TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa
Chương 446: Đêm đen, chết lặng

Edit: tranthayday/ Beta: Padu, Bánh Bao, RED, Bạch Lạc

Thái Thương đi dâng hương về mà cười chẳng khép được miệng.

Nam Tầm hỏi có phải ông gặp chuyện tốt gì không, Thái Thương lập tức cao hứng trả lời: "Dao Dao, hôm nay cha rút được quẻ thượng thượng, đại sư nói cha có thể được như nguyện!"

Nam Tầm: "Không biết người cầu..."

"Còn có thể là chuyện gì nữa, đương nhiên là cầu cho con lần này thi Hội đạt vị trí trên năm mươi chứ sao!"

Nam Tầm thầm nghĩ: Phù, không tồi không tồi, còn tưởng cầu con cháu cơ.

Kết quả câu tiếp theo của cha nàng là: "Hơn nữa ta cũng bái Bồ Tát, quyên cho chùa năm trăm lượng, Bồ Tát nhất định có thể cảm nhận được thành ý cầu cháu của ta. Nói không chừng, Tiếu phủ chúng ta rất nhanh sẽ có thêm thành viên đó ha ha ha..."

Khóe miệng Nam Tầm run rẩy.

Năm trăm lượng... Phụ thân nàng chỉ tùy ý vung tay năm trăm lượng liền bay cho hương khói. Nàng bỗng nhiên hiểu cái tính phá của này của Tiếu Dao là di truyền từ ai.

Thái Thương làm việc mau chóng, Tiếu phủ rất nhanh đã trang hoàng đầy vui mừng. Đèn lồng đỏ thẫm treo cao trước cửa, từng cụm lụa đỏ giăng nơi nơi, mỗi phòng đều dán hai chữ "Song Hỷ", mọi ngóc ngách được quét sạch tinh tươm.

Tuy rằng không thể tổ chức một hôn lễ hoành tráng rầm rộ, nhưng những việc quan trọng nên chú ý thì vẫn phải chú ý. Thái Thương đặc biệt tìm người xem bát tự cho Tiếu Dao và Ánh Hàn, bà mối nói đây là duyên trời tác hợp, ngày sau nhất định con cháu đầy đàn. Thái Thương vui đến nỗi lại nhét thêm cả thỏi bạc vào tay bà mối.

***Truyện được edit và đăng duy nhất tại wattpad Padu_C***

Trong phòng, Thái Thương đưa một bản danh sách khách mời cho Nam Tầm, tiện hỏi: "Dao Dao, ta và nương con đã phát xong thiệp mời khách của chúng ta rồi, con có muốn mời thêm bằng hữu nào không?"

Nam Tầm còn chưa kịp mở miệng, phụ thân nàng đã tự lẩm bẩm: "Nhưng trước kia con toàn qua lại với đám chẳng ra gì, chắc là không có ai để mời đâu nhỉ?"

Đúng là Nam Tầm chẳng muốn mời ai, nhưng ai nói bắt buộc phải mời người nàng muốn mời chứ. Nàng phải mời tất đám bằng hữu chó má kia đến, để các nàng tận mắt nhìn thấy mình cưới Ánh Hàn, hừ hừ.

"Phụ thân, mời, mời hết đám hồ bằng cẩu hữu trước kia của con đến!"

Bởi vì thời gian quá gấp rút, chờ đến khi thiệp cưới được đưa đến tay khách khứa thì chỉ còn cách đại hôn ba ngày.

***

Hoàng cung, điện Bảo Ngọc.

Bóng đêm nặng nề, ngoài Lạc Phong canh giữ cửa ra, cung điện rộng lớn không một bóng người.

Tận cùng bên trong, trên giường lớn buông màn lụa mỏng manh, mơ hồ thấy được bóng người dây dưa.

Màn và giường rung động, thối nát đến cực điểm.

Qua hồi lâu, rèm trướng mới ngừng phập phồng.

Qua chốc lát, một nữ nhân vạm vỡ trần truồng lăn nhanh từ trên giường xuống, cung kính quỳ trên đất.

Theo sau, Tiêu Minh Ngọc khoác lụa mỏng vén màn lên, bước đến trước mặt ả.

Nữ nhân nhìn thấy cặp chân trắng nõn, không kìm chế được cúi xuống hôn.

Tiêu Minh Ngọc một cước đá văng: "Nhớ kỹ thân phận của ngươi, một thị vệ đại nội mà thôi, đừng vọng tưởng những thứ không nên vọng tưởng!"

Nữ nhân vội cúi rạp đầu: "Ti chức đã biết."

Tiêu Minh Ngọc vì tình triều vừa qua mà mặt mày hồng hào, nhìn nữ nhân đang quỳ rạp trên đất như một con chó, dặn: "Về rồi biết nên nói năng thế nào chưa? Nếu chuyện ta ngươi bị kẻ khác phát hiện, bổn điện sẽ giết ngươi!"

Nữ nhân liên tục vâng dạ, hứa hẹn tuyệt đối không truyền ra ngoài.

Lạc Phong đứng giữ cửa thấy nữ nhân mặc quần áo ổn thỏa rời đi, ánh mắt sẩm tối.

Đã không đếm được đây là lần thứ bao nhiêu. Thập Bát hoàng tử ngây thơ hồn nhiên trong mắt y, từ sau lần đó, tựa như biến thành một con người khác.

Y còn nhớ rõ cảnh tượng lần đầu nhìn thấy Tiêu Minh Ngọc lăn lộn trên giường cùng một ả thị vệ.

Lần đầu ngài bị y phát hiện còn sợ sệt, giải thích rằng bản thân bị quỷ mê tâm hồn.

Y tin, sau đó nghĩ cách âm thầm xử lý ả thị vệ kia, chỉ vì không để kẻ đó khua môi múa mép linh tinh.

Nhưng rất nhanh y lại bắt gặp lần thứ hai. Lần này Tiêu Minh Ngọc đổi một nữ nhân khác, ngũ quan người này càng tuấn lãng hơn, thân hình cũng cường tráng hơn.

Dần dần, Tiêu Minh Ngọc không thèm nói gì, cứ cách vài ngày lại muốn đuổi hết hạ nhân, để mỗi Lạc Phong giữ cửa, sau đó âm thầm gọi đến một thị vệ đại nội thoạt nhìn vừa tuấn tú vừa cường tráng.

Chỉ cách một cánh cửa, hai người bên trong điên cuồng mây mưa, coi Lạc Phong ở ngoài như không khí, mà Lạc Phong cũng trở thành đồng lõa của bọn họ.

Lạc Phong không thể hiểu nổi, rõ ràng người chỉ bởi một lần bị vũ nhục mà khóc cả ngày như vậy, sao lại biến thành dáng vẻ hiện giờ?

Trở nên bất kham như thế.

"Lạc Phong, còn không mau chuẩn bị nước ấm cho ta. Ta muốn tắm gội." Trong điện truyền đến tiếng Tiêu Minh Ngọc, mang theo chút ngọt ngấy.

Lạc Phong nhắm mắt, đáp: "Bẩm điện hạ, nước ấm sẽ có ngay."

Hắn tiến cung làm nô từ nhỏ. Khi còn bé được người nọ cứu một mạng, thiếu người nọ một ân tình, cho nên khi người nọ chết, y liền chủ động tiếp cận vị hoàng tử được nuôi dưỡng bên người Hoàng Hậu, muốn bảo vệ ngài chu toàn. Y lớn hơn Tiêu Minh Hạo bảy tuổi, có thể nói là nhìn ngài trưởng thành.

Tình cảm giữa họ rất tốt, y thật sự coi Tiêu Minh Ngọc như chính sinh mệnh của mình để bảo vệ. Suốt bao năm, y vẫn luôn cảm thấy đáng giá, cho nên lúc trước thấy ngài bị khinh nhục, y mới tức giận giết người tại chỗ.

Nhưng nhìn Tiêu Minh Ngọc bây giờ, y chỉ cảm thấy thất vọng tột cùng.

Y rất rõ, Tiêu Minh Ngọc không hề tự sa ngã, ngài ấy quả thực thích cảm giác này...

...

Chỉ chốc lát sau, nước ấm Lạc Phong kêu hạ nhân chuẩn tới. Y cho người lui, tự mình đem nước ấm vào.

Chờ Tiêu Minh Ngọc tắm xong, mặc vào bộ áo gấm quý khí, dường như lại lần nữa biến về Thập Bát hoàng tử sạch sẽ thuần túy trong mắt Lạc Phong.

Nhưng Lạc Phong biết, tất cả chỉ là vẻ bề ngoài.

"Lạc Phong, hình như trước đó ngươi có việc muốn bẩm báo với ta, vừa rồi ta vội quá không chú ý, là chuyện gì vậy?" Tiêu Minh Ngọc hướng đôi mắt ngập sương mù chưa tan về phía y.

Lạc Phong nói nhàn nhạt: "Đối với điện hạ có lẽ đã không tính chuyện lớn gì. Chỉ là Tiếu tiểu thư của Tiếu phủ ba ngày sau sẽ đại hôn."

Tiêu Minh Ngọc vừa nghe lời này, sắc mặt đại biến: "Ngươi nói cái gì?"

Mặt Lạc Phong không cảm xúc, lặp lại: "Tiếu Dao của Tiếu phủ ba ngày nữa thành thân cùng Ánh Hàn. Hôn sự được làm rất lặng lẽ, cho nên bây giờ thuộc hạ mới nhận được tin tức."

Tiêu Minh Ngọc vung tay áo hất văng chén trà, đỏ mắt hô: "Sao lại thành thân trước? Không phải bảo thi Hội xong mới cưới Ánh Hàn sao?"

Gã đã tính cả rồi, đợi thi Đình kết thúc, gã sẽ lập tức nói với Mẫu hoàng chuyện này. Có Mẫu hoàng đích thân tứ hôn, Tiếu phủ ai dám kháng chỉ từ chối?

Nhưng hiện tại, hiện tại hai người kia sắp thành hôn rồi!

Lạc Phong nhìn điệu bộ của Tiêu Minh Ngọc, trong lòng châm chọc. Nếu ngài thật lòng si tình với Tiếu Dao, thì mấy ngày qua là sao?

Tiêu Minh Ngọc bắt được vẻ trào phúng chợt lóe trong mắt y, vẻ mặt tức khắc biến hóa: "Ta biết ngươi khinh thường ta, nhưng ta thật sự thích Tiếu Dao, ta nhất định phải gả cho nàng! Lạc Phong, ta thật sự thích nàng."

Lạc Phong: "Điện hạ, Lạc Phong chỉ là hạ nhân, không có tư cách can thiệp vào chuyện riêng của điện hạ." Cho nên ngài thích Tiếu Dao hay không đều không liên quan tới ta.

Tiêu Minh Ngọc lảo đảo, như thể bị tổn thương: "Lạc Phong, ngươi lớn lên cùng ta, ngươi biết rõ ta coi ngươi là huynh đệ tốt nhất của mình. Chờ ta gả đi rồi, ta nhất định sẽ không vậy nữa, Lạc Phong ngươi tin ta đi được không?"

Gã cũng không muốn như vậy, nhưng gã khống chế không được dục vọng hừng hực ấy.

Gã bị dày vò mấy ngày, ma xui quỷ khiến triệu hoán một nữ nhân, sau đó vừa ảo não vừa sa lầy vào vũng bùn này.

Dần dần, gã bắt đầu lần thứ hai, rồi thứ ba. Tựa như bị nghiện, rốt cuộc không cai được.

| Tải iWin