TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tuyệt Thế Vũ Thần
Chương 1452: Ám sát cùng thủ vọng

Vấn lão thái gia nghe được câu hỏi của Lâm Phong, ánh mắt hơi chậm lại, trong con ngươi dường như đang suy nghĩ, thấy thần sắc này, Lâm Phong trong lòng khẽ suy nghĩ, xem ra Vấn lão thái gia cũng biết được.

"Ngươi nghĩ thế nào?" Vấn lão thái gia cười hỏi.

Lâm Phong nhìn Vấn lão thái gia tươi cười đầy thâm ý (nguy hiểm), hít thở sâu, trong đầu đã

có đáp án.

"Thánh thành Trung Châu!" Lâm Phong trong miệng tự nói, kỳ thực trong lòng hắn vẫn còn có chút thắc mắc, chiến trường cổ vì sao lại là hình chiếu của Tuyết Nguyệt, Tuyết Nguyệt quốc vì sao lại xuất hiện mộ của Hi Hoàng và tung tích của Phong Ma Đại Đế, cố hương của Phong Ma Đại Đế chính là Tuyết Nguyệt, khi hắn bước vào trong thần điện, ngoại trừ vài người đến từ Bát Hoang Cảnh và Cửu U Thập Nhị Quốc thì những người khác đến từ đâu, các vấn đề, lượn lờ trong đầu Lâm Phong.

"Nếu trong lòng ngươi đã có đáp án, cần gì hỏi nhiều nữa." Vấn lão thái gia miệng uống rượu, cười nói, không thể nghi ngờ là đã thừa nhận suy đoán của Lâm Phong.

Hạ Thiên Phàm là đến từ Thánh Thành Trung Châu, hắn khiêu chiến các thế lực, một cái không buông tha, nhưng không ai gây trở ngại với hắn, lẽ nào phía sau cái này cũng có cái gì bí mật?

"Người Thánh Thành Trung Châu có thể đơn giản đến Bát Hoang ta, nhưng người Bát Hoang lại cần lấy mệnh cách đổi lấy chìa khóa đi Thánh Thành Trung Châu?" Lâm Phong lại hỏi một tiếng, bất quá đã thấy Vấn lão thái gia cười lắc đầu: "Không có đơn giản như ngươi nghĩ đâu, Thánh Thành Trung Châu sẽ chỉ trong thời gian một năm này mới có không ít người bước vào Bát Hoang Cảnh!"

Từ khi chúng ta kết thúc bước vào chiến trường cổ Hoang Hải đến khi chúng ta vào Thánh Thành Trung Châu một năm này!" Lâm Phong thần sắc hơi chậm lại, trong lời nói của Vấn lão thái gia kỳ thực hắn vẫn có chút nghi hoặc, tại sao lại có một năm này, trực tiếp lẫy mệnh cách đổi lấy tư cách đi thông Thánh Thành Trung Châu không giống nhau sao, thời gian một năm này đương nhiên sẽ không cho bọn họ làm nhiều việc riêng!

"Đúng vậy." Vấn lão thái gia mỉm cười gật đầu.

"Nói như vậy không chỉ có một cái Hạ Thiên Phàm đến Bát Hoang?" Lâm Phong trong con ngươi bắn ra từng tia “nguy hiểm”, Vấn lão thái gia mới vừa nói sẽ có không ít người nhập Bát Hoang.

"Tự nhiên sẽ không thiếu, ngay khi ngươi đang ở đoạn thời gian này, đã có không ít người danh tiếng nổi lên, dương danh cả Bát Hoang!" Vấn lão thái gia vừa cười vừa nói.

Lâm Phong có chút kinh ngạc, hắn mới đi chỉ bảy tám ngày mà thôi, liền có nhiều người bắt đầu truyền đi thanh danh như vậy, hiển nhiên sẽ có nhân vật phi thường lợi hại, bằng không sẽ không đủ để hấp dẫn ánh mắt của người Bát Hoang Cảnh.

"Đương nhiên, một năm sau bọn họ sẽ biến mất khỏi tầm mắt của chúng ta, bởi vậy, bọn họ đối với Bát Hoang mà nói, thực ra chỉ là khách qua đường mà thôi!" Vấn lão thái gia cười nói một tiếng, Lâm Phong minh bạch ý của đối phương, nếu hôm nay hắn không đứng ở nơi này, thực lực cao, sợ là Vấn lão thái gia cũng sẽ không cùng hắn nói lên việc này, xem qua Thánh Thành Trung Châu tất cả, nhân vật đứng đầu những thế lực lớn tựa hồ cũng có điểm kiêng kỵ, rất ít đề cập.

"Lão thái gia đã đi qua Thánh Thành Trung Châu sao?" Lâm Phong cười hỏi một tiếng.

"Có đi qua, bất quá lại trở về?" Lão thái gia tùy ý nở nụ cười hạ (cười dưới?), dáng tươi

cười khá đáng giá để nghiền ngẫm.

"Vì sao?" Lâm Phong nghi ngờ hỏi.

"Lớn tuổi, chỗ kia không thích hợp với ta!" Vấn lão thái gia lười biếng nói rằng, trong con ngươi tựa hồ mang một luồng tự giễu ý cười, loại vẻ mặt này làm cho Lâm Phong trong lòng có chút nghi hoặc, không muốn nhiều lời hỏi tới lão thái gia làm gì, Lâm Phong tự nhiên cũng sẽ không tiếp tục hỏi.

"Ta mong muốn ngươi, Thiên Ca cùng Ngạo Tuyết có thể qua, bất quá có thể còn sẽ gặp phải một ít trở lực, bất quá ta tin tưởng các ngươi đều có thể khắc phục." Vấn lão thái gia phảng phất có phần tự say (?), giọng nói tựa có vẻ càng ngày càng tùy ý (ý say?), làm cho người ta có cảm giác rất thân cận, tựa như đem Lâm Phong là vãn bối của hắn đồng dạng, vô hình dung đã kéo lại gần cự ly.

Nhân vật như vậy há có thể đơn giản say, không thể không nói, Vấn lão thái gia cái này là lão quái vật hơn bốn trăm tuổi, cách hành xử làm người vô cùng khôn khéo, trong lúc lơ đãng phảng phất cùng Lâm Phong trở nên thân thiết hơn rất nhiều, mượn hơi một thanh niên tiềm lực vô hạn, hiển nhiên là chỉ có lợi không có chỗ hại.

Lão thái gia lại cùng Lâm Phong nói một ít chuyện phiếm, vân đạm phong khinh (bình tĩnh, điềm đạm) không có chút nào nặng nề, luôn luôn làm cho Lâm Phong cảm thấy được thiện ý của đối phương, không nói nhiều, lại tinh cảm, làm cho Lâm Phong có cảm giác xem như ở nhà.

Cảm giác không sai biệt lắm, Lâm Phong liền cũng ly khai, Vấn lão thái gia cũng không có nhiều lời, chỉ là để cho Vấn Thiên Ca cùng Vấn Ngạo Tuyết đưa tiễn, cười nói: "Đều là thanh niên, có thể đi lại thân cận một chút (giao du-_-)."

"Lão thái gia, Lâm Phong cáo từ." Quay về lão thái gia hơi chắp tay, thân thể Lâm Phong lập tức bay lên không, Vấn Thiên Ca cùng Vấn Ngạo Tuyết làm bạn ở bên cạnh, hướng phía bên ngoài Vấn gia đi.

Phủ đệ Vấn gia tuy rằng mở rộng hết sức, nhưng như trước vẫn chỉ chốc lát ba người Lâm Phong cũng đã đi tới bên ngoài Vấn gia, Lâm Phong quay người lại Vấn Ngạo Tuyết cùng Vấn Thiên Ca cười, nói: "Tống quân thiên lý, chung tu từ biệt (đưa một người đi nghìn lý, cuối cùng vẫn phải từ biệt), hai vị mời trở về đi!"

"Hảo, Lâm huynh bảo trọng!" Vấn Thiên Ca quay về Lâm Phong gật đầu, Vấn Ngạo Tuyết thì mỉm cười hạ.

Lúc này, mơ hồ có một tiếng hét giận dữ bay vào trong tai Lâm Phong, phảng phất từ trong hư không mà đến, một cỗ kinh khủng khí thế hung ác đột nhiên nỡ rộ ra, Lâm Phong cảm giác mình thật giống như bị lệ khí đáng sợ tập trung, sau một khắc, sát ý ngập trời giống như một cỗ thủy triều ngập thiên hạ vậy, khiến cả ba thân thể của Lâm Phong đều phải xé rách thành phấn vụn, cỗ sát ý này thật là đáng sợ, thậm chí có thể giết cả ba tính mạng của nhóm Lâm Phong.

"Ông!" Bầu trời, một ánh sáng lóa mắt đột nhiên nỡ rộ ra, đó là kiếm quang, đạo kiếm quang hung lệ này đem ba người toàn bộ bao phủ trong đó, phảng phất ở trong hư không hiện ra, nhất thời khắp không gian phảng phất hóa thành vòng xoáy giết chóc đáng sợ, ba người Lâm Phong, toàn bộ đều ở trong vòng xoáy, chỉ cần hạ kiếm, ba người toàn bộ đều phải chết, một kiếm giết ba người.

Một kiếm quá đột nhiên, tốc độ cũng quá nhanh, căn bản không kịp công kích, ba người Lâm Phong trên người dường như trong hỏa diệm sơn vậy, trong khoảnh khắc hung mãnh phun trào, Lâm Phong trên người kiếm khí xé trời, ma vân cuồn cuộn, còn trên người Vấn Thiên Ca cùng Vấn Ngạo Tuyết, thì là khí sát sinh muốn phá vỡ Cửu Tiêu.

"Cẩn thận!" Đôi mắt Lâm Phong đột nhiên hướng phía sau Vấn Thiên Ca cùng Vấn Ngạo Tuyết, một đạo giết chóc kiếm quang lóa mắt từ trong hư vô hiện ra, nhanh đến bất khả tư nghị (không kịp phản ứng), một kiếm không có giết Vấn Ngạo Tuyết, mà là trực tiếp đâm về phía Vấn Thiên Ca, mục tiêu rất rõ ràng, chỉ có một người, Vấn Thiên Ca.

"Phía sau!" Cơ hồ là tại cùng thời khắc đó, Vấn Ngạo Tuyết hô một tiếng với Lâm Phong, đương nhiên không cần Vấn Ngạo Tuyết nhắc thì Lâm Phong cũng cảm thấy ở phía sau hắn đồng dạng có một cổ sát khí hung lệ đáng sợ, ba người, tạo thành hoàn mỹ tuyệt sát, không cần nghi ngờ, đây cũng là sát thủ, chân chính sát thủ, ẩn nấp đáng sợ như thế, lại phối hợp hoàn mỹ như vậy.

Người nọ một kiếm bao phủ ba người, nhưng thực ra là một kiếm không giết được người, chân chính sát thủ mọt kiếm giết một người, nhưng một kiếm kia, đã cho ba người uy hiếp quá cường đại, thế cho nên hai kiếm sau lưng liền có vẻ càng thêm đáng sợ, càng trí mạng.

Sắc mặt Lâm Phong trong nháy mắt có chút tái nhợt, trong nháy mắt trong đầu lóe lên vô số ý nghĩ, hắn có thể tránh được một kiếm, bởi vì hắn có không gian trường bào, có thể trong nháy mắt trốn vào hư không, nhưng Vấn Thiên Ca không giống vậy, tốc độ một kiếm quá nhanh, hơn nữa thời cơ xuất kiếm thật đáng sợ, Lâm Phong không phủ nhận Vấn Thiên Ca cường đại, thế nhưng mặc cho ngươi cường thịnh trở lại, kiếm này vẫn như trước muốn mạng của ngươi, sát thủ, chân chính ám sát sát thủ!

Là trước mắt giết người, không thể nghi ngờ là sát thủ xuất chúng!

"Ông!" Tuy rằng Lâm Phong cùng Vấn Thiên Ca cự ly rất ngắn, nhưng giờ khắc này hắn không giúp được đối phương, tất cả chỉ có thể dựa vào bản thân Vấn Thiên Ca, tâm niệm vừa động, thân thể hắn chìm vào trong hư không, dường như trong lúc đó bất chợt biến mất vậy, hầu như tại thời khắc biến mất, một kiếm kia đâm vào trên thân thể của hắn, nhưng mà không có đâm trúng người hắn.

Tại lúc Lâm Phong biến mất, trên người Vấn Thiên Ca sát sinh ý điên cuồng tàn sát bừa bãi, đồng thời lực lượng hư không kinh khửng làm cho thân thể hắn phảng phất đều vặn vẹo đứng lên, không gian có một loại cảm giác hỗn loạn.

"Xuy..." Một kiếm kia đâm vào không gian hỗn loạn, không thể tự kềm chế, mà hầu như trong cùng lúc đó, kiếm của tên kia cũng hết sức quả quyết hướng phía Vấn Thiên Ca đâm tới, Vấn Thiên Ca đã đem toàn bộ lực lượng dùng để tránh né công kích kia.

"Ông!" Một ánh kim sắc (màu vàng kim) lóa mắt đón lấy công kích, đó là một mũi tên ánh sáng, mũi tên tỏa ra ánh sáng màu ngọc giết chóc lóa mắt, mũi tên này trực tiếp bắn vào thanh kiếm trên đỉnh đầu Vấn Thiên Ca, lực đạo kinh khủng làm cho thanh kiếm nghiêng, lệch khỏi đầu Vấn Thiên Ca, sắc mặt sát thủ kia như trước không thay đổi, phảng phất không có bất cứ chuyện gì có thể làm cho ý muốn giết Vấn Thiên Ca có điều ba động (thay đổi), kiếm của hắn hơi chuyển, muốn lần thứ hai giết Vấn Thiên Ca, nhưng sát sinh kiếm của Vấn Ngạo Tuyết cũng đã đâm ra, kiếm khí sáng lên, sát sinh kiếm cùng tuyệt sát kiếm của đối phương chĩa vào nhau, mũi kiếm hướng mũi kiếm.

"Phá!" Vấn Ngạo Tuyết tức giận quát một tiếng, lực sát sinh áo nghĩa kinh khủng điên cuồng thả ra, kiếm của đối phương đều muốn gãy, lập tức một đạo âm hưởng truyền ra, thân thể sát thủ kia đột nhiên bay ra ngoài, một mũi tên xuyên qua yết hầu hắn, đoạt tính mạng của hắn.

"Giết!" Lúc này Lâm Phong cũng rống giận một tiếng, ma quyền kinh khủng giết chóc ý trực tiếp đem đạo thân ảnh bên người kia đánh cho đầu bạo liệt (nổ tung), đối phương chỉ đơn giản là sát thủ, một chiêu sắc bén nhất đó là một kích xuất thủ kia, một kích này chưa đắc thủ (trúng) trong nháy mắt đã bị Lâm Phong đánh giết.

Đồng thời Vấn Thiên Ca cũng giết hướng về phía một gã sát thủ khác, mặc dù trong nháy mắt không có giải quyết hết, nhưng sát sinh kiếm khí nỡ rộ trong phút chốc, khắp hư không đều một mảnh kiếm vực, kiếm cuối cùng của hắn đem đối phương đang sống sờ sờ đâm chết, nhưng giết chết đối phương không khiến Vấn Thiên Ca vui sướng, tuy rằng hắn chiếm cứ chủ động sớm muộn gì cũng có thể giết chết đối phương, bất quá đối phương cũng có thể giết chết hắn.

Ám sát không được liền muốn chết, loại này sát thủ kiểu này thật là đáng sợ.

Ánh mắt Lâm Phong nhìn một người phía xa xa, trường bào màu đen đem thân thể của hắn bao phủ toàn bộ, mang mặt nạ cùng cái khăn che mặt, đem mặt đều che hết, dĩ nhiên là thủ vọng giả.

Convert : Kiếm Du Thái Hư ; Dịch lại : kdtt975

| Tải iWin