TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thần Mộ
Chương 76: Hoa hương

Thần Nam an ủi nó: "Ngươi là một Thánh long, đừng chỉ vì con quạ đen nhỏ bé đó mà tức giận. Thật không đáng mà!"

"A, tên hỗn đản nhà ngươi cũng vũ nhục ta, vốn ta đã không muốn nói cho ngươi biết làm thế nào để phá trừ cổ tiên cấm chế, hiện tại lại càng không muốn nói. Tiểu Bạch Thố, Tiểu Trư, Mai Hoa Lộc, vừa nãy các ngươi đã thấy rồi đấy, ta tịnh không phải vì sợ bọn chúng mà bỏ chạy, mà là sau khi đình chiến ta mới bỏ đi. Sau khi quay về, không được nói lung tung với mọi người, ta đi trước đây." Bát Ca công chúa vừa nói xong, thân hình bỗng hóa thành một đạo điện quang, chỉ chớp mắt đã bay mất vào trong sơn lâm phía xa.

"Này, tên quạ đen ba hoa nhà ngươi không ngờ đúng là miệng toàn điểu ngữ, không có một điểm đáng tin, dám đùa bỡn ta." Thần Nam chuyển mục quang nhìn sang ba tên yêu quái vẫn chưa bỏ chạy đang đứng trong rừng đó.

Ba tên gia hỏa đó nhìn nhau một cái, rồi "Vút", "Vút","Vút" theo ba hướng chạy mất, nhanh như quang điện, chớp mắt đã mất tăm mất tích.

"Thật không thể nào hiểu được! Côn Lôn tiên cảnh thật đúng là chuyện gì cũng có thể có. Hôm nay không ngờ rằng ta lại chạm trán bốn tên yêu quái đểu cáng này..." Phải đến một lúc lâu sau, Thần Nam mới hồi thần lại được.

Cuối cùng, hắn đành phải cưỡi Tiểu Long bay ra hơn một trăm dặm mới bắt được một vài con mồi, điều này quả thật đã làm hắn cảm thấy hơi kì quái. Không ngờ trong vòng trăm dặm này lại không hề có một con thú bình thường nào, mà chỉ có yêu quái ẩn hiện, thế mới thấy cổ tiên di địa này xác thật không hề tầm thường chút nào.

Chớp mắt đã qua ba ngày, Thần Nam vẫn chưa tìm được phương pháp gì để phá trừ cấm chế của cổ tiên, hắn bồi hồi đứng ngoài Bách Hoa Cốc. Trong mấy ngày này, bốn tên yêu quái kì quái đó thường hiện thân ở ngoài sơn cốc hoặc ngấm ngầm quan sát hắn, hoặc trân tráo nhìn hắn. Điều này làm hắn suy nghĩ rất nhiều mà vẫn không lí giải được, thật không hiểu tại sao bọn yêu quái đó lại có hành động như vậy.

Tuy nhiên cũng do sự kiên nhẫn truy kích không tha của Long Bảo Bảo, cùng với sự chửi rủa thường xuyên của Thần Nam, cuối cùng cũng làm cho Bát Ca công chúa đó nói ra một chút tin tức hữu dụng, đương nhiên nội dung đó đều là do con quạ đó bị chọc tức trong lúc vô ý mà nói ra. Tiểu Bạch Thố, Tiểu Trư, Mai Hoa Lộc cùng quạ đen Bát Ca đó đều là những đầu lĩnh trong đám yêu quái mới sinh của Côn Lôn Sơn rộng lớn, ngoài ra đương nhiên là cũng còn một vài yêu quái đầu lĩnh nữa, nhưng chúng hiện tại không có ở đây.

Điều này quả thật đã làm cho Thần Nam vừa kinh ngạc vừa vui mừng, không ngờ mấy tên gia hỏa trước mắt này lại có lai lịch lớn như vậy. Vì thế có thể đoán được, chúng đã tu luyện tại Côn Lôn này cũng hơn một ngàn năm, sự hiểu biết đối với cổ tiên di địa nhất định hơn hẳn kẻ khác. Hắn tìm mọi biện pháp, năn nỉ mọi cách, muốn từ miệng mấy tên yêu quái này biết được vài bí mật. Nhưng bọn yêu quái này như có trái tim bằng sắt, đối với việc này bế khẩu không bàn, chỉ là mỗi ngày đều muốn đến quan sát hắn.

Lại qua hai ngày nữa, Thần Nam đột nhiên nhớ lại Tử y lão nhân Dương Lâm của Thần Phong học viện đã không ngừng nhắc nhở hắn, muốn hắn nội trong năm ngày phải nhanh chóng quay về, không được chậm trễ, vì cuộc thi khởi động của Tứ đại học viện sẽ sớm bắt đầu. Tính ra thì hôm nay chính là kì hạn năm ngày, Tứ đại học viện trong trận mở màn ngày hôm nay sẽ dò xét lẫn nhau hư thật của các cường giả.

"Ái dà! Ta không quản nhiều như vậy. Hừm! Thần Phong học viện dù có thảm bại cũng đâu có liên quan tới ta, cứ để cho lão Phó viện trưởng đó tức chết đi. Cho dù là ngàn vạn việc trọng yếu gì, cũng không bằng được một chút tin tức của Vũ Hinh."

Năm ngày trôi qua, Thần Nam đã nghĩ hết mọi biện pháp, nhưng thuỷ chung vẫn không thể tìm ra được phương pháp tiến nhập Bách Hoa Cốc. Nhưng đột nhiên khi thấy một dòng suối nhỏ chầm chậm chảy ra từ trong cốc, lông mày hắn cau lại. Cho dù hắn có thể men theo dòng nước thì cũng không có khả năng tự do xuất nhập Bách Hoa Cốc, nhưng nước thì lại có thể. Điều này như chỉ ra rằng, chốn cổ tiên di địa này có bao hàm Ngũ Hành đại trận, tối thiểu cũng có chữ 'Thủy' trong Ngũ Hành.

Đối với trận pháp, hắn tuy có biết sơ qua, nhưng không tinh thông lắm. Vì thế đối với cấm chế của Bách Hoa Cốc, hắn hiện tại không có một biện pháp nào.

Trong Bách Hoa Cốc tiên khí dày đặc, cảnh vật bên trong như bị một tấm màn ánh sáng thần bí che phủ lên trên. Thần Nam nhìn vào cốc rồi lại thở dài, bí mật vạn năm trước trong cốc, chỉ cách hắn gần chục bước chân, nhưng hắn lại vô pháp tiến vào, không thể biết rõ được chân tướng.

Vì để Vũ Hinh thiện lương, trong trắng có thể sống sót, không có cách nào khác đành phải phong bế Bách Hoa Cốc. Vạn năm cũng dần trôi qua, Bách Hoa Cốc tuy vẫn còn đây, nhưng hồng nhan tri kỉ giờ này đang ở đâu?

Thật ra trong lòng Thần Nam vốn cũng hiểu rõ, nếu như lúc trước Vũ Hinh có thể tái sinh, hai người cũng không thể gặp lại nhau. Thử hỏi thế gian ai có thể chống lại được năm tháng vô tình? Hắn truy tìm đến vậy, có lẽ chỉ là tìm kiếm một chút hy vọng, một chút an ủi. Cho dù Thần Chiến thần công cái thế đã phong ấn trong tâm linh hắn, nhưng cũng không thể ngăn hắn hoài niệm về Vũ Hinh. Mỗi khi tâm tình hắn dao động, đều nhớ lại từng chút từng chút một, quá khứ vạn năm trước tất cả đều không ngừng hiện lên trong tim hắn.

Từng lời, từng chữ thê lương, đứt quãng của Vũ Hinh trước khi chết, đối với Thần Nam mà nói như khắc vào tận tâm can, khiến hắn không thể nào quên. Vì thế mà phong ấn tâm linh của Thần Chiến với hắn dần dần mất đi tác dụng.

"Chẳng lẽ thật sự không có biện pháp nào để tiến vào?" Thần Nam trầm tư.

Năm đó Thần Chiến dùng công lực cái thế dẫn đạo Cửu Thiên Lôi Điện, cùng Thiên Địa Chi Lực phong bế Bách Hoa Cốc. Có thể nói là Bách Hoa Cốc sau khi được Thần Chiến lợi dụng Nghịch Thiên Chi Lực dẫn đến việc cổ tiên cấm chế đã bị cường hành phong bế. Nếu muốn đả khai, chỉ có hai biện pháp: một là, hiểu được cách phá trận để có thể bình an mà tiến vào. Hai là, phải có công lực cái thế, hủy đi cổ tiên cấm chế.

Hai biện pháp này đối với Thần Nam mà nói đều hoàn toàn không thực tế chút nào, thứ nhất, hắn ta đối với trận pháp không tinh thông cho lắm, thứ hai, thực lực của hắn còn chưa sơ nhập vào được Tiên Vũ cảnh giới.

"Chẳng lẽ phải chờ đến ngày ta Vũ Phá Hư Không mới có thể tiến vào sao?" Thần Nam bất lực than thở.

Tiểu Long mấy ngày hôm nay nếu không đi tìm mấy tên yêu quái đó để đánh nhau, thì cũng ngây ngốc nhìn vào kì quả trong cốc đến nhỏ dãi.

Trong lúc Thần Nam im lặng suy nghĩ đến xuất thần, nó vội lúc lắc thân hình béo ú, nghênh ngang tiến đến trước mặt hắn, "Y Y Nha Nha'' gọi hắn liên hồi.

Lúc đầu Thần Nam không hề để ý, nhẹ nhàng đẩy nó ra, lại tiếp tục suy nghĩ cách phá trận. Nhưng sau đó Tiểu Long luôn miệng kêu gọi không ngừng, lại còn mở ngậm lấy tay áo hắn giật giật lắc lắc mấy cái mới làm hắn chú ý.

Thần Nam bất lực, dừng lại, vỗ vỗ vào đầu Tiểu Long, như đối với một tiểu hài, nói: "Lại có chuyện gì vậy, chẳng lẽ lại đánh bại một tên yêu quái nào nữa đây, ha ha, biết ngươi lợi hại nhất rồi mà."

Tiểu Long lập tức ưỡn ưỡn ngực ra, bộ dạng vô cùng vênh váo. Nhưng ngay sau đó, nó lại lúc lắc cái đầu to lớn của nó, hướng phía Bách Hoa Cốc không ngừng ra hiệu.

Thần Nam nhìn theo hướng nó chỉ, tức thì ngẩn người ra. Không biết từ đâu trong Bách Hoa Cốc ánh hào quang chói loá, muôn màu từ trong cốc phát ra tận bên ngoài, tràn đầy tiên khí, ánh sáng thánh khiết phủ khắp không gian trong Bách Hoa Cốc.

Muôn hoa đua nở, với năm màu rực rỡ. Ở giữa ngàn vạn hoa đang khoe sắc thắm ấy, một tiểu thụ kì dị như được tạc từ bích ngọc đang đung đưa nhè nhẹ, cùng hòa nhịp với vạn hoa. Hương hoa, hương quả hòa quyện vào nhau, nhẹ nhàng phiêu đãng, thấm sâu vào tận trong tâm càng khiến cho người ta mê say.

Ngũ sắc quang hoa ở giữa cây và hoa chầm chậm lưu động, ánh sáng thánh khiết bao phủ toàn bộ Bách Hoa Cốc, tiên khí theo gió dập dờn, tựa như mộng huyễn.

Lúc này, một hương nhẹ như hoa lan từ trong cốc theo gió phiêu tán ra ngoài, hương thơm này không giống với hương hoa và hương quả trong cốc, nó gây ra một loại cảm giác không nói ra được. Thanh nhã, mông lung, hài hòa, trữ tình, tựa hồ tạo nên một thi cảnh làm cho người ta không thể diễn tả bằng lời, làm cho con người không tự chủ được mà thả lỏng ra, trong tâm chẳng chút tạp niệm.

Cuối cùng nhân vật thần bí trọng yếu cũng đến lúc phải xuất hiện.

| Tải iWin