TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tuyệt Thế Vũ Thần
Chương 99: Thiên Nhất học viện

Xe ngựa do ba thớt Thiên Lý Tuyết lôi kéo, tốc độ mau lẹ, chạy trên con đường lớn.

Bên trong xe, Đoàn Phong cùng Tĩnh Vân ngồi một bên, Lâm Phong và Mộng Tình thì ngồi một bên, đối diện với hai người.

- Lâm Phong, huynh gặp Mộng Tình như nào vậy?

Ánh mắt Lâm Phong thỉnh thoảng nhìn về Mộng Tình, nhưng Mộng Tình vẫn không đổi sắc, không có nửa điểm dao động, nhưng mà biểu tình như vậy, làm cho một nữ nhân như nàng cũng cảm giác kinh diễm.

Tĩnh Vân không hỏi Lâm Phong làm thế nào mà sống sót, bởi vì nàng sợ nói đến chỗ đau của Lâm Phong. Tông môn bị diệt, nhưng Lâm Phong vẫn sống tốt, dù là Tĩnh Vân cũng có suy nghĩ tới một mặt không tốt.

Dĩ nhiên, Tĩnh Vân sẽ không trách Lâm Phong, ngược lại, nàng thật sự cao hứng, chỉ cần Lâm Phong còn sống, còn làm thế nào để sống sót thì đã không còn trọng yếu.

- Gặp nhau trong núi.

Lâm Phong tùy ý nói, không được Mộng Tình cho phép, hắn cũng không nên nhiều lời.

- A! Vậy sao huynh lại muốn tới Hoàng thành? Tĩnh Vân lại hỏi.

Hoàng thành có cường giả vô số, nơi đó mới đúng là địa phương trọng yếu chân chính của nước Tuyết Nguyệt.

-Bởi vì có nhiều người đang ở Hoàng thành.

Lâm Phong nói một câu mà Tĩnh Vân không sao hiểu được.

- Còn muội, Tĩnh Vân, sao muội phải đi Hoàng thành? Lâm Phong cũng hỏi lại một câu, nói xong thì nhìn Đoàn Phong bên cạnh một cái. Theo như lời của Tĩnh Vân, Đoàn Phong được gọi tới Hoàng thành, như vậy, hiển nhiên là người trong Hoàng thành muốn Đoàn Phong qua đó. Hơn nữa, người có thể làm cho Đoàn Phong cam nguyện lên đường từ một nơi xa xôi, nhất định không phải là người bình thường.

Tĩnh Vân nhìn Đoàn Phong một cái, Đoàn Phong liền cười nói:

- Lâm Phong đại ca, Tĩnh Vân tỷ là vì đi theo đệ, còn đệ thì vì được một vị tộc huynh mời qua Hoàng thành, tiến vào học viện tu luyện.

- Học viện? Lâm Phong lộ vẻ kinh ngạc, hỏi: - Tuyết Nguyệt thánh viện!

- Không phải! Không đúng như ý liệu của Lâm Phong, Đoàn Phong lắc đầu nói: - Đi Thiên Nhất học viện!

- Thiên Nhất học viện? Lâm Phong mang theo một tia nghi hoặc, hắn chưa từng nghe nói qua là có Thiên Nhất học viện.

- Đúng, là Thiên Nhất học viện. Đoàn Phong gật đầu nói: - Thiên Nhất học viện cũng không nổi danh, thậm chí rất ít người biết, hơn nữa đối ngoại lại không thu đệ tử, chỉ là đề cử nội bộ. Tộc huynh của đệ ấy, hắn có danh sách đề cử liền cất nhắc đệ vào Thiên Nhất học viện.

- Chỉ đề cử, không thu đệ tử bên ngoài? Lâm Phong có chút kỳ quái, học viện, thực ra cũng được xem là một tông môn, nhưng mà cũng có vài điểm khác biệt.

Tông môn, đều giống như Vân Hải tông, chiêu thu vô số đệ tử, đệ tử được chia làm ngoại môn, nội môn hạch tâm, sau đó đến cấp trưởng lão cũng có ngoại môn, nội môn, cấp bậc cực kỳ sâm nghiêm. Đệ tử hoàn toàn dựa vào cố gắng của mình mới không ngừng tiến lên, được tông môn coi trọng, cho đến khi trở thành trưởng lão mới được coi là một bước lên mây.

Mà học viện, nơi đó chỉ chiêu thu hậu bối có thiên phú, có thực lực, cung cấp tài nguyên cũng thầy giáo, dạy dỗ bọn họ, giúp bọn họ trở thành cường giả một phương.

Trước kia, nước Tuyết Nguyệt cũng không có học viện, mà là từ nước khác dẫn vào, nhưng ở nước Tuyết Nguyệt, học viện vẫn phi thường ít, hơn nữa không có danh khí gì, căn bản không cách gì mà so sánh với tông môn.

Nhưng lần này, nước Tuyết Nguyệt hiệu lệnh cả thiên hạ, chiêu thu đệ tử có thiên phú thực lực, sáng lập Tuyết Nguyệt thánh viện, rất hiển nhiên, là muốn tạo ra một học viện cường đại, một học viện vượt xa tông môn.

- Lâm Phong đại ca, huynh là đệ tử Vân Hải tông, thực lực hẳn cũng không kém bao nhiêu với Tĩnh Vân tỷ, đến lúc đó đệ sẽ nói với tộc huynh một tiếng, xem thử có thể đề cử huynh tiến vào Thiên Nhất học viện hay không.

Đoàn Phong chân thành cười, dù tuổi tác không lớn, nhưng đã có mấy phần thành thục, không có nửa điểm làm bộ làm tịch, chỉ là mấy tên hộ vệ kia thì lại lớn lối vô cùng.

- Đúng, Lâm Phong, không bằng huynh cũng gia nhập Thiên Nhất học viện đi.

Tĩnh Vân sáng mắt lên, Vân Hải tông bị diệt, hôm nay, Lâm Phong gia nhập Thiên Nhất học viện cũng không thể coi là phản bội tông môn. Về phần thiên phú của Lâm Phong, Tĩnh Vân căn bản không lo lắng.

Ở vòng thứ nhất trong đại hội tông môn, Tĩnh Vân đã tận mắt chứng kiến Lâm Phong liều lĩnh nhường nào, một kiếm tru diệt đệ tử nội môn Dư Hạo, bước chân vào nội môn, thực lực phi thương mạnh mẽ.

Lâm Phong tùy ý cười cười, không trả lời, mặc dù tông môn bị diệt, nhưng hôm nay, hắn là tông chủ của Vân Hải tông!

Xe ngựa bay nhanh, đã sớm rời xa trấn nhỏ, trời chiều mờ chiếu xuống đại địa, trong màn che, ba người Lâm Phong, Tĩnh Vân cùng với Đoàn Phong tùy ý trò chuyện. Mà Mộng Tình, vậy mà nhắm mắt, giống như đã ngủ thiếp đi, phi thường an tĩnh.

Cởi áo khoác trên người, Lâm Phong choàng lên vai Mộng Tình, khí trời lạnh như thế, cô gái này vẫn ăn mặc đơn bạc như trước.

Thấy một màn như vậy, trong mắt Tĩnh Vân lộ vẻ kinh dị.

Mộng Tình đang ngủ đột nhiên mở bừng mắt, quay đầu nhìn thấy Lâm Phong đang choàng áo lên người mình, ánh mắt sáng rạng, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ quái, chưa từng trải qua cho nên mới kỳ quái.

- Ùng ùng Đột nhiên, tiếng chân chấn động, xe ngựa khẽ rung động.

Phía ngoài, Uông bá lôi kéo dây cương, xe ngựa nhất thời dừng lại, mà mặt đất rung động càng ngày càng mãnh liệt.

- Uông bá, chuyện gì xảy ra? Đoàn Phong thấp giọng hỏi.

- Là mã tặc, thiếu gia cứ ở bên trong, không nên ra ngoài, ta sẽ gọi người đến thương lượng với bọn chúng.

Uông bá dặn dò một tiếng, ngay sau đó liền bảo một người đi thương lượng cùng mã tặc.

- A

Một lát sau, một tiếng thét thảm thiết vang lên, tất cả mọi người trong xe ngựa đều sửng sốt.

- Đổi lại một người có thể nói chuyện. Một thanh âm ồm ồm điên cuồng truyền đến, lười nhác mà lớn lối.

- Đi ra ngoài nhìn một chút.

Đoàn Phong cau mày, sau đó liền lập tức xuống xe, Lâm Phong cũng Tĩnh Vân cũng theo sau, chỉ còn Mộng Tình vẫn không đi xuống mà lưu lại trong xe ngựa.

Lúc này, phía đối diện không xa, mười mấy tên mã tặc xếp thành một hàng, ánh mặt lộ vẻ bất thiện.

- Ta đi xem thử.

Một tên hộ vệ trẻ tuổi giục ngựa đi về phía trước, đến trước ngựa thủ lĩnh mã tặc.

- Chư vị, chúng ta

Tên trẻ tuổi mới vửa mở miệng nói chuyện, lại thấy tên thủ lĩnh mã tặc nhảy lên, từ trên lưng ngựa mà đánh về phía này, trường đao trong tay chém xuống trong chớp mắt.

Tên trẻ tuổi kinh hãi, giơ lên trường thương trong tay, đâm về chuôi đại đao.

Nhưng cũng tại lúc này, đại đao lại chuyển hướng, hàn quang lẫm liệt, một tiếng xoẹt vang lên, cái đầu của tên trẻ tuổi kia trực tiếp bay lên, máu tươi phun ra như suối, cực kỳ huyết tinh.

Tĩnh Vân run lẩy bẩy, một màn máu tanh này làm cho nàng cảm thấy buồn nôn, nhớ lại cảnh tượng nhìn thấy trong hạp cốc, sắc mặt nàng càng thêm trắng bệch.

- Đã bảo là gọi người có thể nói chuyện tới, ta thấy con bé kia không tệ.

Tên thủ lĩnh mã tặc giơ đao chỉ về Tĩnh Vân, nhất thời, toàn bộ đám mã tặc đều không kiêng kỵ gì mà cười như điên.

- Đúng, mỹ nữ, tới đây nói chuyện.

Có tên ồn ào nói, sắc mặt Tĩnh Vân càng thêm tái nhợt, nghe được những lời ô uế của bọn chúng, nàng giận đến cả người run rẩy.

- Tĩnh Vân, muội vào trong xe trước đi. Lâm Phong nói với Tĩnh Vân, sau đó liền vịn Tĩnh Vân lên xe ngựa.

- Tiểu tử, ngươi muốn chết, dám giấu con bé kia đi.

Một đám mã tặc trợn mắt nhìn Lâm Phong.

- Đúng vậy, nhất định phải giết sạch đám người này, để con bé kia lại để cho chúng ta vui đùa.

- Là ngươi làm chuyện tốt.

Vạn Thanh Sơn trợn mắt nhìn Lâm Phong, lạnh lùng quát lớn.

Lâm Phong híp mắt, lạnh lùng nhìn Vạn Thanh Sơn, hắn làm chuyện tốt? Hình như hắn chỉ dìu Tĩnh Vân vào trong xe ngựa mà thôi.

- Phế vật, chuyện này do ngươi dựng lên, một mình ngươi tự giải quyết đi, đừng lẽo đẽo sau chân chúng ta, chúng ta sẽ không quản ngươi.

Vạn Thanh Sơn không chút biểu tình, khiển trách Lâm Phong, đệ tử Vân Hải tông, gã cũng muốn xem một chút, Vân Hải tông có thể tạo ra được cái dạng đệ tử gì.

- Không cần ngươi phải quản.

Lâm Phong đạm mạc nói, nhấc chân tiến về phía đám mã tặc.

- Ta tới nói chuyện với ngươi.

Lâm Phong đứng trước mặt tên thủ lĩnh mã tặc không xa, lạnh lùng nói.

- Ngươi muốn chết.

Một tên mã tặc thúc ngựa chồm tới bên người Lâm Phong, đại đao bay múa trên không trung, mang theo gió rét lạnh căm.

Quang mang lóe lên, trong tay Lâm Phong tự nhiên xuất hiện một thanh nhuyễn kiếm.

Kiếm ra, máu phun, người diệt.

Nhanh, nhanh đến cực hạn. hôm nay, Bạt Kiếm thuật của Lâm Phong đã đại thành, một động tác rút kiếm tùy ý cũng là Bạt Kiếm thuật. Hắn dùng kiếm, rút kiếm không những không phải là nhược điểm, hơn nữa còn là một kích trí mạng.

Một tên mã tặc, sao có thể tiếp được một kiếm nhanh mà bén nhọn như thế.

- Đổi lai một người có thể nói chuyện đi.

Lâm Phong đạm mạc nói, lời cũng giống như lời của đối phương lúc trước, nhìn người trẻ tuổi này, tất cả mã tặc còn lại đều trầm mặc.

Chỉ một kiếm, Lâm Phong đã làm cho chúng kinh hãi.

Vạn Thanh Sơn chau mày, chẳng những không có cao hứng vì Lâm Phong đánh chết mã tặc, trái lại, trong lòng càng thêm lạnh, thực lực của Lâm Phong càng mạnh thì gã càng khó chịu.

Hơn nữa, gã thậm chí còn không nhìn ra được thực lực của Lâm Phong mạnh bao nhiêu, chỉ biết rằng, một kiếm kia rất nhanh.

- Bằng hữu, chuyện này cũng không liên quan với ngươi, có thể không cần quản hay không?

Tên thủ lĩnh mã tặc đè thấp giọng nói với Lâm Phong, Lâm Phong hơi sững sờ.

Lâm Phong âm thầm hồ nghi, ngoài miệng lại nói: - Không phải các ngươi vừa nói là muốn giết ta sao, ta đang đứng ở đây này.

- Hừ, đã vậy thì đừng trách chúng ta không khách khí.

Tên thủ lĩnh mã tặc cũng trầm mặt, phất tay hạ lệnh: - Giết hắn đi.

Vừa dứt lời, những tên mã tặc còn lại đồng loạt lao về Lâm Phong, mơ hồ lao theo xu thế bao vây ba mặt, tốc độ cũng nhanh như nhau, dường như đã có kinh nghiệm huấn luyện.

- Giết!!!

Trường đao giơ cao, một luồng khí tức túc sát máu tanh tràn ngập, vậy mà cực kỳ mãnh liệt. Lâm Phong chỉ cảm thấy cả người bị sát khí bao bọc, cảm giác này rất quen thuộc, rất bị đèn nén, có mấy phần tương tự như lần Xích Huyết thiết kỵ vây quanh lúc trước, nhưng mà cũng không mãnh liệt như vậy.

- Giết!!!

Lại là một tiếng rống to rõ vang lên, trường đao xoay tròn, chiếu ra hàn mang làm cho người ta run rẩy.

Tiếng vó ngựa nổi lên bốn phía, những tên mã tặc này đồng loạt lao thẳng tới Lâm Phong.

Lâm Phong điểm nhẹ mũi chân, thân thể nhảy lên cao bằng đám mã tặc ngồi trên thân ngựa.

- Đoạt Mệnh chi kiếm!

Hoa kiếm phóng ra, một luồng kiếm cương cường đại vọt lên, những tên mã tặc xung phong liều chết đều cảm thấy thân thể bị kiếm ý lạnh thấu xương bao phủ, trong lòng run rẩy.

Ngay sau đó, kiếm cương đoạt mệnh hóa thành một đường vòng cung hoàn mỹ, lóe lên rồi biến mất, tiếng vó ngựa rối loạn, mà thân thể những tên mã tặc kia đồng loạt té xuống lưng ngựa.

Một kiếm! Giết sạch!

| Tải iWin