TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng
Chương 731: Lâm Nhược Hân tìm chết (5)

Edit: Sahara

Cũng vì vậy mà khi hắn ta tìm được thê tử của mình cùng với tên gian phu, dưới cơn giận dữ, hắn ta đã dùng cực hình để xử tử hai người kia.

Mặc dù trước đó là do hắn cô phụ thê tử mình trước, hơn nữa còn dung túng cho thiếp thị hại chết hài tử trong bụng của thê tử hắn, mới khiến cho thê tử của hắn ta bỏ trốn cùng với thanh mai trúc mã của mình.

Nhưng vậy thì đã sao?

Nam nhân bất luận là có bao nhiêu nữ nhân thì cũng là chuyện bình thường, nhưng nữ nhân thì phải một lòng một dạ đến già!

Nghĩ đến đó, nam nhân kia lại tiếp tục bồi thêm một câu: "loại nữ nhân này, căn bản là không đáng được sống trên đời! Bất quá, hôm nay tâm tình của ta tốt, ta sẽ dạy cho người một chút đạo lý của bổn phận làm thê tử. Nam nhân là trời, nam nhân là lớn nhất! Nếu như ngươi đã thành thân, thì phải lấy phu quân làm đầu! Không phải có một câu nói gọi là xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử* hay sao? Nhưng ngươi thì ngược lại, chẳng những luôn mồm luôn miệng sai bảo phu quân của mình tới tới lui lui, lại còn chân trong chân ngoài! Ngươi như vậy là đáng chết!"

(*đây là đạo tam tòng: tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử. Nghĩa là ở nhà thì nghe theo cha, khi xuất giá thì nghe theo chồng, khi chồng chết thì nghe theo con mình.

Đây là đạo lý tam tòng, tứ đức của Khổng Tử về phẩm hạnh mà một người phụ nữ thời xưa nên có. Bạn nào muốn biết chi tiết thì seach Google nhé. Sa chỉ chú thích liên quan đến truyện thôi. Cái này mà giải thích đầy đủ là dài lê thê luôn!!)

Hắn ta chính là nhìn không quen những nữ nhân dám lớn lối trèo lên trên đầu nam nhân.

Làm nhân vật chính bị những người có mặt ở đây nhắm vào, Vân Lạc Phong từ nãy đến giờ vẫn luôn khoanh tay trước ngực mà đứng, bên môi hàm chứa ý cười nhàn nhạt.

"Ngươi nói là ta phi lễ ngươi?"

Nam tử kia nuốt xuống một ngụm nước miếng, cứng cổ nói: "không sai, vừa rồi là chính ngươi muốn phi lễ với ta, nếu như không phải nhờ tiểu thư đến kịp lúc, e là ta đã khó giữ được trong sạch của mình rồi!"

"Chứng cứ đâu?" Vân Lạc Phong lại mỉm cười tà tứ, thản nhiên hỏi.

"Y phục này của ta chính là chứng cứ!" sắc mặt thiếu niên bỗng có chút tái nhợt: "ngươi đã xé nát hết y phục của ta, chẳng lẽ lại còn muốn phủ nhận?"

Dù sao hắn ta cứ nhất quyết khẳng định là do nữ nhân này làm, thì dù ả ta có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.

Lâm Nhược Hân hơi hơi nhíu mày, nhìn về phía Vân Lạc Phong mà nói: "nếu như ngươi đã làm, thì cứ nhân đi! Ta sẽ cho ngươi một cơ hội hối cải để ngươi có thể làm lại một con người mới!"

Lời nói này của Lâm Nhược Hân nói ra vô cùng có đại nghĩa, dường như Vân Lạc Phong có thể tồn tại được là nhờ vào ân đức của cô ta vậy.

Âm!!!

Ngay sau khi những lời kia của Lâm Nhược Hân vừa dứt, thì một đạo hơi thở lãnh khốc bỗng dưng từ phía sau đánh úp tới, tiếp theo, hai đầu gối của Lâm Nhược Hân giống như là bị người ta đá mạnh vào vậy, làm cho cô ta đứng không vững mà quỳ phịch xuống đất.

"Thì ra là ngươi đã biết mình làm sai rồi, cho nên quỳ xuống tạ lỗi với ta!" Vân Lạc Phong nhìn Lâm Nhược Hân đang quỳ ở trước mặt mình: "bất quá, ta sẽ không nhận lấy lời xin lỗi này của ngươi!"

Sắc mặt của Lâm Nhược Hân có chút tái nhợt, ngay lúc cô ta vừa ngẩng đầu lên, thì một đạo hắc y chợt lướt qua trước mặt cô ta, chậm rãi đi đến bên cạnh Vân Lạc Phong.

Thân mình cô ta tức khắc cứng đờ lại, nét thanh lệ trên mặt bỗng mang theo một đạo chua xót.

Từ đầu đến cuối, người nam nhân này chưa hề nhìn đến cô ta nửa con mắt.

"Xảy ra chuyện gì?" Vân Tiêu lạnh lùng nhìn đám người đang đứng chật cứng trong lều của mình, ánh mắt lại càng thêm lãnh khốc vô tình.

Lúc này, vì Vân Tiêu đã trở về, cho nên những người vừa ra ngoài tra xét tình hình cũng sôi nổi tiến tới đây. Chỉ là bọn họ cũng giống như Vân Tiêu, không biết đã xảy ra chuyện gì, trong lòng đều cảm thấy vô cùng nghi hoặc.

"Ngươi tới vừa đúng lúc, nữ nhân của ngươi muốn cưỡng gian người của phủ thành chủ chúng ta, chuyện này các ngươi nhất thiết phải cho phủ thành chủ một cái công đạo!" sắc mặt Lâm Nguyên trầm xuống, lạnh giọng nói.

Vân Tiêu liếc mắt nhìn tên nam tử y phục không chỉnh tề trên đất, sao đó lại chuyển tầm mắt lên người Vân Lạc Phong.

"Cầu cưỡng gian!"

Cầu cưỡng gian?

Tựa như sét đánh ngang tai, tất cả những người ở đây đều sững sờ.

Chuyện gì đang xảy ra thế này? Cư nhiên lại có người cầu cưỡng gian?

"Tại sao nàng không cưỡng gian ta? Ta muốn bị nàng cưỡng gian!"

Vân Tiêu là đang nói ra mong muốn từ tận đáy lòng của mình.

Hắn xác thật rất muốn bị Vân Lạc Phong cưỡng gian!

Cho nên, thời khắc này, khuôn mặt của Vân Tiêu vô cùng chân thành tha thiết mà nhìn Vân Lạc Phong cầu bị cưỡng gian.

Gương mặt của Lâm Nhược Hân cứng đơ lại như hóa đá, thân mình khẽ run rẩy không thôi.

Tại sao?

Tại sao nam nhân này nghe được Vân Lạc Phong làm ra những chuyện như thế mà lại không có một chút tức giận, lại còn nhẹ giọng mà cầu xin ả ta?

Vân Tiêu lại không hề để ý đến ánh mắt của mọi người ở đây, vẫn cứ nhìn chằm chằm Vân Lạc Phong không chớp mắt: "ta biết làm ấm giường, biết nấu cơm, lại rất nghe lời, tại sao nàng không cưỡng gian ta?"

____

***** hic, Tiêu ca ơi Tiêu ca, dù em rất ngưỡng mộ Tiêu ca nhưng mà.... Cái câu cuối cùng của chương này... Thật sự thì đọc sao cũng thấy Tiêu ca thật quá mất mặt.

| Tải iWin