Write: Trant/Beta: Padu.
Tạ Lương Thành ôm cô vào ngực thủ thỉ: "Tiểu Ngư, chuyện xa lắc xa lơ rồi, anh cũng bảo sau này bất kể em nói gì anh đều tin mà. Chẳng qua đừng lấy tính mạng mình ra đùa giỡn nữa, anh chịu không nổi việc mất đi em."
Nam Tầm dùng cánh tay không bị thương ôm lại anh: "Anh cả, em không đùa với tính mạng mình, em biết mình sẽ không sao nên mới dám làm. Anh không nghe bác sĩ nói hử? Em chỉ cần tĩnh dưỡng mấy tháng là tay khôi phục như cũ thôi. Nhưng đổi lại là người không có tu vi như anh thì đâu thế được, viên đạn mà bắn trúng đầu, dù anh không chết cũng thành đần."
Nói tới đây Nam Tầm thoáng thất thần, Tiểu 8 ngồi hóng hình như nhận ra điều gì đó xin nhắc nhở nhè nhẹ mọi người lượn qua phần bình luận để tránh lạc đường.
Nhắc đến tu vi lại nhớ tới người xưa, vị cao nhân dạy cô phong thủy ấy. Cụ tự hào về con chứ, cụ tổ?
Tạ Lương Thành thấy cô ngẩn người, liền hỏi: "Sao vậy Tiểu Ngư? Tay nhói đau à?"
Nam Tầm cười nhẹ: "Dạ không, chẳng qua nhớ đến một cố nhân. Nếu không nhờ người ấy thì có lẽ em đã không có tu vi, mà có khi duyên phận đôi ta cũng không tồn tại..."
Hũ giẫm Tạ Lương Thành chưa kịp đổ, Nam Tầm đã tiếp lời: "Chính là vị thầy phong thủy pháp lực cao cường em từng kể đó. May có vị đó anh nhỉ? Không thì em đã chẳng được bà và mẹ yêu quý, ủng hộ đến vậy lại cũng chẳng thể chắn đạn thay anh."
Anh xoa xoa đầu cô: "Ừm, có dịp chúng ta hãy phái người tìm vị ấy để cảm ơn."
Vẻ mất mát vụt thoáng qua trên mặt cô, Nam Tầm cúi đầu, giọng buồn buồn: "Sợ rằng sẽ không tìm được đâu ạ. Vị đó đã cao tuổi, thời gian trôi qua lâu thế rồi e là người đã không còn trên trần thế."
Tạ Lương Thành nhận ra được điểm gì đó không thích hợp nhưng anh cho rằng cô mệt mỏi nên dỗ cô đi ngủ rồi tự mình ra thu xếp công việc với Hà Tình.
Tạ Lương Thành vừa đi, Nam Tầm đang ngủ liền mở choàng mắt.
Tiểu Bát hô ây da: "Ủa chưa ngủ hả, sao ban nãy ngươi liều lĩnh thế nhắc tới người đàn ông khác trước mặt đại Boss thế? Không sợ hắn ghen nổ đom đóm mắt à?"
Nam Tầm đang suy nghĩ chuyện khác. Cô bỗng hỏi Tiểu Bát một câu không đầu không cuối: "Lại lộng hành?"
Tiểu Bát ngẩn ra: "Hả? Lộng hành?"
Nam Tầm đáp gọn lọn: "Trộm cắp."
"À, hóa ra hôm trước lúc ta lẩm bẩm ngươi cũng nghe thấy hử? Còn tưởng chỉ chăm chăm ve vãn đánh yêu với anh cả nhà ngươi."
"Mức độ?" Cô vẫn cộc lốc.
"Haiz, đúng là "đạo cao một thước, ma cao một trượng". Lần này không chỉ comeback mà còn lấp luôn những chương ngày xưa khóa pass bây giờ mở rồi cơ. Cục uất nghẹn này có thể nói càng ngày khó nuốt trôi."
"Thế nên mới trồi lên tiếp cuộc đối thoại tự biên giữa hai ta lần nữa đây. Đúng ra mấy dòng này phải chỗ ta và anh cả thể hiện tình cảm, phát cẩu lương cơ. Mà trộm cắp hoành hoành quá, e dít tơ đành nhờ gửi vài lời thân thương nên chúng mình chiếm sóng tý."
"Ờ, noi theo bên chương năm ba ba ở thế giới cụ tổ, khoe xíu mấy đoạn khó khó dày công biên tập đã nhở?"
Cô chưa kịp trả lời, Tiểu Bát đã nhanh miệng giành trước: "Ngay chương trước có lời phân tích của bác sĩ Vương về vết thương ở tay ngươi nè. Xin gởi nguyên văn cv: "Đại suất ứng cai bỉ ngã hoàn thanh sở tài đối, tử đạn đích sát thương lực tại vu không khang hiệu ứng, như quả thị cận cự ly xạ kích, tùy tử đạn tiến nhập nhân thể nội đích cao áp khí thể hội sử xạ nhập khổng sản sinh thập tự tinh hoặc giả tinh mang hình tạc liệt, xạ xuất khổng diện tích hội thị xạ nhập khổng đích nhị tam thập bội, tạo thành cực đại đích sang thương, như quả thị viễn cự ly xạ kích, dã hội nhân vi tử đạn đích cao tốc toàn chuyển hoặc phiên cổn sản sinh không khang hiệu ứng, thương khẩu diện tích dã bất tiểu."
[*Đây là chương giả, mọi người sang wordpress xem chương mới nhá. Vẫn là pass cũ.]
Nam Tầm: "Ủa ngươi hăng hái lạ thường ha? Có hối lộ?"
"Hí hí, được tặng vài cuốn hoàng văn thôi hà?"
"Ủa, sao ta không có?"
"Đâu đâu, nhóm edit rất công tâm nha, nếu ngươi truy cập vô trang chính chủ sẽ thấy mặt mình và anh cả xuất hiện đều đều, còn tiện tay rải đường khắp nơi cơ. Không những thế, mấy thứ khó hiểu như trên cv kia cũng không tồn tại, mà lương tâm ngươi còn không nhúng chàm nữa cơ. Lợi bao đường!"
"Ừm, đúng là cuộc sống ha? Nói hoài biết không đúng nhưng vẫn đâm đầu."
Tạ Lương Thành đã xong việc, quay lại phòng hôn nhẹ lên trán cô, thầm thì: "Tiểu Ngư, anh yêu em. Anh đảm bảo tương lai bình an cho chúng ta."
Nam Tầm thầm trả lời anh: "Anh cả an tâm, gieo nhân nào gặp quả đó, có tâm làm việc tốt ắt gặt được trái ngọt. Nếu trời có quên thì em sẽ bù đủ cho anh." Mà ai cũng vậy thôi, nếu thích làm mấy việc sai trái, thì còn thấy mấy dòng này dài dài.
***Truyện Vai ác lại hắc hóa được edit phi lợi nhuận, chỉ đăng trên wattpad và wordpress của nhà Padu_C.***
"Nhắc nhở thân thiện này, chắc sắp hoàn thành nhiệm vụ ở thế giới này rồi đó."
Nam Tầm nghe vậy, ánh mắt lập tức thay đổi: "Nói ta thời gian, địa điểm và nguyên nhân."
Tiểu Bát:...
Trời mọe, giọng điệu gì bố đời dữ vậy.