Edit: Bánh Bao Không Nhân/ Beta: PaduC, RED, tranthayday
Kỷ Kình và Dương Vũ Nhu trở thành CP được hoan nghênh nhất màn ảnh nhỏ. Khán giả nghĩ tới hai người trong thực tế vốn là một cặp, trái tim vừa bị ngược lúc này mới an ổn lại, lập tức đi lướt giao diện Man Man của Đan Thủy.
Nhìn thấy những lời âu yếm trắng trợn cùng các loại tranh vẽ tiểu yêu tinh Âu Càn mà Đan Thủy đăng trước kia, cộng đồng mạng lại bất thình lình bị nhét đầy miệng cẩu lương, căng đến sắp vỡ cả bụng.
Sau khi vợ chồng Càn Thủy cùng "chết", ratings giảm nhẹ, nhưng vẫn vững vàng tại vị trí thứ nhất.
«Giang Hồ Phong Vân» nhấc lên một làn sóng toàn dân ngóng phim, những người không xem phim này hoàn toàn out, không hề có đề tài chung với mọi người.
Gần một nửa diễn viên của bộ phim này đều nổi như cồn, từ nam nữ chính, cho tới người hầu cạnh nam nữ chính. Thậm chí có một người qua đường đẹp trai chỉ với một câu thoại cũng hot rần rần.
Mà thu hoạch lớn nhất phải kể tới Đan Thủy, bản thân nam nữ chính đã có danh tiếng nhất định, bộ phim này chỉ giúp hai người dệt hoa trên gấm, nhưng lại giúp Đan Thủy khẳng định được thực lực, nhận được ngày càng nhiều sự ủng hộ của người trong giới.
Khán giả sôi nổi bình luận, nói kỹ thuật diễn của Đan Thủy thật quá đáng khen, đóng cùng ảnh đế Âu Càn quá xuất sắc. Nói mấy tập đầu hoàn toàn là tinh hoa của bộ phim cũng không phải nói quá, bởi vì hai người diễn thật sự quá đỉnh!
Trong bộ phim này, vầng hào quang của Dương Vũ Nhu hoàn toàn lấn át nữ chính.
Đan Thủy nhờ nhân vật Dương Vũ Nhu đã chen vào được hàng ngũ nghệ sĩ hạng A. Bởi kỹ thuật diễn được rất nhiều khen ngợi, cũng được không ít đạo diễn thâm niên và nhà sản xuất ưu ái.
Nam Tầm nằm trên ghế sofa xem «Giang Hồ Phong Vân», vừa hay xem được tập Dương Vũ Nhu thọc một đao đâm chết Kỷ Kình.
Nhìn rồi nhìn, hai mắt Nam Tầm ướt đẫm.
Tiểu Bát nhịn không được chế nhạo: "Ui trời ạ, đến mức đó sao? Tự người đóng, chẳng lẽ không biết phim truyền hình là giả?"
Nam Tầm: "Ta chỉ là bị kỹ thuật diễn mình làm cho đứng tim, cảm động muốn khóc."
Tiểu Bát:...
Cmn, tưởng gia là thiểu năng thật đấy à.
"Tiểu Bát, giá trị ác niệm của Âu Càn còn bao nhiêu?" Nam Tầm đột nhiên hỏi.
Tiểu Bát: "Còn 40. Lần này giảm nhanh thật, hố hố. Đúng rồi, ngươi có muốn biết chủ tuyến của khí vận tử tiến hành đến đâu rồi không?"
Nam Tầm không hứng thú gì nói: "Đến đâu?"
Tiểu Bát cười cực kỳ đáng khinh: "Âu Tinh Đóa và Lục Thích Thiên vẫn đang dây dưa với nhau, giống ở nguyên thế giới. Lục Thích Thiên yêu cơ thể cô ta, đã cưỡng ép cô ta tương tương nhưỡng nhưỡng rất nhiều lần. Nhưng ngươi biết đấy, khí vận tử giai đoạn đầu không thích gã, bọn họ dằn vặt lẫn nhau. Sau đó khí vận tử lần lượt gặp mấy đóa hoa đào khác, hiện tại chỉ còn nốt tay trùm xã hội đen nữa thôi."
Nam Tầm nghe đến "trùm xã hội đen", mắt chợt lóe sáng, hỏi: "Trùm xã hội đen mà ngươi nói có phải cái tên hợp tác với Âu Càn ở nguyên thế giới, cuối cùng lại chạy trốn thoát thân để mình Âu Càn ngồi xổm trong ngục giam không?"
Tiểu Bát "ai da" một tiếng: "Chính là hắn! Tin tức Âu Càn tính kế tập đoàn Âu thị chính do hắn tiết lộ ra ngoài. Trong lúc hắn lăn lộn cùng Âu Tinh Đóa, không cẩn thận lỡ miệng."
Nam Tầm trầm mặc, suy nghĩ chốc lát rồi hỏi: "Ý nghĩa của khí vận tử ở thế giới này đại khái là truyền bá chân-thiện-mỹ, độ hóa đại Boss giá trị ác niệm 100, cuối cùng nắm tay Lục Thích Thiên sống hạnh phúc mãi mãi bên nhau. Bây giờ ta nhận lấy phần khó khăn nhất của nhiệm vụ, cô ta chỉ cần truyền bá chân-thiện-mỹ rồi kết hôn cùng Lục Thích Thiên là tốt rồi. Tiểu Bát ngươi nói xem có đúng không?"
Tiểu Bát: "... Cũng đúng ha."
Nam Tầm tiếp tục nói: "Ta cho rằng những mảng khác xuất hiện chút lệch lạc cũng không quan trọng lắm, ngươi thấy thế nào?"
Tiểu Bát: "Lệch lạc? Ví dụ như?"
"Ví dụ như cuối cùng đại Boss đánh sập tập đoàn Âu thị, ví dụ như đóa hoa đào nào đó của cô ta chẳng may bị tàn phế."
Tiểu Bát rùng mình, ậm ừ nói: "Ngươi nói không quan trọng, vậy thì không quan trọng đi. Nhưng chúng ta hãy cố không can thiệp hết sức có thể. Có phải ngươi muốn làm chết đại ca xã hội đen kia không?"
Nam Tầm nhếch miệng cười: "Đâu mà, ta chỉ thuận miệng hỏi thế thôi."
Tiểu Bát:...
Một người một thú đang tán nhảm, Nam Tầm bỗng nghe được một tiếng "đinh", cửa biệt thự bị người mở ra. Có thể mở được bằng dấu vân tay chỉ có cô và... Âu Càn.
"Anh!" Nam Tầm mừng rỡ không thôi.
Âu Càn mang theo hành lý trở về, nghiễm nhiên là dáng vẻ định ở lại lâu dài.
Nam Tầm chạy như bay qua đó, nhảy lên người anh.
Người đàn ông có vẻ phong trần mệt mỏi, trên người còn nhiễm hơi ẩm ban đêm. Anh không nhanh không chậm đóng cửa lại, đẩy hành lý qua bên, sau đó mới ôm con lười trên người ngồi xuống sofa.
Trong nháy mắt vừa ngồi xuống, anh đã đè đầu Nam Tầm, làm một nụ hôn thật sâu.
Chờ đến khi rời môi, Nam Tầm vội hỏi: "Sao về muộn vậy? Ăn tối chưa? Để em đi làm bát mỳ cho anh."
Âu Càn nhéo gương mặt nhỏ của cô, nói: "Đạo diễn Khương đóng máy. Đan Tiểu Thủy, về sau anh có thể dành thời gian cho em, em không cần phải phòng không gối chiếc nữa."
Nam Tầm:...
Thực ra "phòng không gối chiếc" khá tốt. Thật đấy, ít nhất sẽ không bị làm cho ngày hôm sau không xuống giường được.
Âu Càn ôm cô, ánh mắt nhìn cô càng thêm sâu thẳm, đột nhiên nói: "Lần trước em tỏ tình trên chương trình ấy, anh đã xem rồi."
Nói tới đây, trong mắt Âu Càu đã bốc lên hai ngọn lửa: "Đan Tiểu Thủy, giờ anh mới biết, thì ra em thích anh như vậy."
Nam Tầm xấu hổ không thôi, không khỏi giả ho một tiếng: "Đó có phải tỏ tình đâu, em chỉ nói về cảm giác của mình thôi."
Âu Càn: "Hôm anh xem chương trình đó, anh chỉ hận không thể bay về ngay lập tức, sau đó hung hăng yêu thương em."
Nam Tầm:...
Âu Càn: "Nhưng thực sự không có cách nào, cho nên ngày đó cũng chỉ có thể nghe giọng em giải tỏa."
Nam Tầm nhớ tới hôm nào đó, Âu Càn xác thực gọi điện cho cô lúc nửa đêm. Anh không nói lời nào, chỉ bảo cô đừng ngừng nói, sau đó cô liền nói một đống lời âu yếm.
Hiện tại ngẫm lại, đờ mờ hóa ra là... Thật xấu hổ quá đi.
Âu Càn nói muốn dành thời gian cho cô, thật đúng là một tấc cũng không rời. Đã quá nửa đêm, Nam Tầm đau khổ cầu xin, cường điệu mãi rằng ngày mai còn phải chụp nước hoa, Âu Càn mới miễn cưỡng buông tha cô.
"Thật muốn khóa em lại bên người, anh đi đâu, em liền đi chỗ đó." Âu Càn ôm lấy cô nói.
Nam Tầm vốn mơ mơ màng màng sắp ngủ, kết quả nghe được lời này lập tức bị dọa tỉnh. Cô nhanh chóng meo meo quan sát Âu Càn, phát hiện anh chỉ đang nói giỡn, lúc này mới hơi thở phào nhẹ nhõm.
Nam Tầm ngáp: "Em cũng muốn ở bên anh Càn. Lúc trước vào làng giải trí là vì nổi tiếng để được đóng cùng anh. Kết quả không ngờ... Anh, em thực may mắn, bộ phim đầu tiên đã gặp được anh. Ừm, em nói với anh Triệu, để anh ấy để ý giùm mấy bộ điện ảnh lớn, đến lúc đó nói không chừng em có thể một bước đoạt hậu đó? Đến lúc đó anh Càn là ảnh đế, em là ảnh hậu, xứng đôi biết bao ha!"
Bàn tay hạnh kiểm xấu của Âu Càn vuốt ve bên hông cô, thấp giọng nói: "Đan Tiểu Thủy, ngoài miệng nói không thèm để ý, thật ra trong lòng vẫn rất để ý phải không?"
"Cũng chưa tới mức để ý. Em chỉ muốn để tất cả mọi người đều biết, ánh mắt Âu Càn anh không sai."
Âu Càn cất tiếng cười trầm thấp, lập tức xoay người đè lên cô: "Đan Tiểu Thủy, em lại dụ dỗ anh."
Nam Tầm: Cmn tôi đã nói gì!
Kết quả vào lúc hai người yêu tinh đánh nhau được một nửa, điện thoại Nam Tầm đột nhiên reo lên, kêu vang mãi không ngừng.
Âu Càn duỗi cánh tay dài sờ lấy di động, vốn định trực tiếp từ chối, nhưng nhìn thấy người gọi đến là ai, bỗng dưng ngây dại.
Nam Tầm vội vàng đoạt lại điện thoại, nhìn đến hai chữ "Ba già" hiện lên, sợ tới mức cả người căng cứng.