TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ngoan Đừng Sợ Anh
Chương 15: Tìm cô trở lại

Chuông báo giờ tự học buổi tối vang lên, lớp học ầm ĩ yên tĩnh trở lại. Kỷ Diệu quay đầu nhìn chỗ trống phía sau, trong lòng tự hỏi sao bọn họ đi ăn cơm lâu như vậy.

Khoảng ba phút sau, Bối Doanh Doanh mới đến lớp.

Cô ngồi xuống chỗ của mình, Kỷ Diệu quay xuống vẻ mặt hiếu kỳ hỏi chuyện: "Ê, sao chỉ có một mình cậu thôi? Không phải cậu hẹn đám Du Hàn đi ăn cơm à?"

Động tác lấy sách giáo khoa từ trong cặp ra của Bối Doanh Doanh ngừng lại, chầm chậm lắc đầu.

Sau đó cô đưa mắt nhìn chỗ ngồi bên cạnh trống trơn, nhỏ giọng hỏi:

"Du Hàn còn chưa đến sao?"

"Hả... Không thấy, mình còn tưởng bọn cậu đi cùng nhau cơ." Kỷ Diệu quan sát sắc mặt của cô, phát hiện có gì đó không ổn:

"Cậu làm sao thế? Tâm trạng không tốt à?"

Bối Doanh Doanh im lặng một lúc, ngẩng đầu cười, "Không có chuyện gì đâu."

Cô đang ngồi ở bàn cuối cùng của tổ bốn, cô nhìn thấy Cố Anh đang ngồi một mình ở bàn thứ hai từ dưới đếm ngược lên của dãy bàn tổ ba.

Thế là lần đầu tiên từ sau khi tan học của tiết tự học buổi tối, cô đi qua nói với Cố Anh vài câu, sau đó quay trở về chỗ bắt đầu thu dọn sách vở.

Cô nói với Kỷ Diệu một tiếng, "Mình đổi chỗ nha, qua ngồi cùng Cố Anh."

Cô vừa dứt lời, Kỷ Diệu còn chưa kip hiểu chuyện gì, đã nghe thấy cửa sau "rầm" một tiếng.

Mọi người đồng loạt quay lại nhìn, thấy Du Hàn đi vào, sắc mặt của anh lạnh như băng, bởi vì toát mồ hôi nên áo sơ mi trắng dán lên lồng ngực của anh.

Con ngươi của Bối Doanh Doanh khẽ co lại, rủ đầu xuống, đầu ngón tay nắm chặt quai cặp sách.

Sau đó cô cảm giác được cái ghế bên cạnh bị kéo ra, Du Hàn ngồi xuống.

Kỷ Diệu lấy lại tinh thần, đặt câu hỏi mà cả hai người đều có thể nghe thấy được: "Cái gì? Cậu muốn chuyển qua ngồi với Cố Anh á hả? Vì sao thế?"

Kỷ Diệu vừa nói xong, động tác uống nước của người ngồi bên cạnh Bối Doanh Doanh thoáng dừng lại.

Sắc mặt cô cứng đờ, không dám quay sang nhìn người bên cạnh, nhỏ giọng giảng thích, "Không phải chuyển chỗ, chỉ là muốn lên phía trước ngồi... Để nhìn bảng rõ hơn chút." Nói xong cô cầm cặp sách đứng dậy đi đến vị trí mới.

Thật sự không ngờ được.

Ánh mắt của anh càng ngày càng lạnh.

Bối Doanh Doanh ngồi xuống bên cạnh Cố Anh, sau đó mỉm cười với cô ấy. Cả hai bắt đầu trò chuyện, thỉnh thoảng Bối Doanh Doanh vẫn liếc qua nhìn xuống dưới. Du Hàn đứng lên cầm cặp sách bước ra khỏi phòng học.

Cô giật mình, khẽ thở ra một hơi, không hiểu sao chóp mũi thấy ê ẩm

-

Ngày hôm sau, Bối Doanh Doanh đi vào lớp, vô thức nhìn qua bàn cuối của tổ bốn, nhìn thấy bàn học trống không cô mới nhớ ra hôm qua cô đã đổi chỗ.

Cô ngồi xuống chỗ mới bên cạnh Cố Anh, các bạn cùng lớp cũng dần phát hiện chuyện này, mọi người xì xào bàn tán.

Bối Doanh Doanh tự nhủ không bản thân không cần để ý những chuyện này.

Giờ đọc sách đầu giờ bắt đầu, Lão Trương đi vào lớp, thông báo một tin tức:

"Tất cả các em, lớp chúng ta lại chào đón một bạn học mới chuyển trường, mọi người cùng hoan nghênh bạn mới nào."

Cả lớp ngạc nhiên nhìn về phía cửa, bọn họ thấy bạn nữ mặc áo khoác da, quần đùi màu đen, đội mũ lưỡi trai đi vào.

Cô ấy quét mắt nhìn một vòng cả lớp, trong miệng còn đang nhai kẹo cao su, vẻ mặt dửng dưng: "Mình tên là Trịnh Hy."

Rất nhiều bạn học ở dưới nhìn bạn mới đến ngẩn người, có người nhỏ giọng bàn tán: "Wow trông cậu ấy "men" quá."

Bối Doanh Doanh cũng là lần đầu tiên nhìn thấy bạn nữ chất như vậy, cô bạn mới này mang đến cho người khác cảm giác như một làn gió ngược chiều mới mẻ.

Lão Trương chỉ định Trịnh Hy ngồi bàn cuối của tổ hai, không quên nhắc nhở: "Ngày mai đi học phải mặc đồng phục..."

Trịnh Hy ngồi xuống, hai tay đút vào túi quần lủng lẳng qua lại, khi nhìn thấy Du Hàn, ánh mắt của Trịnh Hy hơi dừng lại.

Sau đó làm như không có chuyện gì, rời ánh mắt đi.

Tổ hai và tổ ba cách nhau rất gần, chỗ ngồi của Bối Doanh Doanh và Trịnh Hy chỉ cách nhau chưa đến ba mươi centimet. Sau khi kết thúc giờ đọc sách buổi sáng, Bối Doanh Doanh thấy Trịnh Hy lấy sách ngữ văn ra, không mục đích lật qua lật lại, cô chủ động nói cho Trịnh Hy số trang hôm nay học, còn nhiệt tình nhắc nhở một lát nữa sẽ có bài kiểm tra nhỏ.

Trịnh Hy nghe xong gật đầu, "Cảm ơn cậu, cậu tên gì?"

"Bối Doanh Doanh."

Trịnh Hy bỏ kẹo cao su vào trong miệng, người đung đưa qua lại.

Chà, còn rất dễ thương nữa.

-

Sau khi hết tiết, Bối Doanh Doanh đi đến phòng lấy nước sôi, lúc cô đang lấy nước, nghe thấy sau lưng truyền đến giọng nói của mấy bạn nữ.

Là giọng của ba chị em thân thiết Tư Quỳ, Liên Lâm và Liễu Tuyết.

"Này, các cậu có thấy không, người nào đó không phải bạn cùng bàn với Du Hàn sao, hôm nay mặt trời mọc đằng Tây rồi?"

"Đúng vậy, không phải có vài người cứ hay dính lấy Du Hàn sao? Hôm nay lại đổi chỗ rồi thế?"

"Chuyện này còn phải đoán sao? Nhất định là Du Hàn ghét cậu ta nên đuổi cậu đi rồi, nên cậu ta đành phải sang ngồi với Cố Anh thôi chứ sao giờ."

Bọn họ nhìn thấy Bối Doanh Doanh, trong mắt đầy vẻ mỉa mai.

Rõ ràng cố tình nói cho cô nghe.

Bóng lưng của Bối Doanh Doanh cứng ngắc, mặt cô trắng bệch, còn chưa kịp liên tiếng, bên cạch đã có một bạn nữ từng phòng vệ sinh đi ra, cô ấy cau mày, vừa rửa tay vừa nhìn đám chị em Tư Quỳ, lẩm bẩm:

"Chuyện gì thế này, sáng sớm đã có mấy con ruồi bẩn thỉu không ngừng bay vo ve qua lại rồi, phiền chết đi được."

Tư Quỳ sửng sốt mất mấy giây, sau đó mới kịp hiểu người này đang nói ai, cô ta giận tím cả mặt: "Này bạn học mới chuyển đến, cậu nói cái gì đó!"

Trịnh Hy quay đầu nhìn bọn họ, vẻ mặt vô tội: "Tôi có nói các cậu à? Lần đầu tiên tôi thấy có người tự nhận mình là ruồi đấy."

"Cậu..."

Tư Quỳ không có cách nào phản bác, tức giận quay người đi vào nhà vệ sinh. Trịnh Hy huýt sao, vẻ mặt thong dong nhìn Bối Doanh Doanh: "Không sao rồi."

Bối Doanh Doanh hơi ngạc nhiên, "Cảm ơn..."

Trịnh Hy cười cười, "Mình không quen nhìn mấy loại lắm mồm như vậy."

Hai người đi về lớp, trùng hợp gặp Du Hàn đi từ hướng ngược lại đi đến. Bối Doanh Doanh chạm phải ánh mắt của anh, cô hơi hoảng hốt, vội gục đầu xuống, bàn tay đang cầm bình nước nắm chặt hơn.

Mấy giây sau, cô cảm giác được anh đi lướt qua người cô, ánh mắt của cô dần trở nên ảm đạm.

Trịnh Hy đi bên cạnh nhìn thấy hết cảnh tượng vừa rồi.

Cô ấy nhớ lại những lời vừa nghe được ở nhà vệ sinh, cô ấy bắt đầu suy nghĩ.

-

Quay lại lớp, lớp trưởng đang ở bên bục giảng thông báo một vài thông tin, vài ngày sau khi nghỉ lễ Quốc khánh, lớp sẽ tổ chức hoạt động tập thể thực tiễn. Đây là hoạt động ngoại khoá do nhà trường quy định, mỗi người đều phải bắt buộc tham gia một lần. Bình thường cả lớp đều sẽ tham gia hoạt động tập thể thế này.

Địa điểm diễn ra hoạt động ngoại khoá là núi Thiên An, tuy nói là hoạt động thực tiễn nhưng thực chất đây là hoạt động vui chơi giải trí, vì vậy mọi người cực kỳ hào hứng, vô cùng mong đợi đến ngày diễn ra.

Ngày thứ hai của lễ Quốc Khánh, Bối Doanh Doanh dậy rất sớm, Viên Man Hà đã sắp xếp đồ dùng vào túi cho Bối Doanh Doanh xong xuôi, giúp cô đeo lên lưng. Hôm nay là ngày hoạt động ngoại khoá diễn ra.

Bởi vì phải cắm trại dã ngoại ngoài trời một tối, nên Viên Man Hà dặn dò đi dặn lại, bảo cô phải chú ý an toàn.

Tám giờ sáng, cả lớp tập trung trước cổng trường học, lên xe buýt cùng nhau xuất phát.

Hai tiếng sau, xe buýt đã đến dưới chân núi Thiên An.

Sau khi xuống xe, Kỷ Diệu là cán bộ hoạt động lập tức thông báo mọi người được tự do chọn tổ đội, sáu người một nhóm, sau đó phân công nhiệm vụ cho từng người. Cô ấy kéo tay Bối Doanh Doanh, bọn họ tất nhiên sẽ cùng một tổ đội, Trịnh Hy đi đến hỏi: "Thêm mình vô nhóm được không?"

Kỷ Diệu gật đầu: "Vậy chúng ta còn thiếu ba người..." Cô ấy nhíu mắt lại, nhìn thấy ba nam sinh đứng cuối cùng, lập tức vẫy tay với bọn họ: "Tăng Đống, Lạc Phàm!"

Bối Doanh Doanh thuận theo hướng cô ấy gọi quay đầu lại, nhìn thấy Du Hàn đứng giữa bọn họ.

Cô hơi hoảng hốt.

Tăng Đống lập tức kích động lôi kéo Du Hàn và Lạc Phàm đi qua, Kỷ Diệu hỏi: "Ba người các cậu gia nhập vào tổ đội của chúng tôi, có ý kiến gì không người anh em?"

"Tất nhiên là tôi không có ý kiến rồi," Tăng Đống gật đầu, Lạc Phàm cũng nói không có ý kiến, cuối cùng đều chờ Du Hàn gật đầu.

Bối Doanh Doanh nhìn về phía anh, thấy ánh mắt lạnh lùng của anh dừng trên người cô, sau đó thu lại ánh mắt, anh nói: "Thế nào cũng được."

"Vậy được, quyết định như vậy nhé!" Kỷ Diệu nói.

Tăng Đống ngu ngơ cười một tiếng, "Anh Hàn tất nhiên không có vấn đề gì rồi, với lại có bạn cùng bàn nhỏ..."

Cậu ta còn chưa nói hết câu đã thấy Lạc Phàm liếc mắt ra hiệu: [Mày con mẹ nó câm miệng lại cho tao!]

Tăng Đống gượng gạo nuốt nửa câu sau lại, Du Hàn ngớ ra một lúc, không nói gì, bắt đầu đi về phía trước.

Mấy người đi theo, Lạc Phàm đi cuối cùng, giữ Tăng Đống lại: "Mày có biết giữ mồm giữ miệng không thế, không thấy giữa anh Hàn và Bối Doanh Doanh đã xảy ra chút chuyện sao?"

Tăng Đống nhanh chóng tự vả miệng mình một cái, "Tự dưng tao quên mất... Với lại hai người đó rốt cuộc là làm sao thế nhỉ, đang yên đang lành đột nhiên lại chuyển chỗ."

Tâm tư của anh Hàn ai mà đoán được, có lẽ cuối cùng anh ấy không chịu được có người ngồi cùng bàn chứ sao nữa."

"Thế thì Bối Doanh Doanh chuyển chỗ, anh ấy phải vui vẻ mới đúng chứ, đằng này dạo gần đây tâm trạng của anh ấy hình như tệ lắm..."

Lạc Phàm: "... Tao cũng không biết, tóm lại là ngậm kín miệng của mày vào."

-

Núi Thiên An thẳng và dốc, rừng cây rậm rạp, chỉ có thể đi bộ lên đỉnh. Bây giờ đã vào thu khí trời mát mẻ, cảnh quan tuyệt đẹp, trên đường đi ai cũng nói cười vui vẻ.

Qua một lúc, các tổ đội đều phân tán ra, mỗi người đi một tốc độ khác nhau, tổ nào có toàn nam sinh tốc độ đi bộ sẽ nhanh hơn, nữ sinh đa phần đều đi từ từ chậm rãi.

Nhóm của Kỷ Diệu, Du Hàn đi đằng trước, Trịnh Hy đi thứ hai, Tăng Đống vì béo nên cùng Lạc Phàm ở chính giữa, còn lại Kỷ Diệu và Bối Doanh Doanh đi cuối cùng.

Bối Doanh Doanh đi một lúc, mới cảm nhận được đôi giày đi leo núi Viên Man Hà chuẩn bị cho cô khi đi sẽ cọ vào cổ chân, cực kỳ rất khó chịu.

Không may, khi bước lên một bậc thang, cô vô tình giẫm phải một hòn đá khiến cho chân bị trẹo.

Cảm giác đau nhức khiến cô phải hít một hơi lạnh, Kỷ Diệu thấy vậy, đỡ cô lên: "Cậu không sao chứ? Có đau lắm không?"

Bối Doanh Doanh nói không sao, cảm giác đau nhức này có thể chịu đựng được, Kỷ Diệu lại hỏi cô có muốn dừng lại nghỉ một lúc không, cô ngẩng đầu nhìn Du Hàn sắp biến mất trong tầm mắt của mình, khẽ lắc đầu.

Cô không muốn níu chân mọi người lại.

"Vậy được, chúng đi chậm một chút."

Du Hàn đang đi thì đứng lại nhìn một cây có hình thù kỳ quái dưới chân, ngồi xổm xuống, sau lưng vang lên một giọng nữ: "Đây gọi là cần tây dại, có độc, đừng đụng vào."

Anh quay đầu lại, nhìn thấy người nói là Trịnh Hy.

Rất nhanh anh thản nhiên thu ánh mắt lại, Trịnh Hy nhìn anh, che giấu cảm xúc dưới đáy mắt, cười cười chỉ sau lưng:

"Không đợi bọn họ sao? Không phải ai cũng có thể lực tốt giống cậu."

Đúng lúc bên cạnh có một chỗ để ngồi nghỉ, Du Hàn đi vào, Trịnh Hy đứng tại chỗ chờ mọi người.

Bốn người còn lại đi đến sau, Trịnh Hy bảo bọn họ ngồi trong đình nghỉ một lúc, ai ngờ bọn họ vừa đi vào Du Hàn đã đi ra.

"Này anh Hàn, anh không nghỉ một lúc à?" Lạc Phàm hỏi.

Anh lạnh nhạt lên tiếng: "Tao đi dò đường trước."

Lúc này Trịnh Hi cũng nói: "Tôi cũng không mệt lắm, cùng đi đi, mọi người nghỉ ngơi một lúc sau đó tiếp tục đuổi theo bọn tôi."

Du Hàn không phản đối, tiếp tục xuất phát.

Hai người rời đi để lại Lạc Phàm đứng tại chỗ nhìn bóng lưng của bọn họ, vẻ mặt sợ hãi thán phục, "Thể lực của anh Hàn tốt thì cũng coi như thôi đi, đã vậy Trịnh Hy còn khỏe hơn cả bọn mình là thế nào!"

"Mẹ nó, hai người này trâu thật đấy."

Bối Doanh Doanh yên lặng thu hồi ánh mắt, một loại cảm giác không thoải mái đang dâng trào trong lòng cô, Kỷ Diệu nắm lấy tay cô: "Đi nào, vào tròng đó ngồi nghỉ ngơi."

-

Mười phút sau, bốn người đứng dậy xuất phát, đi về phía trước khoảng mười mấy phút, mới nhìn thấy Du Hàn và Trịnh Hy.

Hai người đang ngồi trên ghế đá nghỉ ngơi, không biết hai người đang nói gì, Trịnh Hy còn cười cười.

Sáu người tụ lại, Du Hàn nhìn đồng hồ trên tay, lông mày hơi nhíu lại: "Tranh thủ đi thôi, không nên hở một tí thì nghỉ ngơi, chúng ta là đội cuối cùng rồi đấy."

Kỷ Diệu đang muốn giải thích chân Doanh Doanh bị thương, nhưng lại bị cô kéo tay lại, im lặng ngăn cản cô ấy.

Bối Doanh Doanh cúi đầu, không nói gì.

Trịnh Hy gật đầu đồng ý: "Sắp chạng vạng tối rồi, mọi người nhanh chóng đi lên đỉnh núi thôi."

Sáu người tiếp tục đi về phía trước, lúc này trời đã gần tối, xung quanh chỉ có rừng cây yên tĩnh. Mọi người không còn đùa giỡn cười nói nữa, tất cả đề tập trung di chuyển thật nhanh.

Mấy phút sau bọn họ đến một ngã ba.

Ba đường đi thông nhau, bọn họ nhìn một lúc không biết phải làm sao: "Rốt cuộc nên đi đường nào bây giờ?"

Ba con đường đều có thể thông lên đỉnh núi, nhưng trời sắp tối rồi, nếu như chọn phải đường xa sẽ tăng thêm rất nhiều phiền phức.

Lúc mọi người đang suy nghĩ không biết nên đi đường nào, bỗng một nam một nữ đồng thanh lên tiếng:

"Bên phải ngoài cùng."

"Đi đường bên phải ngoài cùng."

Trịnh Hy giật mình, không ngờ mình và Du Hàn có cùng ý kiến, sau đó cô ấy tiếp tục phân tích nguyên nhân, "Con đường này ánh sáng tốt nhất, an toàn hơn với lại trên đường có ít cỏ dại, cho dù không gần nhất nhưng cũng ra dễ đi."

Du Hàn: "Tôi cũng nghĩ giống cậu ấy."

Trịnh Hy cười cười.

Mọi người tất nhiên nghe theo hai người họ, đúng như dự đoán, chưa đến mười phút sau nhóm của bọn họ đã đi đến đỉnh núi, cuối cùng bọn họ cũng tụ hợp với các nhóm khác.

Tăng Đống cười cười, nói với Lạc Phàm: "Sao tao cảm thấy Trịnh Hy và anh Hàn rất xứng đôi nhỉ, hai người đều rất trâu bò..."

Bối Doanh Doanh đi ở phía sau, nghe thấy lời này, cô nhớ lại cả ngày hôm nay Du Hàn không để ý đến mình.

Tim cô như thắt lại, cảm giác không thoải mái càng rõ ràng.

Các nam sinh thì bắt đầu dựng lều, còn nữ sinh thì đi đốt củi nấu cơm, Bối Doanh Doanh đi vào trong lều cất balo, bởi vì điện thoại hết pin đang sạc pin nên cô để điện thoại trong balo.

Sau đó chỉ cầm mỗi đèn pin rồi ra khỏi lều, cô nhìn thấy Du Hàn đang đứng trước cửa lều.

Cô hơi bất ngờ, cô thấy anh nhìn cô một cái, cô hơi cuống lên, đang định mở miệng nói chuyện với anh, anh đã quay người rời đi.

Giống như không muốn đứng một chỗ lâu với cô vậy.

Cô ngượng ngùng thu hồi tầm mắt, đáy lòng dâng trào cảm giác đắng nghét.

Lúc này Kỷ Diệu đến tìm cô, nói hai người bọn họ cùng nhau đi nhặt củi, hai cô gái nhỏ đi vào rừng cây phía sau lều.

Không ngờ, mười lăm phút sau.

Lúc trở lại chỉ có một người —— Kỷ Diệu.

Kỷ Diệu chạy về phía lều của bọn họ, sốt ruột hỏi Trịnh Hy đang nấu cơm: “Doanh Doanh quay lại chưa?”

Trịnh Hy lắc đầu, “Vẫn chưa, bọn mình vẫn đang chờ củi của hai cậu đây?”

Kỷ Diệu nhìn một vòng xung quanh, không thấy bóng dáng của Bối Doanh Doanh ở đâu, lúc này mới hoảng hốt vỗ đầu một cái: “Doanh Doanh, lạc mất Doanh Doanh rồi!”

Trịnh Hy trừng to hai mắt, đứng bật dậy: “Cậu nói gì?”

Tiếng nói chuyện của hai người hấp dẫn các bạn học khác, rất nhiều người đi lại chỗ bọn họ, đúng lúc này Du Hàn đẩy đám người đang vây quanh ra đi đến trước mặt Kỷ Diệu.

Sắc mặt của anh rất tệ, lông mày nhíu chặt, giọng khàn khàn chất vấn:

“Lạc mất là thế nào?”

Kỷ Diệu bối rối giải thích, cô ấy vừa cùng Doanh Doanh đi vào trong rừng, đi được nửa đường cô ấy đột nhiên nghĩ chia nhau ra nhặt cành cây sẽ nhanh hơn, nên bảo Bối Doanh Doanh ở đó nhặt còn cô ấy đi qua bên kia nhặt củi. Ai ngờ đến khi cô ấy quay lại thì không thấy Bối Doanh Doanh đâu. Cô ấy gọi điện thoại cho Bối Doanh Doanh nhưng không ai bắt máy. Cô ấy tưởng Bối Doanh Doanh trở về trước, không ngờ...

“Hơn nữa ban ngày Doanh Doanh bị trẹo chân, bây giờ cậu ấy chỉ có một mình...”

Du Hàn nghe đến đây lòng anh lập tức chùng xuống, cảm giác như có ai đánh anh một cái rất mạnh.

"Sao lúc nãy không nói? Cậu ấy bị trẹo chân còn để cậu ấy đi nhặt củi?" Du Hàn tức giận.

"Cậu ấy sợ sẽ làm vướng víu chân mọi người nên không nói, xin lỗi các cậu..."

Trong đầu Du Hàn hiện lên hình ảnh nửa tiếng trước, cô gái nhỏ nhìn anh với ánh mắt e sợ, dáng vẻ như đang muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi.

Đột nhiên anh cảm thấy đầu trống rỗng.

Kỷ Diệu nhìn bầu trời tối đen như mực, cô ấy ngồi xổm xuống, sốt ruột đến mức bắt đầu nức nở: "Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ..."

Ban cán bộ trong lớp cũng chạy đến hỏi thăm tình huống, lúc tất cả mọi người đều đang hoảng loạn không biết nên làm gì, Du Hàn lạnh giọng quát lớn ——

"Tất cả đừng ồn ào nữa!"

Anh nhìn đồng hồ đeo tay, sau đó bình tĩnh nói:

"Mấy nam sinh đi theo tôi, Kỷ Diệu dẫn đường, chúng ta đi dọc theo con đường cũ, những người khác cầm điện thoại theo đi, các tổ đội khác đi những khu vực xung quanh đây tìm thử, chú ý đừng đi quá xa, lúc nào cũng phải giữ liên lạc. Nửa tiếng sau, nếu như chúng ta vẫn không tìm thấy cậu ấy, trực tiếp báo cảnh sát."

Trịnh Hy: "Tôi đi theo các cậu?"

Du Hàn nhíu mày: "Đừng có gây thêm phiền phức được không?"

Anh đang định đi, Tư Quỳ lại gọi anh lại: "Du Hàn, trời tối như vậy các cậu đi tìm cũng rất nguy hiểm, vẫn nên báo cảnh sát rồi chờ cảnh sát đến tìm thôi, với lại không chừng là bọn mình suy nghĩ nhiều thôi..."

Tư Quỳ còn chưa nói hết câu, Du Hàn đã quay lại nhìn cô ta, sự tức giận cùng hung ác trong mắt anh như muốn toé ra cả ánh lửa.

"Con mẹ nó câm miệng đi."

Cô ta bị anh hét dọa sợ không dám nói gì.

Du Hàn quay đầu nhìn phía rừng cây đen kịt, trong mắt hiện lên cảm xúc lẫn lộn.

Anh nhất đinh phải tìm được cô trở về.

Nếu không anh sẽ hối hận cả đời này.

-

Trong rừng cây tối tăm u ám, cây cối to lớn đứng sừng sững trong bóng tối nhìn rất quỷ dị, giống như ma chơi trong đêm tối, yên tĩnh đến đáng sợ.

Bối Doanh Doanh bật đèn pin, bước đi khập khiễng.

"Kỷ Diệu, Kỷ Diệu..." Cô gọi đến khàn cả giọng nhưng không nghe thấy bất kỳ ai đáp lại.

Vừa rồi Kỷ Diệu bảo cô đứng tại chỗ chờ cô ấy đi qua bên kia nhặt củi, cô vốn đang đứng chờ, đúng lúc nhìn thấy trên mặt đất phía trước có rất nhiều củi, cô đi về phía trước định nhặt mấy nhánh cây mang về.

Không ngờ chỗ đường dưới chân phủ đầy lá rụng, cô bước hụt một bước ngã lăn xuống một con dốc đứng.

Cô có vài vết bầm tím trên da, đầu gối còn bị rách da, cổ chân thì càng lúc càng đau, như thể có ai đó đang xé nát cơ bắp của mình.

Tuyệt vọng nhất là chiếc máy trợ thính bên tai trái của cô vô tình bị rơi ra, cô hoảng hốt quỳ xuống đất tìm một lúc lâu mới tìm được.

Nhưng nó đã bị hỏng.

Thính lực bỗng tụt giảm, bỗng chốc cô mất đi cảm giác an toàn, cô cảm thấy cả người mình đang sợ đến mức run bần bật.

Cô hét lớn, nhìn vào con dốc cao gần năm mét, không nghe thấy bất kỳ phản hồi nào.

Cô cắn chặt môi, cố gắng không để nước mắt rơi xuống.

Cô bỏ máy trợ thính vào trong túi, lấy giấy ra lau vết thương, sau đó bật đèn pin lúc này chỉ còn ánh đèn yếu ớt, rồi bẻ một cành cây có vẻ cứng cáp là gậy chống đứng dậy.

Cô không thể cứ ngồi đây chờ chết như thế này được.

Vì không lên được con dốc nên cô định đi đường vòng rồi lại đi lên, nhưng càng đi cô càng cảm thấy tuyệt vọng.

Trời quá tối, trong rừng không có cột mốc, vì đi sai hướng khiến cô càng đi vào sâu trong rừng, sau đó cô hoàn toàn mất phương hướng và lạc đường.

Cô thậm chí không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, chỉ biết rằng cô càng ngày càng khó chịu, khát nước và mệt mỏi, càng ngày càng không thể đi lại được.

Cô tìm thấy một tảng đá phủ đầy lá và ngồi xuống, liếc nhìn vết thương đẫm máu trên đầu gối của mình, sụp đổ và vùi đầu vào gối.

Có rất nhiều suy nghĩ trong đầu cô lúc này, có ai biết cô bị lạc không? Mọi người có đi tìm kiếm cô không?

Và cả Du Hàn... Anh cũng đang trên đường đi tìm cô chứ?

Hay là anh không hề lo lắng chút nào, trong lòng không hề quan tâm.

Cô chưa nói cho anh biết, thật ra trong lòng cô anh rất tốt.

Cô đang vùi đầu vào giữa hai đầu gối, đột nhiên cô nghe thấy một giọng nam quen thuộc ——

“Bối Doanh Doanh, Bối Doanh Doanh!”

Cô ngẩng đầu lên nhìn thấy phía trước mặt có ánh sáng của đèn pin, một bóng người đang lao về phía cô.

Cô dần dần nhìn thấy rõ người đang tiến lại gần.

Là Du Hàn.

Trong phút chốc, đôi mắt cô nhòe đi vì nước mắt.

| Tải iWin