TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thần Mộ 2
Chương 385: Thời Không đại thần tái hiện

Thật ra ai đang nói dối?

Thần Nam thật sự không dám tin, không dám khẳn định hình ảnh khổng lồ có là Thiên nhân tàn hồn không? Việc này liên quan đến vận mệnh Vũ Hinh, chỉ sơ sót là hậu quả không tưởng nổi.

Vô Tình tiên tử và hình ảnh Vũ Hinh, ai đang nói dối?

Hu không vô tận, Thần Nam mang theo tứ nữ lao tới, hắn dùng sức mạnh nguyên bản của thời không, vốn cần mấy ngày mới tới được sa mạc nhưng giờ chỉ thoáng chốc đã cảm ứng thấy.

Kinh ngạc là hình ảnh Vũ Hinh tỏ ra bất phàm, theo hắn sát sạt, nếu hắn không nắm vững sức mạnh nguyên bản của thời không chắc đã bị đối phương bắt kịp.

Thấy tình cảnh như vậy, Thần Nam cười lạnh: "Còn nói ngươi không phải Thiên nhân tàn hồn nữa sao, Vũ Hinh lấy đâu ra tu vi thông thiên này?"

Hình ảnh tỏ vẻ ưu thương: "Thần Nam… vì sao huynh không tin muội, mà lại tin Vô Tình tiên tử? Tinh hồn muội và họ có liên hệ mật thiết, họ xuất hiện ở đây đương nhiên muội theo được, vô luận tốc độ của huynh nhanh hay chậm muội đều giữ được tiết tấu."

Một vùng lục địa rộng lớn nổi lập lờ trên không, bề mặt vàng rực, sau cùng cũng tới được đại sa mạc vô biên.

Thần Nam không lý gì đến những đóa hoa khổng lồ thi thoảng xuất hiện mà đem tứ nữ lao vào giữa sa mạc.

Lúc này trạng thái bốn người rất tệ, thân thể cực kỳ mờ nhạt, gần như trong suốt. Nếu không phải Định Hồn châu giảm bớt xu thế biến hóa, giữ lại trạng thái này, chắc họ đã nhập một.

Vùng xanh biếc xuất hiện, thần quang màu lục vô tận như những ngọn lửa chày rực, tuy không có cảm giác nóng bỏng mà tiến vào khu vực này khiến ai nấy thần thanh khí sảng, vô cùng thư thái.

Thần Nam vẫn quay đầu lại nhìn hình ảnh xem có nhìn được gì từ biểu tình của nó không.

Hình ảnh theo sát, vẫn giữ thần sắc thê lương nhưng trong một sát na, đôi mắt thoáng qua dao động. Thần Nam nhíu mày, dao động này không bộc lộ gì mà hắn không muốn có bất trắc, tránh để ôm hận cả đời.

Sau cùng cũng đến tiểu hồ do Sinh Mệnh nguyên tuyền tụ thành, hình ảnh đột nhiên gia tốc. Thần Nam lạnh ngắt cõi lòng, dùng đại pháp lực thi triển thời không đại thần thông, thoáng chốc đưa tứ nữ vào linh tuyền.

Vị trí hắn vừa đứng lóe sáng, hình ảnh xuất hiện tại đó, suýt nữa hắn bị bắt kịp.

Hắn lạnh lùng nhìn lại, biết hình ảnh đó có vấn đề, những gì suy đoán không sai, đó là Thiên nhân tàn hồn!

"Ngươi hà tất ngụy trang nữa? Hiện tại đã đến điểm tận đầu, ta không còn đường lùi nữa, ngươi muốn gì nói toạc ra, hà tất bày trò nữa?"

Hình ảnh Vũ Hinh yên lặng quan sát cảnh vật. Hình như nó giật mình lúc nhìn thấy mộ Thần Nam bị dây mây quấn chặt trên tầng không tiểu hồ, không hiểu chuyện gì xảy ra.

Nó hồ nghi: "Huynh…cũng tu luyện Thái Thượng vong tình lục?"

"Đúng vậy, kẻ bị trói trong dây mây là Thái Thượng Thần Nam mới xuất hiện, hắc hắc, hắn bị ta chế phục rồi. Dù là Thái Thượng huyền công trong truyền thuyết thì sao, cũng không làm gì được bản thể của ta." Sự thật đương nhiên không phải vậy, bản thân hắn cũng không hiểu là gì, đó không phải ma tính Thần Nam hay Thái Thượng Thần Nam, chẳng qua hắn muốn mê hoặc hình ảnh trên không, xen nó phản ứng thế nào.

Lúc đó tứ nữ chìm trong Sinh Mệnh nguyên tuyền, tình trạng mờ đi đã hoàn toàn quay ngược, Định Hồn châu giữ gìn linh hồn họ, còn linh tuyền khôi phục nhục thể.

Từ xa nhìn lại chỉ thấy thân thể bốn người dần có lại hào quang, họ chìm trong sinh mệnh hồ, tinh hoa sinh mệnh vô tận hóa thành điểm điểm quang mang dung nhập vào thân thể, sinh mệnh nguyên khí lan tràn khiến tinh thần suy kiệt của họ chuyển biến tích cực.

Định Hồn châu nằm ở giữa bốn người, quang mang vạn trượng, giữ cho tinh phách họ chiếu sang tiểu hồ, khắp nơi phủ trùm một màn hào quang màu lục.

Thần Nam nhìn xuồng tiểu hồ, từng trận dao động phát ra thành vòng vây quanh tứ nữ. Hắn biết là mấy bộ hài cốt dưới đáy hồ cùng Thần gia bát hồn. Cũng may chỉ lan ra thôi chứ không dậy thành làn sóng.

Hình ảnh đứng trên không lặng lẽ hồi lâu mới u oán khai khẩu: "Xem ra huynh cho muội là Thiên nhân, như huynh nói, đây là đường cùng, họ chạy đi đâu được nữa? Muội không tin sẽ còn biến cố gì nữa, được, ta thừa nhận."

Thiên nhân tàn hồn thừa nhận.

Nhưng ngữ khí vẫn thê lương, không có vẻ gì lên gân, quả vẫn đang đóng kịch.

"Đừng bày trò nữa, ngươi đã thừa nhận, mau hiện nguyên hình đi, đừng khinh nhờn thần thái Vũ Hinh." Thần Nam lạnh lùng quát lên. Ở đây hắn không sợ gì, có thể triệu hoán bát hồn, bản thân cũng là thiên giai chi thân chân chính, nếu cùng bát hồn dung hợp, Thiên nhân cũng làm gì được hắn? Hơn nữa hắn có cảm giác tại phiến không gian này có thể gọi được một phần hủy diệt chi lực, hắn có lòng tin đấu với đối phương.

Đương nhiên nếu có thể… hắn không muốn quấy nhiễu bát hồn, để tám vị lão tổ đáng thường sớm ngày phục nguyên.

"Không thể, lần này Thiên nhân thể phách là một nữ tử thuần chân, tính cách ta đã bị biến thành thế này. Ai, chắc phải mất rất lâu mới thay đổi được." Hình ảnh khổng lồ u oán thở dài, y không vội động thủ, phảng phất như đã nắm chắc mọi thứ trong lòng tay.

Thần Nam qua lời lẽ biết được một vài tin tức, kinh hãi hỏi: "Nguyên bản của ngươi là gì?"

"Hình như là một nam nhân." Thiên nhân tàn hồn u oán đáp.

Thần Nam rúng động, Thiên nhân quả thật biến thái, vì muốn sống lại mà không quan tâm đến chân thân. Hắn nhớ lại cảnh ma tính Thần Nam và Thái Thượng Thần Nam đại chiến, Thái Thượng Thần Nam đã triệu hoán một "Thái Thượng" cũng là một nam nhân.

"Ngươi thấy khó coi lắm hả?" Thiên nhân tàn hồn u oán, đồng thời hình ảnh biến hóa thành một dải hào quang mơ hồ.

Nhớ đến đối phương là nam, lại nghe loại ngữ khí đó, thật sự khiến Thần Nam rợn người.

Thiên nhân tàn hồn chợt cười lạnh: "Bất quá vấn đề này rất dễ giải quyết, ngươi tu luyện Thái Thượng vong tình lục, ta sẽ đem Thái Thượng chi lực của Vũ Hinh truyền vào thể nội ngươi, giúp ngươi liên tục biến đổi trở thành Thiên nhân chi thân như ta."

Lúc đó hình ảnh Thiên nhân chợt mờ tỏ bất định, sau cùng hiển hiện ra dung mạo Thần Nam, lạnh giọng: "Không cần dùng kẻ bị quấn trong dây mây mê hoặc ta, ta biết đó không phải là do Thái Thượng huyền công phân hóa thành. Nhưng ta cảm ứng được Thái Thượng chi lực tại thể nội ngươi, trong đó có một tàn hồn nhược tiểu, gần như tan nát, đó mới chân chính là kẻ do Thái Thượng huyền công phân hóa. Được rồi, bắt đầu đi, ta không muốn đợi nữa."

Đoạn hình ảnh chợt lao xuống, chụp vào sinh mệnh hồ, định cướp Thái Thượng hồn lực của tứ nữ rồi đẩy vào thể nội Thần Nam, bắt đầu đại kế Thiên nhân quay lại.

Thần Nam vừa định động thủ thì sinh mệnh hồ bùng lên khí tức đáng sợ, nước hồ tràn lên kịch liệt, một gióng xương chân xông lên mặt hồ, tung một cước vào Thiên nhân tàn hồn.

Đương nhiên đó là một gióng xương chân của một trong mấy bộ hài cốt trầm tịch dưới đáy hồ. Nên nhớ lúc Thần Nam đến đây lần đầu, Thần tổ hóa thành ma ảnh, mấy bộ xương tàn khuyết đã dám xông lên cự lại.

Thiên nhân tàn hồn không tỏ vẻ sợ hãi gì, xông ngay tới.

"Bốp."

Gióng xương trắng tuy không có huyết nhục nhưng độc tác cực đẹp, đá xéo ra trúng ngay khóe miệng Thiên nhân tàn hồn, vang lên tiếng động giòn tan. Tàn hồn kêu lên thảm thiết, lùi lên không.

Thần Nam vô cùng thống khoái, vừa nãy Thiên nhân tàn hồn còn lớn lối giờ chỉ một gióng xương xông ra đã coi thường y như vậy.

Đồng thời hắn biết vì sao lúc này oanh kích Thiên nhân vô hiệu, không phải do công kích lực hoài phí mà vì ảo ảnh nên không chân chính đánh trúng đối phương, hắn nhìn rõ gióng xương trực tiếp xuyên qua ảo ảnh, gọn gàng đánh lên phía sau tàn hồn.

Trong tiểu hồ đầy sinh mệnh chi năng, nguyên khí tràn lên che lấp sinh mệnh dao động của mấy bộ hài cốt phát ra nên Thiên nhân tàn hồn không phát giác, nếm đòn khá nặng.

Khúc xương trắn gđá trung không lùi lại mà múa may trên không, cước chưởng dựng đứng hướng về Thiên nhân tàn hồn với vẻ khiêu khích.

Thần Nam không né được cười, Thiên nhân tàn hồn mạnh làm sao! Một gióng xương đã coi rẻ y như vậy, đúng là hoạt kê, lại xả hết những buồn bực nãy giờ.

Thiên nhân tàn hồn thẹn quá hóa giận, gầm vang lên lao xuống, dung diện biến thành vô cùng nanh ác, há miệng to như chậu máu nuốt lấy khúc xương.

Gióng xương tựa hồ không tránh, đứng sừng sững tại chỗ, Thiên nhân tàn hồn tưởng như nuốt được đến nơi thì từ trong sinh mệnh hồ lại bùng lên hào quang sáng chói.

Một bộ khô lâu cốt tàn khuyết xông ra, tung một quyền hung hãn vào hạ thân tàn hồn.

"Soạt."

Tiếng vỡ vụn vang lên khắp không gian, Thiên nhân lại gào lên thê thảm bắn lùi lại, bị người ta đánh lén lần nữa, nếm đòn khá đau khiến y giận điên người, quả là sỉ nhục, đường đường Thiên nhân tàn hồn mà bị người ta làm nhục như vậy.

Đó là ai mà dám ra tay với y?

Cùng lúc, tứ nữ xảy ra biến hóa kinh nhân, nhục thể đã hoàn toàn phục nguyên liễu, tinh thần tựa hồ vô ngại nhưng vẫn nhắm chặt mắt, Định Hồn châu ở giữa lấp lóe, phát ra hào quang giữ họ lại.

"Kinh Thiên?" Thiên nhân tàn hồn hô lên kinh hãi: "Một trong cửu đại đệ tử của Độc Cô Bại Thiên?" Y kinh hãi nhìn sang tàn khuyết khô lâu.

Khô lâu không thèm lý gì đến y mà cung kính đứng bên gióng xương chân, dáng vẻ cực kỳ tôn kính.

Tình hình này nay dù Thiên nhân tàn hồn có si ngốc cũng biết gióng xương bị mình coi thường là của một đại nhân vật, bằng không đệ tử Độc Cô Bại Thiên đời nào cung kính thế.

Thiên nhân tàn hồn phi thường lúng túng: "Không phải là…không phải là…. Độc Cô Bại Thiên … đã diệt vong chứ?"

"Hừ." Tiếng hừ lạnh từ gióng xương phát ra, đoạn một cỗ sức mạnh vô hình chụp lấy Thiên nhân tàn hồn khiến y liên tục gầm lên: "Không phải là…không phải là…. "

Thời gian phảng phất như bị giữ lại, Thiên nhân tàn hồn liên tục biến hóa mấy lên mới phá được cấm cố, đoạn vừa kinh vừa nộ: "Sức mạnh của thời gian, sức mạnh nguyên bản của thời không…ngươi…người là Thời Không đại thần?"

Như đáp lời, gióng xương trắng ảo diệt bất định trên không, cả vùng không gian bị giam lại.

"Quả nhiên là Thời Không đại thần, năm xưa mình ngươi cứu Thái cổ chư thần, không phải đã bị triệt để tiêu diệt rồi ư? Sao…sao lại…"

Thiên nhân tàn hồn không nói nữa, y không ngờ một trong những cường giả mạnh nhất truyền thuyết chưa hề triệt để tuyệt diệt!

Thần Nam cũng kinh hãi, một gióng xương chân của Thời Không đại thần đã mạnh hơn tưởng tượng của hắn, lai lịch mấy bộ hài cốt trong Sinh Mệnh nguyên tuyền quả thực quá lớn, dám cùng Thần tổ sánh vai, không ngại ngần gì đá luôn Thiên nhân tàn hồn.

Lúc đó, từng trận linh hồn dao động phát ra, Định Hồn châu dung hóa, chầm chậm ngưng tụ thành một hư ảnh hình người, thân thể tứ nữ liên tục phát ra hào quang, tụ tập vào hư ảnh.

"Soạt."

Trong Sinh mệnh hồ nổi sóng, lại có hai bộ hài cốt chưa hoàn chỉnh xông lên, từ hướng khác, tám tàn hồn cũng nổi lên mặt nước, vây chặt Thiên nhân tàn hồn trên không lại.

Đánh hội đồng.

Hắn vừa nghĩ đến mấy chữ này đã cảm giác được Thiên nhân tàn hồn quá xui xẻo.

 

| Tải iWin