TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa
Chương 185: ("༎ຶོρ༎ຶོ"), ngươi sắp chết

Edit: PaduC/ Beta: Mạn Châu Sa

Xe lái đến nhà xưởng bỏ hoang lần trước, bọn côn đồ chiếm giữ ở đây sớm bị Diêm La giết hết, vì vậy nơi này đã bị người của Diêm La chiếm lĩnh.

Nhà xưởng bỏ hoang gì đó, quả thực chính là nơi lý tưởng nhất để bắt cóc giết người.

Nam Tầm bị bọn A Hắc thô lỗ đẩy vào, sau đó cậu nhìn thấy bên trong có ba

tên vạm vỡ trông thật dữ dằn, cộng thêm mấy người trên xe, tổng cộng bảy người.

Nói thật, nếu không phải trong tay A Hắc có một khẩu súng trâu bò, Nam Tầm lại sợ mình bị bắn thành tổ ong, thì cậu liều mạng cũng phải làm một trận với đám người này mà không phải bị bọn họ cột vào một cái ghế kim loại, tay không tấc sắt.

Nam Tầm hơi hơi nhíu mày nhìn bảy tên cao to trước mặt, lòng bàn tay đã ứa ra lớp mồ hôi mỏng.

Bảy người này hẳn là phần tử cực đoan trong nhóm cấp dưới của Diêm La. Bọn họ vẫn là người theo đuổi cuồng nhiệt của Diêm La, chỉ là bọn họ không cách nào tha thứ tên phản đồ Tô Mặc Bạch. Bọn họ căn bản không rõ Tô Mặc Bạch chưa hề làm bất cứ chuyện gì, bọn họ chỉ biết Tô Mặc Bạch là nằm vùng giống Quý Hà, hai người đều đáng chết.

Mấy ngày trước bọn họ thất bại chỗ Quý Hà, vì Quý Hà hiện tại khôi phục thân phận cảnh sát, trên người có súng, xung quanh còn có cảnh sát bảo vệ. Bọn họ không làm gì được Quý Hà, cho nên liền chuyển mục tiêu sang Tô Mặc Bạch.

Mấy người vốn điều tra ra Tô Mặc Bạch bị đội trưởng Triệu gì đó thu xếp đến nhà lão, nhưng chờ bọn họ chạy đến, nơi đó đã không còn một bóng người. Lại hỏi thăm, vợ đội trưởng Triệu này bị người đập bất tỉnh, mà Tô Mặc Bạch thì bị người cướp đi.

Vừa mới bắt đầu, mấy người đều tưởng anh em nào trong bang làm, nhưng qua thật nhiều ngày, bọn họ đều không tra được bất kỳ tin tức nào của Tô Mặc Bạch nữa.

Cuối cùng vẫn là A Hắc nhận ra được Diêm La Vương bất thường, phát hiện mỗi ngày hắn đều đến địa điểm cố định là sòng bạc nào đó ở thành phố B.

Nhân lúc Diêm La Vương không ở đây, A Hắc lén lút đi tới tầng hầm sòng bạc này, thấy được một căn phòng bị khóa. Anh lập tức mò ra chân tướng.

Các anh em rất tức giận, Tô Mặc Bạch và Quý Hà hại chết nhiều anh em trong bang như vậy, nhưng đến lúc này Diêm gia còn muốn bao che cho tên phản đồ này?

Bọn họ không cách nào tha thứ, bọn họ muốn giết chết thằng nhóc thúi khiến Diêm gia mất khống chế, hơn nữa muốn cho nó muốn chết cũng không được!

"Anh Hắc, máy quay đã chuẩn bị xong, có thể bắt đầu rồi." Một người nói, lộ ra nụ cười tàn nhẫn với Nam Tầm.

Nam Tầm thấy được bộ máy quay phim đối diện mình đã bị người ấn bắt đầu quay.

Lông mày cậu nhăn lại gắt gao: "Các người muốn làm gì?"

"Làm gì? Đương nhiên là chuẩn bị món quà lớn cho chú Triệu của mày! Nghe nói Quý Hà ở trong ngục từng chơi trai? Ha ha ha, hôm nay mấy anh cũng có hứng thú, vừa lúc muốn chơi với thằng nhóc thúi mày."

Mấy người nói xong lời này, ngoài A Hắc, cả đám đàn ông cao to còn lại vậy mà đều quay về hướng Nam Tầm bắt đầu cởi quần.

Nam Tầm lập tức nhận ra suy nghĩ ghê tởm của mấy người này.

"Tiểu Bát, hồi ta mới vừa xuyên tới đây, ngươi từng nói với ta Tô Mặc Bạch chết thế nào?"

Tiểu Bát nuốt một ngụm nước miếng: "Bị mấy tù nhân luân phiên cưỡng bức đến chết ở trong ngục, khá giống cảnh tượng lúc này nha."

Ánh mắt Nam Tầm trầm xuống, bỗng bật cười lạnh: "Tiểu Bát, che chắn cảm giác đau cho ta, lập tức!"

Ngay lúc mấy người vây đến chỗ Nam Tầm còn muốn nhét đồ vào miệng cậu, Nam Tầm nắm lưỡi dao nhỏ giấu trong tay áo cắt đứt dây thừng.

Trong nháy mắt thoát khỏi trói buộc, cậu đột nhiên nhảy dựng lên, lưỡi dao giữa hai ngón tay thật nhanh cắt vỡ yết hầu một người, sau đó một chân đạp vào "cậu bé" của người gần nhất, bàn tay vừa thu về lại cắt một cái.

Tiếng kêu thảm thiết vang lên, mùi máu tanh rất nhanh đã tràn ngập nhà xưởng bỏ hoang, một hồi thịnh yến đầy máu điên cuồng bắt đầu.

Tiểu Bát: "Ngươi vẫn trước sau như một thích đoạn tử tuyệt tôn người ta, chậc, có điều gia thích."

Trong nháy mắt ngắn ngủi, Nam Tầm đã tiêu diệt hai người.

Cách làm của cậu chọc giận những người còn lại, A Hắc tức giận nhắm thẳng đùi cậu nổ một phát súng, nhưng giây tiếp theo anh liền ngây dại. Thằng nhóc này vậy mà dường như không biết đau đớn là gì, vẫn tiếp tục đi về phía trước.

Tay A Hắc run lên, lại nổ một phát súng vào cánh tay cậu. Nhưng người nọ vẫn không hề hấn gì tiếp tục đánh nhau, cậu nhấc lên ghế sắt đằng sau ném vào đầu hai người trước mặt...

Người này giống như điên rồi, trên người cậu bị mã tấu cắt ra vô số vết thương, máu thịt đều đã chảy ra ngoài, mơ hồ thấy được cả xương cốt! Cậu còn bị A Hắc bắn đủ bảy phát súng, bảy chỗ trúng đạn đều có máu phun tung tóe ra ngoài, sau đó thật nhanh thấm đẫm quần áo. Nhưng cậu vẫn đánh nhau đỏ cả mắt, cứ như đã mất đi tri giác.

A Hắc giơ súng bị dọa giật mình, anh ngơ ngác đứng ở cửa, trơ mắt nhìn thằng nhóc kia giết hết tất cả mọi người. Chính cậu cũng đã máu me đầy mình, vết đao và vết đạn trên người có thật nhiều máu chảy ào ạt ra ngoài, trông cực kỳ đáng sợ.

Sau đó, cậu ta từ từ đi tới hướng anh, mỗi một bước chân, trên đất đều lưu lại một dấu chân đẫm máu. Ánh mắt của cậu vô cùng kiên định, đôi mắt đen láy tưởng chừng như tỏa sáng nhìn chằm chằm bên ngoài không rời mắt.

A Hắc không hề động thủ, cậu cũng không động thủ.

Người máu cứ như vậy đi ngang qua trước mặt A Hắc, nhấc bước đi thẳng ra ngoài.

A Hắc kinh ngạc nhìn bóng lưng kiên quyết của cậu, đôi mắt anh bỗng dưng đau xót, đôi tay cũng mềm nhũn làm súng lục rơi trên mặt đất. Trong đó còn sót lại viên đạn cuối cùng, nhưng A Hắc cũng không cầm lấy súng nữa.

Nam Tầm đi được một lát bỗng ngã rầm ra đất.

Nam Tầm: "Đờ mờ, tay chân của ta sao lại không điều khiển được, sao ta lại ngã xuống?"

Tiểu Bát: "Ngươi mẹ nó cho rằng che chắn cảm giác đau nghĩa là gì? Là khiến ngươi không cảm giác được đau đớn mà thôi! Ngươi tự nhìn xem ngươi trúng bao nhiêu phát đạn rồi?"

Nam Tầm: "Vậy ngươi xem xem, dựa theo tình huống ta bây giờ, còn có thể kiên trì đến lúc Diêm La Vương đến không?"

Tiểu Bát bật cười trào phúng: "Ngươi lập tức phải đi gặp Diêm La Vương dưới âm phủ rồi!"

Nam Tầm: "Tiểu Bát, mau cầm máu cho ta!"

Tiểu Bát: "Không được, gia không thể giúp ngươi hack nhiều như thế cùng một lúc. Hay là rút che chắn cảm giác đau, sau đó cầm máu cho ngươi?"

Nam Tầm vậy mà không chút do dự gật đầu.

Tiểu Bát ngẩn ra, Nam Tầm sợ đau biết bao nhiêu nha. Bây giờ chỉ vì sống thêm một lúc lại dám đồng ý chịu đựng đau đến như vậy.

"Thân ái, ngươi nghĩ kỹ chưa? Bảy phát súng, vô số vết đao nha, cả người ngươi đều chảy máu nha, chảy ào ào ra ngoài nha. Ngươi thật muốn ta rút lại che chắn cảm giác đau?"

Nam Tầm cắn răng: "Nhanh lên, đừng nói nhảm nữa."

Tiểu Bát khóc lên oa oa: "Nhưng đã không còn kịp rồi. Ngươi mất máu nhiều lắm, lập tức sẽ chết thẳng cẳng."

Trong mắt Nam Tầm lộ vẻ không cam lòng.

Cậu còn chưa nhìn thấy Diêm La lần cuối, cứ tắt thở như vậy, cậu không cam lòng.

Nhưng cậu cũng cảm thấy, hơi thở của cậu càng ngày càng yếu, chẳng mấy chốc sẽ tắt thở rồi.

Nam Tầm dùng hết chút sức cuối cùng, giãy giụa bò thêm một đoạn ra ngoài, cả người máu liền bôi trên đất một đường máu chói mắt.

Rốt cuộc, cậu không chống đỡ nổi, giơ lên ngón tay run rẩy, gian nan viết xuống đất vài dòng chữ bằng máu cuối cùng: Anh, em không trách anh, anh phải sống cho tốt.

Sau đó, cậu liều mạng mà gắng hết sức duỗi tay về phía trước như muốn bắt được cái gì. Bỗng nhiên, bàn tay đang giơ lên của cậu chợt mềm nhũn, cứ như vậy gục xuống, nửa người trên cố gắng nâng dậy cũng rơi bịch một tiếng trở lại.

Cứ như vậy... Đã chết.

| Tải iWin