TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng
Chương 770: Đây là đánh cướp?

Edit: Sahara

Trong số những người Mộc gia, dẫn đầu là một nam nhân khá lạnh lùng, trong tay hắn đang cầm đại đao, cấm một cái phịch xuống đất.

"Tất cả mọi người ở đây dõng tai lên nghe rõ cho ta! Lập tức đem hết toàn bộ dược liệu trong chợ đêm này giao cho ta! Còn nữa, tất cả y sư đến chợ đêm cũng mang hết dược liệu trong người giao ra đây. Một cái cũng không được giấu giếm!"

Trước một quầy hàng trong chợ đêm, Vân Lạc Phong vốn đang chọn dược liệu bỗng nghe thấy những lời này, động tác tay bất giác khựng lại, khe khẽ nhếch khóe môi cười khẩy, liếc mắt nhìn đám người Mộc gia kia.

"Đây... Là đang cướp sao?"

Lúc này, một ông chủ của quầy hàng gần đó đang run bần bật nói: " mộc gia này nguyên là một đám thổ phỉ chiếm núi hành nghề cướp bóc, về sau trở nên cường đại mới thành lập gia tộc, vì vậy mà bọn họ có làm ra hành vi cường đạo thế này cũng không có gì lạ!"

Vân Lạc Phong khẽ vỗ vỗ cằm, hơi híp lại hai mắt vừa lóe lên tia sáng nguy hiểm.

"Đánh cướp? Ta thích...."

Chỉ là xem ai cướp ai?

Nam nhân cầm đầu đám người Mộc gia nhìn thấy những người ở đây không có bất cứ hành động gì thì càng phẫn nộ hơn: "lời của đại gia ta nói, các ngươi không nghe thấy hay sao? Lập tức đem hết toàn bộ dược liệu giao ra đây cho ta! Nếu như các ngươi dám giấu lại một cái nào, ta tuyệt đối sẽ không tha cho các ngươi!"

Các ông chủ quầy hàng ở đây đại đa số đều là người thường, nhờ vào may mắn nên mới có được vài cây dược liệu mang ra đây bán. Cướp của bọn họ không có gì khó khăn.

Tuy nhiên, các y sư tiến đến đây để lựa chọn dược liệu thì đâu có dễ nói chuyện như vậy...

"Ha!"

Một lão giả chợt cười lạnh một tiếng, dùng ánh mắt khinh miệt mà nhìn nam nhân cầm đầu của Mộc gia: "người của Mộc gia khẩu khí đúng là lớn thật, ngươi làm vậy có khác gì là đã đắc tội hết với y sư trong thiên hạ chứ?"

"Ha ha ha!"

Nam nhân kia liền cười lớn: "y sư? Người khác thì kiêng kỵ đám y sư các ngươi, nhưng Mộc gia chúng ta thì không! Ta mặc kệ đám người y sư các ngươi hay là những người khác, tất cả đều phải giao hết dược liệu ra đây! Bằng không, ta sẽ lấy máu các ngươi mà rửa đại đao của ta!"

Nam nhân cầm đầu Mộc gia búng tay lên lưỡi đao một cái, tức thì lưỡi đao liền phát ra tiếng ong ong vang dội.

"Các ngươi cần nhiều dược liệu như vậy để làm gì?" lão giả có chút phẫn nộ: "một ngụm ăn hết cũng chẳng mập được bao nhiêu cân, các ngươi lấy nhiều dược liệu như vậy cũng vô dụng thôi!"

Nam nhân hừ lạnh một tiếng: "nếu như vô dụng thì ta cần gì bắt các ngươi giao hết dược liệu ra đây? Còn về việc dùng để làm gì thì ta không cần thiết phải nói cho các ngươi biết làm gì!"

Lão giả kia tức đến run cả người, ngón tay cứ chỉ mãi vào mặt nam nhân kia nhưng lại chẳng nói được một lời nào.

"Không muốn chết thì mau giao hết dược liệu ra đây!" nam nhân kia quét ánh mắt lạnh lùng tàn khốc hết bốn phía, lạnh giọng quát lớn: "nếu không giao dược liệu ra thì đừng trách bổn đại gia ta đại khai sát giới!"

Biểu tình của nam nhân kia quá mức hung ác, cộng thêm một cây đại đao sát khí đằng đằng, quả thật đã thành công dọa cho không ít người khiếp sợ.

Dù trong lòng không hề tình nguyện một chút nào, nhưng họ vẫn phải dứt ruột mà đem dược liệu của mình giao ra.

Trong tất cả những người ở đây, chỉ có mỗi hai người Vân Tiêu và Vân Lạc Phong là không có động tĩnh gì cả, bày ra một bộ dáng mọi chuyện chẳng liên quan gì đến ta.

"Cô nương, cô cũng mau giao dược liệu của mình cho bọn họ đi, đám người của Mộc gia này không dễ trêu chọc đâu!"

Một người bán hàng rong bên cạnh hảo tâm lên tiếng nhắc nhở, xong rồi lại thở dài một hơi.

Vân Lạc Phong lại như không nghe thấy lời nói của người kia, trên gương mặt tuyệt mỹ khuynh thành khẽ nở một nụ cười, đôi con ngươi đen nhánh lẳng lặng nhìn về phía đám người Mộc gia.

Nam nhân cầm đầu đám người Mộc gia phất phất tay một cái, ra lệnh cho thủ hạ của mình dùng một cái túi da để thu gom dược liệu của những người khác. Sau đó hắn phát hiện ra Vân Lạc Phong không hề có động tĩnh gì cả, hai mày hung ác liền nhíu chặt lại với nhau.

"Hai người các ngươi chẳng lẽ không nghe thấy ta nói gì à? Hay là... Các ngươi không sợ chết?"

Vân Lạc Phong khẽ nheo nheo hai mắt, cười tà tứ: "ta cũng muốn chống mắt xem thử, các ngươi có bản lĩnh đoạt lấy dược liệu từ trong tay của ta hay không?"

| Tải iWin