TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng
Chương 1522: Hàng giả kiêu ngạo (5)

Edit: Sahara

Tào Nguyệt Cầm cười khinh thường, nói: "Cháu gái hờ có thể so sánh với máu mủ ruột rà sao? Hơn nữa, các ngươi có biết bao nhiêu năm qua ta đã sống như thế nào không? Sau khi mẫu thân sinh ta ra thì đã qua đời, nếu không được nghĩa mẫu thu nhận, thì ta đã không thể sống được đến ngày hôm nay. Tuy nhiên, gia cảnh của nghĩa phụ ta lại không tốt, vì vậy mà ta bị bao nhiêu người khinh thường, nhục mạ. Còn thứ người danh bất chính, ngôn bất thuận như Quân Linh Nhi thì lại chiếm vị trí của ta, hưởng đủ mọi yêu thương."

(*danh chính ngôn thuận: nói về một sự việc thì ám chỉ đó là sự thật hiển nhiên, đúng lý hợp tình, nói về người thì thường dùng để ám chỉ danh phận hoặc thân phận của ai đó là hợp lý, hợp tình và hợp pháp. Danh bất chính, ngôn bất thuận là câu trái nghĩa với danh chính ngôn thuận. Bất nghĩa là không.)

"Ngươi nói sao?" Sắc mặt đại trưởng lão vốn đã không tốt, vừa nghe Tào Nguyệt Cầm nói xong thì lại càng tức giận hơn: "Ngươi nói con gái của lão gia chủ đã chết? Là ai? Là ai dám giết người Quân gia?"

Tào Nguyệt Cầm hừ một tiếng: "Còn không phải là do Quân lão gia tử vứt bỏ mẫu thân của ta, làm mẫu thân ta mắc bệnh nhưng lại không tiền chữa trị hay sao? Nếu không, mẫu thân cũng sẽ không sinh ta ra xong thì nhắm mắt lìa đời!"

Tào Nguyệt Cầm quả thật là nói vô cùng thảm thiết, làm cho đại trưởng lão vốn đang bất mãn cũng phải dấy lên đồng tình với nàng ta.

Khó trách Tào Nguyệt Cầm lại có thành kiến với Quân gia và Quân Linh Nhi đến như vậy, thì ra là do nàng ta đã chịu đủ mọi khổ sở ở bên ngoài.

Mà tất cả những chuyện đó đều là do Quân gia tạo thành.

"Linh Nhi...."

Đại trưởng lão quay sang nhìn Quân Linh Nhi, muốn nói rồi lại thôi.

Quân Linh Nhi siết chặt nắm đấm, ánh mắt ngập tràn vẻ không dám tin: "Đại trưởng lão, ngài muốn con phải xin lỗi sao?"

"Linh Nhi, Quân gia chúng ta.... Hại đại tiểu thư chịu nhiều khổ sở như vậy, con xem như là thay Quân gia xin lỗi vì đã vứt bỏ hai mẹ con họ nhiều năm như vậy đi!"

Đại trưởng lão quay đầu đi, không dám nhìn vào đôi mắt tuyệt vọng của Quân Linh Nhi, sợ bản thân sẽ không đành lòng.

Quân Linh Nhi nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, rồi mở mắt ra: "Con hiểu rồi!"

Quân Linh Nhi từ từ nhìn đến vẻ mặt đắc ý của Tào Nguyệt Cầm, nàng phải dùng hết tất cả sức lực mới khắc chế được xúc động đấm một quyền vào mặt Tào Nguyệt Cầm.

"Thật xin lỗi..." Quân Linh Nhi cắn chặt môi, sắc mặt trắng bệch: "Như vậy đã được chưa?"

Tào Nguyệt Cầm liền cười dương dương tự đắc*: "Quân Linh Nhi, ngươi phải nhớ cho kỹ, ta mới là đại tiểu thư chân chính, tất cả những điều này, đều là do Quân gia các ngươi nợ ta!"

(*dương dương tự đắc: đắc ở đây là đắc ý, cụm từ này thường dùng miêu tả tâm trạng vô cùng đắc ý vì đã đạt được thứ mình muốn.)

Quân Linh Nhi không trả lời, nàng vòng qua Tào Nguyệt Cầm, đi thẳng về hướng Đông Uyển.

Nước mắt rốt cuộc cũng không thể nén lại được nữa, cứ thế rơi xuống, thấm vào lòng đất.

Đại trưởng lão nhìn theo bóng lưng Quân Linh Nhi, lo lắng cộng thêm đau lòng, rồi ông đột ngột hít sâu, đôi mắt vẩn đục của tuổi già nhìn về phía Tào Nguyệt Cầm.

"Lão gia chủ vẫn luôn yêu thương Linh Nhi tiểu thư, từ nhỏ đã nuôi dưỡng bên người cho đến khi Linh Nhi tiểu thư thành tài, hy vọng người đừng quá đáng quá! Bằng không, cho dù Quân gia nợ người, thì hội trưởng lão chúng ta cũng sẽ trục xuất người khỏi Quân gia!"

Tào Nguyệt Cầm chẳng e sợ mà hừ một tiếng, lướt qua người đại trưởng lão đi thẳng, từ đầu đến cuối đều không thèm để ông vào mắt.

Rầm!

Trong phòng, Vân Lạc Phong đang ngồi cạnh bàn, tay nâng sách mà đọc, thì bỗng dưng cửa phòng bị đẩy bật vào, nàng vừa ngẩng đầu lên đã thấy Quân Linh Nhi nước mắt lưng tròng chạy ào vào.

"Hu hu..."

Quân Linh Nhi không thể nhịn được nữa, lớn tiếng òa khóc, muốn phát tiết hết tất cả uất ức trong lòng ra ngoài.

Vân Lạc Phong bỏ sách xuống, nhướng mày hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

"Vân tỷ tỷ!" Quân Linh Nhi ngừng khóc, thút tha thút thít, nức nở nói: "Huyết thống thật sự quan trọng đến như vậy hay sao? Rõ ràng muội không làm sai, nhưng lại bức muội xin lỗi! Nếu không phải ả ta nhục mạ mẫu thân muội, thì sao muội lại muốn động thủ đánh ả?"

| Tải iWin