TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thái Cổ Thần Vương
Chương 411: Biến số

Kiếm Tử Lý Nhiên của Lý gia bị một kiếm phong hầu, bỏ mạng.

Kiếm Tử Thiên Kiếm tông Kiếm Phong chịu thua đi xuống chiến đài.

Biến hóa kinh người trước mắt khiến người ta cảm thấy có phần không chân thật.

Hôm nay Lý gia và Thiên Kiếm tông đạt thành thỏa thuận ngầm. Trận chiến cuối cùng vốn nên là Lý Nhiên cùng Kiếm Phong tranh phong. Cuộc chiến của bọn họ sẽ quyết định quyền sở hữu kiếm mạch.

Nhưng Tông gia bị coi thường lại xuất hiện một Kiếm Tử mới, lấy tư thế mạnh mẽ nhất cướp lấy hạng nhất của cuộc chiến thứ ba.

Hơn nữa từ đầu đến cuối hắn chỉ ra một kiếm.

Một kiếm đã lấy đi hạng nhất, đoạt được kiếm mạch.

Thắng lợi ở trận chiến này có nghĩa là quyền sở hữu kiếm mạch mười năm tiếp theo sẽ thuộc về Tông gia.

Ba thế lực lớn: Lý gia, Tông gia, Thiên Kiếm tông, mỗi phe thắng một trận, nhưng Tông gia giành thắng lợi trong cuộc chiến cấp Thiên Cương, cũng là người thắng sau cùng.

- Giỏi về tâm kế, cuối cùng lại tính kế chính mình.

Tông Nghĩa thản nhiên nói khiến rất nhiều người cảm thán, trong lòng yên lặng gật đầu.

Nếu Thiên Kiếm tông và Lý gia không thỏa thuận ngầm mà đều toàn lực tranh thủ giành thắng lợi ở hai cuộc chiến trước thì có lẽ một nhà trong bọn họ vẫn có cơ hội giành được hai trận thắng liên tiếp, như vậy thì hai thế lực khác sẽ không có chút cơ hội nào.

Nhưng mà bọn họ đều tự tin với Kiếm Tử bên mình nên thường Tông gia, muốn loại bỏ Tông gia trước, cuối cùng lại thành toàn cho Tông gia.

Kết cục như vậy có lẽ không ai ngờ tới.

Tần Vấn Thiên tra kiếm vào vỏ, lập tức quay lại trong đám người Tông gia. Ánh mắt tất cả đệ tử Tông gia nhìn về phía hắn đều mang theo vẻ cuồng nhiệt.

Đây là Kiếm Tử của Tông gia bọn họ. Dường như lúc này việc Tần Vấn Thiên không phải người cùng họ đã bị bọn họ quên đi. Hắn mang đến vinh quang cho Tông gia, xả cơn giận này đúng là tuyệt vời, ngay trước mặt mọi người thành Bái Kiếm cho Lý gia và Thiên Kiếm tông một bạt tai thật vang dội.

Nhưng Tần Vấn Thiên lại vô cùng bình thản giống như không hề có chuyện gì xảy ra. Với hắn mà nói, trận chiến này không có tính khiêu chiến quá lớn, giành thắng lợi cũng không có gì đáng để kiêu ngạo. Chuyện kế tiếp cứ giao cho Tông Nghĩa là được, không cần hắn bận tâm. Có điều sau khi nắm giữ kiếm mạch thì hắn đã có thể tự do ra vào, cảm nhận thật kỹ kiếm ý dưới thanh yêu kiếm kia.

Kiếm đạo ý chí cảnh thứ hai của hắn là lĩnh ngộ từ trên yêu kiếm mà ra.

- Có phải Thiên Kiếm tông nên rút người trong kiếm mạch đi rồi không.

Tông Nghĩa bình tĩnh mở miệng. Dựa theo quy tắc thì Tông gia hắn chiến thắng, như vậy mười năm tới Tông gia hắn sẽ nắm giữ kiếm mạch. Người trấn thủ kiếm mạch của Thiên Kiếm tông đương nhiên phải rút đi.

Tông chủ Kiếm Vô Ưu của Thiên Kiếm tông bình tĩnh nhìn Tông Nghĩa, khóe miệng hắn vẽ nên một tia cười lạnh. Một màn như vậy khiến Tông Nghĩa nhíu mày. Chẳng lẽ Thiên Kiếm tông muốn nuốt lời hay sao?

Ba thế lực lớn ở thành Bái Kiếm vẫn duy trì loại cân bằng này rất nhiều năm, bất kỳ bên nào cũng không dám nói có thể nuốt trọn hai phe khác. Cũng vì ba thế lực lớn còn tranh cao thấp, vậy nên hai thế lực trong đó cũng sẽ không liên thủ tiêu diệt một phe khác. Một khi diệt đi phe thứ ba, như vậy kế đến chỉ còn dư lại hai thế lực, phe yếu hơn sẽ rơi vào nguy hiểm.

Chính bởi vì vậy nên sự cân bằng này mới có thể duy trì đến giờ.

- Tông huynh, có một số việc vẫn là phải nhắc nhở ngươi một tiếng. Nếu là trước kia, Tông gia thắng thì quyền sở hữu kiếm mạch mười năm tương lai thuộc về Tông gia, nhưng cuộc chiến hôm nay kỳ thực cũng chỉ là hình thức mà thôi. Về phần quyền nắm giữ kiếm mạch, Tông huynh ngươi đừng nên vọng tưởng.

Kiếm Vô Ưu thản nhiên nói khiến mọi người lộ vẻ hứng thú. Nếu Thiên Kiếm tông vi phạm quy tắc thì rõ ràng gì là đang tiến hành khiêu khích Tông gia.

- Kiếm tông chủ đang cho rằng Thiên Kiếm tông đã cường đại đến nỗi có thể coi nhẹ sự tồn tại của Tông gia à?

Trong giọng nói lạnh nhạt của Tông Nghĩa ẩn chứa một luồng hàn ý, có điều Kiếm Vô Ưu lại làm như không nghe thấy, chỉ cười lạnh nói:

- Không phải Thiên Kiếm tông ta, có người khác muốn khai thác kiếm mạch này. Những người đó hiện đang là khách quý của Thiên Kiếm tông ta. Lúc này ta có lòng khuyên bảo cũng vì tốt cho Tông huynh.

- Vậy sao, thế Tông mỗ lại muốn hỏi xem là ai định khai thác kiếm mạch này?

Tông Nghĩa nhìn thẳng đối phương.

- Ta.

Vào lúc này, phía sau Kiếm Vô Ưu có một người thản nhiên mở miệng. Trước đó người này vẫn đứng ở sau cùng nhắm mắt dưỡng thần, thoạt nhìn không tầm thưởng chút nào. Ban nãy bị đám người che khuất, giờ bọn họ mới phát hiện trang phục của người này không ăn khớp với người Thiên Kiếm tông. Trên người hắn khoác một trường bào màu vàng đẹp đẽ quý giá, trên mặt lộ ra vẻ ngạo nghễ cường liệt, cả người cho người ta một loại cảm giác sắc bén.

Người này đi ra, khẽ ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía Tông Nghĩa, tùy ý nói:

- Trận chiến này vốn không cần thiết, chẳng qua Kiếm Vô Ưu hắn muốn tuân theo quy tắc trước kia nên ta liền cho phép. Nhưng vô luận kết cục như thế nào, quyền khai thác kiếm mạch mười năm tương lai vẫn thuộc sở hữu của Thiên Kiếm tông như cũ, người bên ngoài không được nhúng tay.

Trong giọng nói của gã trung niên sang trọng đẹp đẽ này dẫn theo ý ngạo nghễ không được phép nghi ngờ. Hai thế lực lớn khác của thành Bái Kiếm, vô luận là Tông gia hay Lý gia đều không có tư cách chất vấn hắn.

- Nếu như thế thì cần gì phải tuân theo quy tắc trước kia, nực cười.

Tông Nghĩa từ tốn nói:

- Dám hỏi các hạ là người phương nào?

- Ngươi không cần phải biết.

Trung niên hờ hững mở miệng:

- Về phần chiến đấu vừa rồi là Kiếm Vô Ưu khăng khăng muốn người Thiên Kiếm tông hắn xuất chiến. Nếu người của ta đánh chính thì thắng dễ như trở bàn tay, Kiếm Tử của ngươi há có cơ hội thắng lợi.

- Vậy sao?

Tông Nghĩa hỏi lại một tiếng:

- Ngươi đã nói như thế thì Tông mỗ thật muốn mở mang kiến thức một chút, xem người Thiên Cương cảnh tầng một các hạ phái ra làm sao thắng Kiếm Tử Tông gia ta. Trận chiến này nếu Tông gia ta bại thì sẽ lập tức bỏ đi không nói nửa lời, ngoài ra Tông gia ta đưa các hạ thêm mười vạn Tinh Vẫn thạch trên tầng trời thứ tư, thế nào?

- Hửm?

Nghe lời Tông Nghĩa nói, thần sắc mọi người cứng lại, lòng tin thật lớn. Tông Nghĩa cũng không hỏi đến thân phận đối phương, dám cường thế như thế chắc là thế lực ngoại lai nào đó. Nhưng đối phương không cho Tông Nghĩa hỏi tới, hắn cũng không hỏi làm gì, chỉ mở miệng phản bác lời của đối phương. Trung niên đã nói người phe họ có thể dễ dàng giành thắng lợi, hắn liền muốn nhìn xem ai có thể đánh bại Kiếm Tử Tông gia.

Tất cả người Tông gia cũng đều khiếp sợ. Tông Nghĩa thế mà lại có lòng tin cực mạnh với Kiếm Tử Tần Vấn.

Nếu bọn họ biết Kiếm Tử của bọn họ chính là người đứng đầu bảng Thiên Mệnh, yêu nghiệt lúc Nguyên Phủ cảnh tầng chín đã quét ngang Đại Hạ thì e là cũng sẽ có tự tin giống Tông Nghĩa. Ở cuộc chiến trên bảng Thiên Mệnh hắn có thể vô địch cùng cảnh, vậy bây giờ ở Thiên Cương cảnh tầng một này, ai lại có thể đánh bại hắn đây.

Trung niên mặc y phục sang quý nhíu mày, là do hắn nói trước, Tông Nghĩa nắm lấy câu ‘có thể dễ dàng giành thắng lợi’ kia mà phát ra lời khiêu chiến, lại xuất tiền đặt cược khổng lồ như vậy, hắn không chấp nhận thì khác nào tự bạt tai mình.

- Mười vạn Tinh Vẫn thạch, đúng là mạnh tay thật.

Trung niên y phục sang quý cười lạnh một tiếng:

- Nếu như thế thì ta nhận.

- Nếu các hạ thua thì làm sao?

Từ đầu đến cuối Tông Nghĩa đều không hề tức giận mà bình tĩnh.

- Thua sao?

Trung niên y phục sang quý căn bản không tin ở cảnh giới Thiên Cương tầng một trong thành Bái Kiếm có người có thể đánh bại thiên kiêu Vương Tước của Vương gia hắn. Tuy rằng Vương Tước thất bại trên bảng Thiên Mệnh khi gặp phải rất nhiều nhân vật yêu nghiệt nhưng vẫn không thể phủ nhận sự cường đại của hắn. Sau khi bước vào Thiên Cương cảnh, hắn vẫn là trọng điểm bồi dưỡng. Tại thành Bái Kiếm cỏn con này sao lại có đối thủ được chứ.

Nếu lúc trước trung niên cũng đến hoàng triều cổ Đại Hạ xem cuộc chiến bảng Thiên Mệnh thì e rằng hắn sẽ không nghĩ thế.

Bây giờ thế cục Đại Hạ rối ren, Khâm Thiên các truyền ra lời nói tinh vận Đại Hạ biến hóa. Vương gia hắn không thể không chuẩn bị thêm một chút, bởi vậy mới đi đến thành Bái Kiếm cách thành Binh Châu tương đối xa, chuẩn bị khai thác kiếm mạch nơi này, đồng thời tận lực thử một lần xem có thể mang yêu kiếm kỳ dị của thành Bái Kiếm này đi hay không.

- Nếu người phe ta thua thì bọn ta sẽ không nhúng tay vào kiếm mạch, lập tức rời đi, ngoài ra còn đưa thêm mười vạn Tinh Vẫn thạch.

Trung niên y phục sang quý cười lạnh. Mười vạn Tinh Vẫn thạch tuyệt đối là một con số vô cùng khổng lồ, đối phương đã muốn tặng không cho hắn thì sao hắn lại không nhận được.

Hơn nữa mười vạn Tinh Vẫn thạch này hoàn toàn có thể không cần giao lên cho gia tộc, chính vì vậy hắn mới có thể đáp ứng trận chiến này, bằng không hắn thậm chí sẽ không để ý tới Tông Nghĩa.

- Lập tức đến Thiên Kiếm tông truyền lệnh cho chư vị đệ tử Vương gia đến đây khai thác kiếm mạch trước thời hạn.

Trung niên y phục sang quý từ tốn nói. Kiếm Vô Ưu khẽ gật đầu, quay đầu dặn dò một người, tức khắc bóng dáng người nọ phá không đi về phía thành Bái Kiếm.

Thấy vậy mọi người cũng không rời đi mà ở nơi này kiên trì chờ đợi. Bọn họ cũng muốn nhìn xem trung niên y phục sang quý cường thế này rốt cuộc là thần thánh phương nào, Thiên Kiếm tông lại như đều cúi đầu xưng thần.

Mọi người Tông gia đều đặc biệt khẩn trương. Mười vạn tinh vẫn thạch trên tầng trời thứ tư, con số này quá kinh khủng. Gia chủ Tông Nghĩa đặt nó trên người Kiếm Tử, làm sao không khiến bọn họ có cảm giác hít thở không thông.

Nhưng nếu để Tông gia họ trực tiếp rút đi, mặt mũi Tông gia họ đặt ở đâu đây.

Vì mặt mũi, vì kiếm mạch, gia chủ Tông Nghĩa mới đưa ra quyết định như vậy.

Bây giờ, phải xem Tần Vấn Thiên.

Mọi người chờ đợi một lúc. Trên vách núi, tiếng gào thét cuồn cuộn, một luồng ý chí sắc bén đáng sợ bao phủ. Ngẩng đầu nhìn bầu trời liền thấy một thế lực kinh người hạ xuống. Những người này không phải đều ngự kiếm, bọn họ khống chế các loại thần thông dừng lại trong hư không. Từng ánh nhìn sắc bén nhìn xuống lại khiến người ta sinh ra cảm giác sợ mất mật.

“Ánh mắt từng thanh niên kia đều sắc nhọn như lưỡi đao, tất cả đều là nhân vật phi phàm, tùy ý xuất ra một người, khí chất đều cực kỳ đáng sợ khiến người cảm thấy không thể địch lại. Về phần những trưởng bối kia, một ánh mắt cũng có thể làm não hải người ta đau đớn.”

Nội tâm mọi người rung lên thình thịch. Thân thể những người kia chậm rãi hạ xuống. Khóe miệng trung niên y phục sang quý hiện lên ý cười nhạt cao ngạo, mắt nhìn Tông Nghĩa, nói:

- Cược chiến đấu với Vương gia ta, Tông gia thành Bái Kiếm, ta thật bội phục dũng khí của ngươi.

- Vương gia?

Mọi người lộ vẻ suy tư, đột nhiên trong mắt họ đều bạo phát ra hào quang đáng sợ.

Thành Bái Kiếm chính là trung vực Đại Hạ, trong chín châu thành, gần nơi này nhất chính là thành Binh Châu.

Tự xưng Vương gia, thế lực cuồng ngạo như vậy, không phải Vương gia thành Binh Châu thì không còn ai khác.

“Thế lực cấp bá chủ, hơn nữa là một trong chín thế lực cấp bá chủ mạnh nhất.”

Trong lòng đoàn người rung động, chẳng trách người này kiêu căng như vậy.

Tông gia muốn cược chiến đấu với Vương gia, làm sao có thể không bại.

Trong lòng người Tông gia cũng rung động, sắc mặt từng người bọn họ đều hơi tái nhợt.

Bọn họ đều đã nghĩ đến đó có thể là một thế lực cường đại nhưng nào ngờ thế lực này sẽ là Vương gia thành Binh Châu.

| Tải iWin