TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương
Chương 3111: Quả Trám (32)

“Anh… Anh…”

Nói ra được mấy từ, lại bị cơn đau bụng đánh úp lại, tôi nhất thời tỉnh táo một chút, lập tức ý thức được, hôm nay là thứ bảy, trường học nghỉ, nhưng Đông Vũ vẫn đi học.

Bài học và bài tập trung học rất nặng, là học sinh xuất sắc ban trọng điểm, mỗi tuần sáu ngày và sáng chủ nhật, Đông Vũ đều đi học ở trường, mới lớp 11, nhưng đã bắt đầu dốc toàn lực tiến lên thi vào trường cao đẳng.

Mỗi một năm thi vào trường cao đẳng, vận mệnh đều được tẩy rửa một lần, nếu thi vào trường cao đẳng thuận lợi, như vậy có ý nghĩa, nhân sinh tương lai, đều thuận buồm xuôi gió.

Ít nhất đối với học sinh học trung học mà nói, thi vào trường cao đẳng, là chuyện vô cùng trầm trọng mà tràn ngập hi vọng và thống khổ.

Trong nhà không có ai.

Tôi ôm bụng từ trên giường ngồi dậy, thân thể giật giật, lập tức cảm thấy khăn trải giường có dấu vết khác lạ.

Tôi cố gắng vén chăn lên, hai chân khẽ di chuyển, không ngờ phát hiện, trên khăn trải giường có một vùng đỏ sẫm, vô cùng bắt mắt!

Máu…?

Làm sao có thể có máu?

Tôi lập tức sợ hãi, không biết cơ thể tôi rốt cuộc xảy ra chuyện gì, tối hôm qua còn tốt, sao vừa tỉnh lại, thân thể lại đổ máu?

Tôi nhất thời không hiểu, rốt cuộc máu này có như thế nào!

Tôi ôm bụng, vội vàng chạy vào phòng vệ sinh, mới vừa cởi quần ra, lại thấy trên quần lót có vết máu!

Tôi nhất thời như bị sét đánh mở to hai mắt nhìn, trong lúc này, bệnh máu trắng, bệnh ung thư máu… Các loại bệnh khủng bố đều nằm trong đầu tôi!

Không phải là tôi… Mắc bệnh nan y đấy chứ?

Nghĩ đến có khả năng này, tôi nhất thời ngã ngồi trên bồn cầu, máu toàn thân chảy ngược lên đầu, đầu váng mắt hoa.

Làm sao bây giờ?

Làm sao bây giờ?

Tôi lại lo lắng, lại đứng ngồi không yên, nghĩ đến mình có lẽ mắc phải căn bệnh gì đó, liền cảm thấy sắp hít thở không thông rồi.

Lại nghĩ sâu xa một chút, nếu tôi mắc bệnh nan y chết, Đông Vũ nên làm gì bây giờ?

Giữa trưa, Đông Vũ từ trường về nhà, tôi vẫn trốn ở phòng vệ sinh như cũ, ôm bụng khóc thút tha thút thít, nghe thấy tiếng bước chân anh trở về, chân tay luống cuống đứng dậy, mở cửa.

Anh vừa mới chuẩn bị đi tìm tôi, thấy tôi đột nhiên xuất hiện ở cửa toilet, kinh ngạc một phen, nhìn thấy đôi mắt tôi đỏ bừng, nước mắt thấm ướt khuôn mặt, ánh mắt càng nghi hoặc.

“Làm sao vậy?”

“Anh…”

Tôi thống khổ ôm bụng, kêu rên vài tiếng, cho dù tôi không nhìn thấy vẻ mặt mình, nhưng mà nhất định vô cùng trắng bệch, bởi vì tôi thấy Đông Vũ bị tôi dọa sợ luống cuống tay chân.

“Rốt cuộc là làm sao vậy?”

Anh đến quá gần, lại trông thấy dưới thân tôi có máu nhỏ giọt, máu trên mặt anh lập tức biến mất sạch!

“Em kiên trì một lát, anh lập tức đưa em đến bệnh viện!”

Anh bế tôi lên, vội vàng đi xuống lầu, hầu như chẳng quan tâm đến thở, chạy đến bên đường, ngồi lên xe taxi, nói với lái xe, “Lái xe, nhanh đến bệnh viện nhân dân số một.”

Lái xe bị bộ dạng khẩn trương của anh dọa cho hết hồn, còn tưởng rằng tôi sắp tắt thở, đạp mạnh chân ga đi đến bệnh viện, thậm chí còn vượt vài cái đèn đỏ.

Lúc tới bệnh viện, Đông Vũ không thèm đăng kí, ôm tôi vào phòng cấp cứu, nhanh chóng nói với bác sĩ, “Bác sĩ! Cứu em gái cháu với! Em ấy… Em ấy chảy quá nhiều máu… Còn luôn kêu đau đớn…”

Bác sĩ cũng nhanh chóng đi tới, thấy vẻ mặt tôi trắng bệch, vốn là nhíu mày, thấy quần tôi dính đầy vết máu, trên mặt lúc này có chút phức tạp.

“Bao nhiêu tuổi rồi?”

| Tải iWin