Thanh âm vang lên, chỉ có mình Sở Nam nghe thấy, còn có hỗn độn chi kiếp, có một thanh Trọng Kiếm.
Trọng Kiếm không có hủy diệt, lại là nổi tại không trung, chịu vô cùng vô tận công kích!
Sở Nam nhìn Trọng Kiếm, lóe que ý niệm, ví dụ như dùng kiếm chém hỗn độn chi kiếp vân vân, nhưng đều bị hắn phủ quyết. Muốn hủy diệt hỗn độn chi kiếp, phản kích mạnh mẽ nhất chính là trọng sinh hỗn độn.
Chỉ cần hỗn độn sinh ra, hỗn độn chi kiếp thứ chín sẽ sụp đổ.
- Nhưng làm sao trọng sinh?
Lại quay về vấn đề gốc, ánh mắt Sở Nam sắc bén. Nghĩ mệnh lực, lực lượng tín ngưỡng, hỗn độn năng lượng, vô cực Thái Cực, nghĩ Càn Khôn, ngoài Càn Khôn, nghĩ nghịch, thủ hộ.
Cuối cùng ánh mắt Sở Nam rơi vào thế giới trong người. Thế giới trong người còn đang sinh trưởng trong hủy diệt, kinh mạch, huyệt khiếu diễn hóa trong phá hư. Bất giác thế giới trong người sinh trưởng cùng kinh mạch, huyệt khiếu diễn hóa đạt tới tình trạng tương động. Mỗi khi thế giới trong người sinh trưởng một chút là kinh mạch, huyệt khiếu sẽ chớp mắt diễn hóa một điểm ra.
Sở Nam cảm giác được điều này, đánh rùng mình, ánh mắt thành luồng sáng duy nhất trong vũ trụ hủy diệt. Hư thực tương dung, âm dương tương dung, sinh tử, nước lửa, mệnh lực, lực lượng tín ngưỡng, mọi thứ tương dung, dung hợp thành nghi vấn cuối cùng.
- Nếu như ta tương dung hai cái thì sẽ như thế nào?
Nghi vấn nổi lên, Sở Nam lấy kinh mạch, huyệt khiếu trong thế giới trong người dung hợp lại, sinh trưởng, diễn hóa đồng bộ, mới vừa tiếp xúc liền thuận lợi tương dung, ngay sau đó, điểm tương dung biến mất.
- Biến mất?
Sở Nam sửng sốt vô cùng, chính lúc này, công kích hung mãnh gấp ngàn lần đánh hướng chỗ tuương dung biến mất. Công kích mạnh mẽ lại khiến toàn thân Sở Nam đẫm máu, cùng lúc đó, kinh mạch, huyệt khiếu càng mãnh liệt hơn với thế giới trong người.
Sở Nam chịu công kích lại cười nói:
- Hỗn độn chi kiếp, cái này phải chăng chứng minh ngươi luống cuống? Đây là nhược điểm, điểm trí mạng của ngươi đúng không?
Tiếng cười nghi vấn đến cuối cùng biến vô cùng kiên định.
- Ngươi không thể hủy diệt ta, ta nghịch, phá kiếp!
Sở Nam tin tưởng thế giới trong người cùng kinh mạch, huyệt khiếu tương dung là có thể 9Vu Xạ, toàn diện thả ra, khiến hai bên càng nhanh sinh trưởng diễn hóa rồi tương dung. Hỗn độn chi kiếp công kích càng mãnh liệt hơn.
Dung càng niêu thì biến mất càng nhanh, biến mất đến trình độ nhất định thì thân thể Sở Nam cũng biến mất. Mệnh lực, lực lượng tín ngưỡng vân vân đều biến mất. Sở Nam thấy tình cảnh này không khủng hoảng, ngược lại mộng cảnh Quái Đông Tây cho hắn trọng điệp.
- Đi đúng đường rồi!
Sở Nam điên cuồng tiến lên, nghĩ tới vấn đề càng quan trọng hơn trọng sinh hỗn độn, làm sao cho cha mẹ, đám Mộng nhi trọng sinh. Trong vũ trụ này Sở Nam nghĩ rất niều, cuói cùnng iệm ra bốn chữ quỹ tích mệnh lực.
- Ưuyx tích mệnh lực? Túc lão nói quan trọng nhất chính là quỹ tích mệnh lực. Nếu như sống lại quỹ tích mệnh lực thì phải chăng khiến bọn họ trọng sinh? Sở Bình, Hiên Viên, Thủy Long tiền bối, còn có huynh đệ Cửu Võ, Thường Danh Ca, cha mẹ. Bọn họ biết mất trong vũ trụ thời đại. Cha mẹ, đám Mộng nhi sau khi diệt ở vũ trụ thời đại thì thời gian đảo ngược, sửa mệnh, tân sinh.
Lòng Sở Nam đã có quyết định, mà bên này tương dung cũng không có dừng lại. Đến lúc này tốc độ hai bên tương dung, biến mất cực nhanh. Mặc dù hỗn độn chi kiếp công kích hung bạo khó tả nhưng không thể hoàn toàn hủy diệt Sở Nam, ngăn cản hành động của hắn. Sở Nam như một cọng cỏ nhỏ trong cuồng phong bạo vũ, mặc ngươi thổi, ngươi đổ mưa cũng không nhổ lên được. Không thể chinh phục thì có thể hấp thụ dinh dưỡng, điên cuồng trưởng thành.
vũ trụ hủy diệt sớm không có thời gian, không biết qua bao lâu, Sở Nam chỉ còn lại cái đầu không biến mất. Thế giới trong người rộng rãi vô cùng chỉ còn cỡ thiên địa, mọi thứ đang tan rã.
Trừ Trọng Kiếm!
Trọng Kiếm bắt đầu chém không gian hỗn độn chi kiếp, còn hấp thu năng lượng ở chỗ tương dung biến mất, rèn luyện. Sở Nam nhìn, mắt sáng lên.
Sở Nam nói:
- Chỉ là khiến hỗn độn chi kiếp tự sụp đổ thì quá dễ cho nó.
Dứt lời, trong miệng lại vang lên thanh âm "Đinh đinh đang đang", là tiếng gõ sắt. Hành động của Sở Nam không chỉ phát ra âm thanh mà đem hỗn độn chi kiếp thứ chín thành sắt gõ, luyện hóa vào Trọng Kiếm.
Thế giới trong người và kinh mạch, huyệt khiếu diễn hóa ra vật tương dung không thể ngăn cản, nhanh chóng có tân sinh thế giới trong người, lại biến mất càng nhanh. Sở Nam cường thì hỗn độn chi kiếp tự nhiên yếu. Sau đó môi, mũi của Sở Nam chậm rãi biến mất.
Nhưng cho dù đôi mắt cũng mất thì tiếng sắt gõ vẫn vang.
Sau đó thế giới trong người mới sinh ra một mảnh, kinh mạch, huyệt khiếu lập tức diễn hóa ra, cùng lúc đó lại tương dung tiêu tan. Hỗn độn chi kiếp đã yếu ớt đến mức tận cùng. Khi cả ba hoàn toàn đồng bộ, một lũ tồn tại cuối cùng của Sở Nam biến mất, Trọng Kiếm bềnh bồng chém ra rồi biến mất, hỗn độn chi kiếp tiêu tùng.
Hỗn độn đang trọng sinh, giống hệ như cảnh mộng của Sở Nam.
Sở Nam biến mất nhưng hắn còn đó, hắn cảm nhận trọng sinh hỗn độn mỗi một bước, mỗi một điểm, thời gian loạn, không gian cũng loạn, mọi thứ loạn, hoặc nên nói căn bản không tồn tại. Nhưng Sở Nam ở trong này tìm kiếm, trọng sinh quỹ tích mệnh lực của họ.
Cùng với hỗn độn trọng sinh, thời không, Càn Khôn, mọi thứ hiện hình, chậm rãi tồn tại, ổn định.
Không biết qua bao lâu, không biết sông thời gian chảy đến nơi nào?
Ròi có một ngày.
Đương!
Có tanh âm từ nơi vô cùng xa truyền đến.
Tam hưởng, ngũ rống, cửu chấn!
Hỗn độn trọng sinh!
Tân hỗn độn, trọng sinh!
Chỗ Sở Nam biến mất mơ hồ có một đonà xuất hiện, sau đó biến ảo thành hình dạng Sở Nam. Sở Nam vẫn là Sở Nam, nhưng Sở Nam lại không phải là Sở Nam.
Không thấy môi mấp máy nhưng thanh âm vang lên:
- Trọng Kiếm!
Dứt lời, tay Sở Nam cầm thanh kiếm, giơ lên cao, thanh âm lại vang:
- Ta nghịch, là vì thủ hộ! xem tại t.u.n.g.h.o.a.n.h.c.o.m
Thủ hộ ——
Thủ hộ ——
Thủ hộ ——
Thanh âm quanh quẩn lại sinh ra một chữ:
- Vũ trụ, khai!
Trọng Kiếm chém xuống, vũ trụ xuất hiện!
- Thiên địa hiện!
Một phương thiên địa kéo dài ra ngoài, miên diên vô cùng tận. Nhưng nếu nhìn kỹ thì chính là thiên địa bên trong thế giới trong người của Sở Nam, nhưng chỉ vẻn vẹn là thiên địa. Thiên địa trống không chẳng có gì, lại là vô cực.
- Ta nói thiên địa này sẽ có quang minh.
Một lũ hào quang phá không mà ra, rót xuống mặt đất, chớp mắt thiên địa tràn ngập ánh sáng.
- Ta nói thiên địa này có hắc ám!
- Có thời không.
- Có nhật nguyệt.
Thiên địa khung xương, đáp thành.
- Ta nói thiên địa này có hỏa.
- Có thủy.
- Có địa.
- Có phong.
Vũ trụ căn nguyên lập, núi cao nhô lên, đại hải ầm ầm ào ra, lửa ánh bốn phía, gió thổi khắp thiên địa.
- Ta nói thiên địa có âm dương sinh!
- Có ngũ hành diễn!
- Có bát quái diễn!
- Có mệnh sinh tồn!
Nói xong một câu nói sau cùng này, đôi mắt Sở Nam bỗng bắn ra ánh sáng, nhìn hướng hắn trọng khai vũ trụ, nhìn hướng thiên địa hắn chém ra. Sinh mệnh thứ nhất xuất hiện là một long thập trảo thập chỉ thập sắc, chính là Tiểu Hắc.
Tiểu Hắc kêu lên:
- Cha!
Mắt Sở Nam ướt nước, lại thấy từng khuôn mặt quen thuộc. Có cô gái y phục lửa đó nhảy máu. Có cô gái áo trắng thong dong đến.
Sở Nam kêu lên:
- Cha, nương thân, Mộng nhi, Linh Vân, Thiên Nhiên, Điệp Y, Lôi Nhụy...
- Cửu Võ, Chiến Thần, Pháp Phàn, Thường Danh Ca, Tư Đồ Dật Tiêu...
- Sở Bình, Hiên Viên, Kiền Nguyên....
- Ta làm được rồi, ta làm được rồi, chúng ta cùng tồn tại!
Giọng kích động của Sở Nam vang khắp thiên địa, nhìn Thường Danh Ca quỳ trước mặt cha mẹ, nhìn Cửu Võ cùng đại ca của gã nắm chặt tay nhau. Trịnh Vĩ Tán và Bội Tư Ngọc ôm nhau, ngọc thỏ tộc hoan hô. Đám vỏ giả Thiên Võ đại lục ban đầu reo hò ủng hộ.
- Đây chính là hạnh phúc!
Nhìn hình ảnh họ ôm nhau sau khi sống sót, Sở Nam cảm thấy những điều mình làm đều đáng giá.
Sở Nam bỗng nhíu mày, hắn nhớ trong quá tình mình trọng sinh hỗn độn tìm đến Thủy Long tiền bối, Tinh Diệu tiền bối, Quái Đông Tây, quỹ tích mệnh lực của họ đều bị sửa đổi nhưng tại sao bọn họ không có trọng sinh?
Sở Nam đang nghi haược thì có tiếng ục ục truyền đến, liếc mắt nhìn, không phải Quái Đông Tây là ai? Thì ra Quái Đông Tây đã ngủ.
- Hài tử, ngươi làm được rồi, tốt hơn cả ta nghĩ.
Đó là giọng của Thủy Long. Tiểu Hắc kêu mẹ, lao hướng Thủy Long.
- Sở Nam, chúng ta đa tạ ngươi.
Sở Nam nhìn sang, chúng ta là Tinh Diệu và Thiên Quan hóa thành hình người.
Sở Nam ở trong quá trình dốc hết sức sưu tầm, sửa quỹ tích mệnh lực của mọi người đều trọng sinh trong vũ trụ này. Sở Nam nhìn rất nhiều lần.
Sở Nam ánh mắt thâm tình nói:
- Ta nói thiên địa này có vạn vật sinh.
Lập tức đủ loại sinh linh diễn hóa ra từ thiên địa này, tự sinh sản kéo dài.
Sau đó Sở Nam biến mất, thật lâu cũng chưa từng xuất hiện.
Thủy Long như nhớ tới cái gì, mắt đầy suy tư. Đám Mộng nhi sốt ruột kêu gọi, đang hoảng muốn chết thì Sở Nam xuất hiện ở trước mặt họ, ôm các cô gái Mộng nhi vào lòng.
- Các ngươi đã tìm ta sao?
- Ngốc tử, dám dọa chúng ta, ngươi muốn bị đánh phải không? Các tỷ muội!
- Đến đây, ta không sợ các nàng!
Sở Nam cười chịu đỡ phấn quyền, vài giây sau hắn nói:
- Được rồi, chúng ta còn có chuyện cực kỳ quan trọng phải làm, ũng không thể lãng phí thời gian.
- Chuyện gì?
Sở Nam cười nói:
- Sáng tạo sinh mệnh, khiến sinh mệnh kéo dài!
Các cô gái nghi hoặc suy tư, nhà dựng, giường hiện, nến đỏ đốt. Đám Mộng nhi thấy vậy làm sao không hiểu được? Các Thiên Nhiên Điệp Y, Linh Vân mặt đỏ bừng.
Trong giường uyên ương một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng.