TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng
Chương 596: Chiến đấu (9)

Edit: Sahara

"Hả?" Mộ Dung Bắc ngơ ngác, thần sắc hệt như hòa thượng trọc đầu sờ mãi không thấy tóc, cảm thấy rất khó hiểu nhìn Vân Lạc Phong mà hỏi: "bang chủ, tại sao.. thuộc hạ lại phải đếm?"

"Bởi vì đợi khi ngươi đếm đến mười, thì cuộc chiến này cũng kết thúc!"

Như thế nào được gọi là cuồng vọng?

Như thế nào được gọi là ngạo mạn?

Tất cả mọi người đang có mặt trên quảng trường ngày hôm nay hoàn toàn xem như được rửa mắt mà nhìn ý nghĩa chân chính của hai từ này.

Vân Lạc Phong thì lại xem như không thấy mấy ánh mắt trào phúng kia, trên mặt của cô vẫn giữ nguyên thần thái tự tin như cũ: "bắt đầu đi! Đừng làm lãng phí thêm thời gian của ta!"

"Hừ!"

Khuôn mặt già nua của Đường Nhiên lúc này còn đen hơn cả đích nồi. Ông ta khẽ dậm chân một cái lấy đà rồi lao về phía Vân Lạc Phong như là tia chớp.

Linh hồn công kích!

Ầm!!!

Thời điểm Đường Nhiên đến được trước mặt Vân Lạc Phong, còn chưa kịp làm gì thì linh hồn ông ta đã phải một đòn công kích mãnh liệt. Tiếp theo, đầu óc ông ta liền trở nên trống rỗng trong tích tắc.

Cũng trong tích tắc này, một thanh trường kiếm từ ngay chính diện đâm xuyên qua người của Đường Nhiên, tức khắc, Đường Nhiên phun ra một ngụm máu tươi, cơ thể cũng ngã phịch xuống đất.

"Đếm tới mấy?"

Vân Lạc Phong bình thản xoay đầu nhìn Mộ Dung Bắc, hỏi.

Mộ Dung Bắc khiếp sợ không thôi, còn chưa kịp hồi phục tinh thần thì đã nghe thấy câu hỏi của Vân Lạc Phong, lúc này, hắn mới giật mình một cái, ngơ ngác nhìn về phía Vân Lạc Phong, cười ngượng ngùng: "ta.... ta còn chưa bắt đầu đếm!"

Ý chính là, Mộ Dung Bắc hắn còn chưa bắt đầu đếm thì đã kết thúc rồi.

Ngay cả một cơ hội phản ứng cũng hoàn toàn không để lại cho người ta!

Đến tận lúc này, Mộ Dung Bắc mới giác ngộ một cách triệt để, ngày đó Vân Lạc Phong chỉ đánh bại hắn để lấy vị trí Bắc Đẩu Bang mà không có trực tiếp giết hắn là chuyện may mắn đến cỡ nào!

"Gia gia!"

Đột nhiên, một tiếng hét thê lương truyền đến, vang vọng khắp toàn bộ quảng trường.

Khi nhìn lại thì chỉ thấy Đường Duyệt đang gắt gao ôm chặt lấy thi thể đầm đìa máu tươi của Đường Nhiên. Sau đó, cô ta ngẩng đầu lên, ánh mắt ngập tràn sự phẫn nộ nhìn chằm chằm vào Vân Lạc Phong: "Vân Lạc Phong, ngươi dám giết gia gia của ta, ta nhất định sẽ bắt ngươi phải đền mạng!"

Vân Lạc Phong nhướng một bên mày: "lão ta còn chưa chết! Một kiếm vừa rồi chẳng qua là phế đi đan điền của lão ta mà thôi! Ta muốn lão ta phải chính mắt nhìn thấy Thiên Võ Các bị diệt rồi mới giết chết lão ta sau!"

"Vân Lạc Phong!" Đường Duyệt siết chặt lấy hai nắm đấm, cả người không ngừng run rẩy: "ngươi có biết đan điền đối với một Linh Sư mà nói là có ý nghĩa gì hay không? Trước, ngươi phế một tay của biểu ca ta, sau, ngươi lại phế đan điền của gia gia ta. Loại nữ nhân tâm tư ngoan độc như ngươi, có tư cách gì mà mơ tưởng tới vị trí đương gia chủ mẫu của Trầm gia?"

Mọi người xung quanh đồng loạt ồ lên.

Ánh mắt nhìn về phía Vân Lạc Phong từ sự chấn động ban đầu biến thành khinh miệt.

Dù thực lực của nữ nhân này cường đại, nhưng xét ra thì vẫn chưa đủ tư cách để làm chủ mẫu của Trầm gia! Vậy mà cô ta lại ôm giấc mộng hão huyền đến như vậy.

"Duyệt nhi, để ta xem xét tình hình thân thể của gia gia con một chút!"

Bỗng nhiên, một giọng nói già nua vang lên từ phía sau đám đông.

Mọi người lập tức quay phắt đầu lại, đập vào mắt họ đầu tiên chính là thân ảnh già nua của Trầm Điền đang nghênh bước mà tới. Ông ta đi thẳng đến bên cạnh Đường Duyệt, ngồi xổm xuống rồi đặt hai ngón tay lên cổ tay bắt mạch cho Đường Nhiên.

Sau khi xem xét kỹ càng tình trạng thân thể của Đường Nhiên, hai mày Trầm Điền cau lại càng lúc càng chặt: "đan điền thật sự đã bị hủy, gia gia con e là cả đời này cũng không thể tu luyện được nữa!"

Ầm..

Lời Trầm Điền vừa dứt thì Đường Duyệt cũng cảm thấy như là sét đánh giữa trời quang. Hai mắt cô ta trừng lớn, không dám tin mà nhìn Đường Nhiên.

Gia gia.... không thể tu luyện được nữa?

Thần hộ mệnh của Thiên Võ Các, bây giờ là một phế vật?

Đả kích này... Có phải quá lớn rồi không? Kêu Đường Duyệt cô làm sao mà chịu nổi đây?

"KHÔNG!" Đường Duyệt gắt gao ôm chặt lấy đầu mình, quỳ dưới đất mà khóc rống lên một tiếng. Lát sau, cô ta đột ngột ngẩng phắt đầu lên, đôi mắt bị phủ kín bởi tơ máu, tràn ngập sự điên cuồng.

"Vân Lạc Phong, ta bắt ngươi phải đền mạng cho gia gia ta!"

Ngữ khí của Đường Duyệt mang theo hận ý ngập trời, dường như từng chữ của cô ta đều rít qua kẽ răng mà nói.

| Tải iWin