điểm tại Đông Nhạc Thành, khiêu chiến Thiên Nhất Tông, nghênh chiến quần hùng thiên hạ, chứng kiến hình ảnh huyết nguyệt ẩn hiện, còn có rất nhiều người đang nghị luận. . .
Hình ảnh này, thực sự không có gì quá ghê gớm, nhưng tại giờ khắc này, chính là một điểm tựa giúp Sở Nam kêu gọi ra càng nhiều phách khí.
- Ta có thể lấy tinh thần làm thủ đoạn tăng cường phách khí, ta đương nhiên có thể lấy nguyệt làm thủ đoạn, lấy nhật làm thủ đoạn, nhật nguyệt vốn trong không gian trong cơ thể ta, đương nhiên là có thể.
Hai chữ đương nhiên, biểu lộ rõ khí thế của Sở Nam cường đại không gì sánh nổi, Sở Nam nhìn về phía bầu trời, lập tức ánh mắt rơi xuống bàn tay kia, vừa sử dụng từng quyền từng quyền đánh tới, vừa tự tin nói:
- Chim ưng đánh thỏ, lấy cường đấu nhược, xem ra dễ như trở bàn tay; thế nhưng, ngươi đã quyên, thỏ cũng lực phản kháng, có thể giết chim ưng; chỉ cần chim ưng lao xuống, tiếp cận mặt đất, chỉ cần giẫm trúng chim ưng, liền có thể bẻ gãy xương ức chim ưng, nhập vào nội tạng, khiến chim ưng ngã xuống mà chết.
Sở Nam nói lời này, đương nhiên ngươi mặc huyết y tại nơi xa xăm không thể nghe thấy, hắn chỉ không kiềm chết được, bởi thời gian chém giết quá dài.
Lúc này, thần hồn Sở Nam thoáng hiện, chụp vào bầu trời, bạo phát thanh âm rung động lòng người:
- Ta muốn nhật nguyệt xuất hiện.