TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thần Mộ 2
Chương 233: Có con ư?

Trên bầu trời mây đen đã tan biến, để lại vầng trăng thánh khiết chiếu rọi ánh sáng dịu dàng xuống nhân gian, khiến cho cả Đạm Đài thánh địa như sáng bừng lên giống được bao phủ một một tấm lụa mỏng sáng nhàn nhạt, ánh trăng mênh mông khiến cho cả Cổ thánh địa có vẻ càng thêm thánh khiết.

Trong làn hương thoang thoảng, làn hơi nước bốc lên giăng khắp những bụi hoa, cảnh sắc mơ, đẹp như tiên cảnh.

Mộng Khả Nhi phong tư tuyệt thế, đẹp như tinh linh, da dẻ toàn thân mịn màng trắng như ngọc. Nàng bước xuống suối, khẽ tháo dây buộc tóc, mái tóc đen óng ả buông hờ xuống dập dềnh theo làn nước, khiến cho nàng càng xinh đẹp xuất trần, giống như tiên nữ

Dù người con gái trong hồ nước là thánh nữ xinh đẹp nhất thiên hạ, nhưng Thần Nam cũng không có lòng dạ để ngắm nhìn, hắn từ từ lui lại, muốn rời khỏi nơi này ngay lập tức, bởi vì thực tại hắn với Mộng Khả Nhi ân oán tình thù có chút phức tạp, hắn hiện tại không biết pahỉ giải quyết như thế nào.

Hai con rồng cũng bị hắn nắm lấy mang đi, từ từ rời xa khỏi bụi hoa. Bất quá, Tử Kim thần long lại không phải là một con vật an phận, dù đã biết rất rõ hoàn cảnh của Thần Nam nhưng vẫn còn cố ý grào lên một tiếng, âm thanh tuy bị đè nén rất thấp, nhưng Mộng Khả Nhi vẫn có thể nghe thấy được.

"Grào…" Thần Nam bị dọa cho hoảng sợ một phen, sau đó chỉ muốn một cước đá bay con rồng thối tha này.

Với tu vi của Mông Khả Nhi đã hòa cùng với trời đất, trong phạm vi mấy chực trượng cho dù gió thổi hay cỏ cây lay động cũng khó giấu được mắt nàng, hơn nữa đó lại là tiếng grào đặc biệt của Tử Long, khiế cho nàng có cảm giác rất quen thuộc.

Con rồng du côn này đã có lần từng đối với nàng thốt ra những lời ô uế, khiến cho vị tiên tử của Đạm Đài thánh địa mỗi lần nhớ lại đều nghiến răng căm hận, trong đêm trăng thanh vắng đột nhiên nghe thấy tiếng rồng kêu gào, đúng là khiến nàng vừa kinh hãi vừa phẫn nộ.

Mông Khả Nhi khẽ vung tay, nhẹ nhàng thu lấy quần áo đang ở trên bờ toàn bộ rút xuống dưới hồ nhanh chóng mặc vào người, sau đó vừa cất mình bay lên khỏi mặt nước vừa dùng nội lực hong khô, "Thần Nam, ta biết là ngươi đến, nếu như ngươi vẫn còn là con người thì mau ra đây cho ta!" Mộng Khả Nhi quát nhẹ, tựa hồ không muốn để cho người khác biết vừa rồi đã phát sinh việc gì.

Thần Nam vốn dĩ đã chạy xa hơn trăm trượng. Vừa mới định bay đi nghe thấy vậy thì đột nhiên dừng lại, lẩm bẩm : "Ta vì sao lại phải bỏ chạy chứ, cho dù Đạm Đài Tuyền có ở trước mặt ta cũng không thể làm cho ta lùi dù chỉ một bước!"

Tử Kim thần long là một con vật chỉ sợ thiên hạ không loạn, nghe thấy vậy liền vội phụ họa theo : "Đúng vậy, chúng ta vì sao lại phải lùi bước chứ?"

Long bảo bảo hình dạng giống như tiểu quỷ, nhún vai lắc lắc đầu nói : "Thần nói, chuyện tình cảm người ngoài không nên tham dự".

Thần Nam quay người lại, bước từng bước dài trở lại chỗ cũ, đi qua bụi hoa thì nhìn thấy một thân ảnh xinh đẹp quen thuộc, hắn mở miệng nói : "Đã lâu không gặp".

Hai con rồng sơ với Thần Nam còn "mạnh mồm" hơn, Long bảo bảo trước tiên nhiệt tình thốt lên : "Mộng tiên tử, chúng ta đã lâu không gặp, thần nói một ngày không gặp ngỡ cách biệt ba năm, tính ra chúng ta đã có mấy trăm năm chưa từng gặp mặt".

"Đúng a, Mộng tiểu nương… cái dáng vẻ này… hắc hắc…" Tử Kim thần long cười gian manh, rồi nhanh chóng đổi giọng : "Mộng mĩ nữ đã lâu không gặp, đúng là không thể tưởng được nàng ngày càng xinh đẹp mê người như vậy, cái gì là dáng người trầm ngư lạc nhạn, diện mạo hoa nhường nguyệt thẹn, sắc đẹp khuynh quốc khuynh thành, đều khó có thể miêu tả nổi một hai phần sự xinh đẹp của Mộng tiên tử, kể cả vầng trăng sáng tỏ trên bầu trời khi ở trước mặt nàng cũng phải ảm đạm thất sắc…" Đúng là cực kì vô lại mà còn khen ngợi mĩ nữ quá khoa trương.

Hai con rồng xem ra cũng triệt để giữ gìn, bởi vì giữa Thần Nam với Mộng Khả Nhi có quan hệ cực kì phức tạp, hiện tại tốt nhất là không nên đắc tội.

Long bảo bảo lúc trước tuy đã từng đắc tội với Mộng Khả Nhi, nhưng còn xa mới bì được với Tử Kim thần long. Mộng Khả Nhi hiện tại nhìn thấy con rồng già này, vầng trán chợt nhíu lại, nhìn bộ dạng nàng hiện tại giống như cực lực khắc chế, nếu như không có chút cố kị, sợ rằng hiện tại đã vung kiếm chém cho con rồng du côn này vài nhát.

Mộng Khả Nhi nghiến răng quay sang đối mặt với Thần Nam từ từ bước tới, trên tóc còn vương vài giọt nước long lanh, khiến cho nàng trông gióng như một bông hoa xinh đẹp còn vương những hạt sương trên mình.

"Thần Nam, vì rồi vì sao ngươi lại muốn bỏ chạy?" Mông Khả Nhi lạnh lùng cất tiếng hỏi.

"Ta muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, trời đất bao la ai có thể trói buộc được ta?" Thần Nam trả lời không khách khí.

"Ngươi… ngươi đúng là vô sỉ, vừa rồi… vừa rồi có phải là đã nhìn trộm ta?"

Thần Nam cảm giác được địch ý mãnh liệt của Mông Khả Nhi, hắn cũng vô cùng bất mãn, trên mặt hiện lên vẻ chế diễu, hỏi lại : "Còn không phải là nhìn trộm sao?"

"Ngươi…" Mộng Khả Nhi thấy sắc mặt đối phương như vậy tức muốn thổ huyết. Lời nói với ngứ khí đó khiến cho nàng nhớ lại cuộc hôn nhân hoang đường lúc còn ở Tây phương, tuy chỉ là cuộc hôn nhân trong thời gian ngắn, chỉ có hơn chục ngày mà thôi, nhưng đó cũng là sự thật không có cách nào có thể thay đổi được.

"Choang…" trường kiếm rút ra chỉ về phía Thần Nam, nghiến răng phẫn hận nói: "Ta muốn quyết chiến với ngươi!"

"Đáng tiếc, nàng không phải là đối thủ của ta, dù cho ta có đứng yên ở đây nàng cũng không thể nào giết được ta"

Nghe thấy nhứng lời này, Mộng Khả Nhi càng thêm tức giận, toàn thân run lên không bảo trì được vẻ bình tĩnh thường ngày.

Nhưng dù sao Mộng Khả Nhi cũng không phải người thường, nàng mặc dù phẫn hận nhưng chỉ trong thời gian ngắn đã bình tĩnh trở lại.

"Thần Nam, ngươi hãy cho hai con rồng kia rời khỏi nơi này, ta muốn cùng ngươi nói chuyện riêng" Mộng Khả Nhi bình tĩnh nói, rất nhanh khôi phục lại dáng vẻ trầm tĩnh thường ngày, trong sự thánh khiết còn kèm theo khí tức uy nghiêm bất khả xâm phạm.

"Được!" Thần Nam quay đầu về phía hai con rồng, nói : "Hai người các ngươi đi trước đi"

Hai con rồng kì thực cũng không muốn nhảy vào "vũng nước đục" này, chỉ nghe "sưu sưu" hai tiếng đã biến mất vào bầu trời đêm.

Xung quanh hồ cỏ cây tĩnh lặng, Mộng Khả Nhi cố gắng điều tiết lại tâm trạng của chính mình, trong lòng nàng hiện tại đang tranh đấu mãnh liệt, không biết phải mở lời với Thần Nam như thế nào.

"Thần Nam, ta muốn giết ngươi!"

Nghe những lời này, tuyệt không phải là nói xàm, thực tại nó chính là tiếng lòng của Mộng Khả Nhi, cũng chỉ có cách giết Thần Nam mới có thể rửa được mối sỉ nhục của nàng.

"Ta nghe nàng nói câu đó không phải chỉ có lần này, nhưng ta hiện tại vẫn sống rất tốt. Rất hiển nhiên, trừ khi có kì tích phát sinh bằng không đó chỉ là điều không tưởng" Thần nói chuyện cũng không khách khí.

"Ngươi… hừ!" Mộng Khả Nhi tuy tức giận, nhưng không biết phải làm thế nào, cuối cùng chỉ có thể hừ lên một tiếng trầm trọng mà thôi.

Hai ngươi không nói gì. Mông khả Nhi trong lòng giằng xé mãnh liệt, qua một hồi lâu nàng mới đau khổ nói : "Thần Nam, tên ác ma nhà ngươi, ta hận không thể giết chết ngươi! Ngươi… khiến cho ta làm sao có thể đối mặt được với tổ sư…" Mộng Khả Nhi cuối cùng bàng hoàng, sợ hãi, mê mang, nàng không biết phải làm sao mới có thể giải quyết tốt đẹp sinh mệnh nhỏ nhoi kia, hôm nay đối mặt với Thần Nam nàng rất muốn nói ra nhưng vốn tự tôn cao ngạo, khiến cho nàng không thể nào mở miệng.

Thần Nam bình tĩnh nhìn nàng, nói : "Sự việc đã phát sinh, chúng ta đều không có cách nào thay đổi được, nhưng những sự việc đã phát sinh, chúng ta có thể thay đổi quỹ tích của nó, sự phân tranh giữa ta và nàng, ta nghĩ có thể dừng ở đây được không?"

Nghe thấy những lời này, khí chất phiêu dật xuất trần của Mộng Khả Nhi không còn tồn tại nữa, nàng kích động mắng : "Cái tên khốn nạn, cầm thú nhà ngươi, ta muốn giết ngươi, ta… muốn giết… con của ngươi!"

Mấy chữ "con của ngươi" ở phía cuối rất mơ hồ, tựa hồ như không nghe thấy, nhưng vẫn bị Thần Nam nghe rõ, hắn cảm giác lạ lùng vô cùng, ánh mắt có chút kinh dị nhìn Mộng Khả Nhi, sau đó đột nhiên hiểu ra, kêu lên thất thanh : "Nàng… có con với ta?"

Thần Nam ngây người, sau đó lắp bắp nói : "Sự việc ở Tây phương… đã xảy ra hơn một năm rồi, nếu như vậy thì… nàng…. nàng… đã sinh rồi, là… con trai hay con gái? Nó… nó… giờ ở đâu?"

Mộng Khả Nhi vừa tức vừa thẹn, Bí mật khó chấp nhận này cũng là lần đầu bị lộ ra trước mặt người khác, tuy vẫn chưa đoán ra đúng chân tướng sự thật, những cũng không sai biệt là mấy, khiến cho nàng hận dưới đất không có cái lỗ nào để chui xuống.

"Tên ác ma đáng giết vạn lần ngươi nhanh câm miệng cho ta! Ta hiện tại không muốn thấy ngươi, sau này cũng không muốn gặp lại ngươi nữa!"

Mộng Khả Nhi nghiến răng, muốn giết Thần Nam nhưng lại không có bản lĩnh đó, cuối cùng chỉ đành tức giận dậm chân quay người bay đi.

Thần Nam trở nên ngây người nhìn theo thân ảnh tuyệt đẹp, phiêu diêu như tiên tử bay đi giữa những bụi hoa.

"Ta… cùng với nàng … lại có con sao? Tiên tử Đàm Đài thánh địa lại vì ta sinh một đứa con!" Thần Nam lẩm bẩm nói một mình, thần kinh hắn có chút ngây ngốc.

Nếu như tin tức này truyền ra bên ngoài, tất sẽ làm cho thiên hạ huyên náo, không biết sẽ cvó bao nhiêu người thương tâm rơi lệ, không biết có bao nhiêu ngươi gào thét đòi tìm Thần Nam liều mạng, Tiên tử thánh khiết nhất thiên hạ đột nhiên làm mẹ, điều này đúng là không thể nào tưởng tượng được!.

Thần Nam bước chân vô thức ra khỏi Đạm Đài thánh địa, tiên tử mà vô số trong thiên hạ tôn kính có con với hắn, khiến cho hắn có chút lâng lâng, đồng thời cũng có chút phiền muộn, có chút mê mang, lúc này tâm tình của hắn rất phức tạp không thể dùng lời mà nói ra được.

Ở phía ngoài thánh địa hoa tuyết tung bay, cái lạnh của không khí khiến hắn tĩnh trí lại, khôi phục lại trạng thái bình thường. Sau đó liền đi về phía động băng nơi trú ngụ tạm thời.

Nhưng đúng vào lúc này, hắn đột nhiên phát hiện ở phía xa trên bầu trời có một đám lửa bùng cháy rất bắt mắt, xung quanh đám lửa đó gió tuyết đều tan rã biến mất.

Thần Nam khẽ chấn động, tung người bay về phía đám lửa đó.

Theo khoảng cách càng lúc càng gần, Thần Nam lại càng kinh hãi, bởi vì hắn phát hiện ra đó chính là kì lân trong truyền thuyết đang đứng giữa không trung! Tất cả liệt hỏa đang bốc cháy rừng rực đều là từ trên thân nó phát ra.

 

| Tải iWin