- Rất xin lỗi, anh Diệp. Vừa rồi tôi đã thất thố rồi.
Sau khi Trác Ánh Tình giải thích xong, cô mới phát hiện mình căn bản không nên giải thích.
Diệp Mặc lắc đầu nói:
- Đừng nói những lời nhảm nhí này, nhanh dẫn tôi đi gặp Diệp Lăng.
Hoa Đại và nơi ở của Trác Ái Quốc cách nhau không xa lắm. Đi bộ chỉ mất khoảng hơn mười phút. Trên đường đi, tuy rằng ngoài mặt Trác Ánh Tình tỏ ra bình tĩnh đi cùng với Diệp Mặc, nhưng trong lòng không hề bình tĩnh.
Chuyện Diệp Mặc ở Yến Kinh, gần như không người nào không biết. Không chỉ có sinh viên năm thứ tư như cô biết, ngay cả dân chúng bình thường cũng biết Diệp Mặc đã rời khỏi Diệp gia. Ngoài nguyên nhân kia, còn đang điều tra ra chuyện hắn không phải con cháu Diệp Gia nên bị đuổi ra ngoài. Thậm chí có một thời gian, nó đã trở thành chuyện cười trong miệng mọi người.
Ngay cả các bạn học trong ký túc xá của Trác Ánh Tình cũng thường xuyên nói về chuyện đó. Tuy rằng cô không nói, nhưng bạn học trong ký túc xá của cô, động một tí lại nói, cho bạn giống vị kia của Ninh Khinh Tuyết bây giờ. Mặc dù là vui đùa, nhưng ai cũng biết giống vị kia của Ninh Khinh Tuyết là thế nào. Ninh Khinh Tuyết là người đẹp đứng đầu Yến Kinh. Người cô gặp được cũng đứng đầu Yến Kinh.
Mỗi lần nghe chuyện đó Trác Ánh Tình cũng buồn cười. Nhưng hôm nay, khi cô phát hiện người mình muốn tìm chính là Diệp Mặc, cô gần như không thể tin được chính mình. Thậm chí trong giây phút này cô vẫn cho rằng mình tìm lầm người. Theo bản năng cô thoáng nhìn xuống phía dưới của Diệp Mặc. Sau khi nhìn xong mới phát hiện ra cái xấu của mình.
Cũng may Diệp Mặc không thèm để ý tới. Điều này khiến cô thoáng an tâm hơn. Chỉ có điều cô lại lập tức cảm thấy không thích hợp. Diệp Mặc trước mắt và Diệp Mặc trong truyền thuyết căn bản không có chỗ nào giống nhau.
Diệp Mặc trước mắt chẳng những ánh mắt sáng ngời, hành động bình tĩnh đứng đắn, thần thái vô cùng tự nhiên. Hơn nữa đường nét trên mặt rõ ràng. Làm gì có bộ dạng bán nam bán nữ như lời đồn đại đâu? Hơn nữa, với y thuật của hắn mà nói, hắn quả thực chính là một người đàn ông hoàn mỹ. Chỉ có điều quá mức ham tiền. Thật ra điểm này có hơi giống một chút.
Dù sao Trác Ánh Tình cũng xuất thân từ gia tộc. Cô lập tức nghĩ tới sự tranh đấu trong gia tộc. Xem ra lời đồn đại Diệp Mặc không phải con cháu Diệp gia, còn bị liệt dương vân vân, đều là giả. Mục đích chủ yếu chính là muốn đuổi Diệp Mặc ra khỏi Diệp gia mà thôi. Nghĩ đến đây, Trác Ánh Tình lập tức hiểu ra. Cô thiếu chút nữa lại theo bản năng thoáng nhìn xuống phía dưới của Diệp Mặc, cũng may đúng lúc nhịn được.
Hẳn chính là đấu tranh gia tộc. Diệp Mặc là vật hi sinh, bởi vì đấu tranh gia tộc mà bị đuổi ra khỏi Diệp gia, trả lại cho hắn cái danh tiếng xấu này. Xem ra các gia tộc đều giống nhau.
- Anh Diệp, chắc anh vẫn chưa ăn cơm phải không? Trường chúng tôi có một nhà bếp nhỏ, có thể xào rau. Tôi đi xào vài món thức ăn. Hôm nay, tôi mời anh ăn cơm nhé?
Sau khi Trác Ánh Tình nghĩ thông suốt chuyện này, ngay lập tức tâm tư từ mơ hồ đã phản ứng trở lại bình thường.
Diệp Mặc thấy đã tới cửa Hoa Đại, hơn nữa quả thật hắn còn chưa ăn cơm, hắn đang định đồng ý, một giọng nói đã vang lên trước khi hắn nói ra.
- Ánh Tình, tôi đang định gọi điện thoại cho cô. Không ngờ cô đã tới trường học... Hắn là ai vậy?
Giọng nói này mới nói đến một nửa lại nhìn thấy Diệp Mặc ở bên cạnh liền hỏi. Đây là một nam sinh cao lớn đẹp trai. Tuy nhiên lúc này ánh mắt anh ta lại lộ ra vẻ cảnh giác nhìn chằm chằm vào Diệp Mặc. Dường như anh ta cảm giác được sự uy hiếp của Diệp Mặc.
Trác Ánh Tình có chút xấu hổ thoáng nhìn về phía Diệp Mặc ở bên cạnh. Lúc này, cô mới quay đầu nói:
- Tần Tấn, anh tìm tôi có việc gì không?
Dường như Tần Tấn đã quên chuyện vừa định nói. Anh ta sững sờ nhìn chằm chằm vào Diệp Mặc. Khi nghe Trác Ánh Tình nói, anh ta mới phản ứng lại, lập tức nói:
- Ánh Tình, cô còn chưa nói người này là ai mà?
Mặt Trác Ánh Tình thoáng đỏ lên. Cô nhìn Tần Tấn nói:
- Tần Tấn. Tôi là gì của anh? Vì sao tôi phải báo cáo với anh về những người bạn của mình chứ?
- Cô là bạn gái tôi.
Dường như cho tới bây giờ, Tần Tấn cũng không ngờ được Trác Ánh Tình sẽ dùng giọng điệu này để nói chuyện với anh ta. Theo bản năng anh ta liền buột miệng nói.
- Anh... Tần Tấn. Tôi từng nói làm bạn gái anh lúc nào? Chính tai anh nghe thấy sao?
Dường như Trác Ánh Tình bị câu nói của Tần Tấn làm tức giận. Gần đây, Tần Tấn theo đuổi cô rất dữ dội. Hơn nữa, cô cũng có chút thiện cảm với anh ta. Tuy rằng cô có chút ý với anh ta, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng đồng ý làm bạn gái anh ta. Tuy rằng cô biết, nếu thiện cảm này được tiếp tục duy trì, có lẽ sẽ có một ngày, rất có thể cô sẽ trở thành bạn gái anh ta. Nhưng hiện tại bị anh ta nói ra, cô rất tức giận.
Dường như Tần Tấn thật sự không ngờ được Trác Ánh Tình sẽ nói những lời này. Tuy rằng bọn họ còn chưa có tiến triển thực sự, nhưng mỗi lần anh ta hẹn cô đi ăn cơm, thậm chí đi ra ngoài tản bộ, cô rất ít khi từ chối. Vì sao hôm nay cô lại ngang nhiên dẫn theo một người thanh niên vào trường học, lại dùng giọng điệu này để nói chuyện với anh ta. Tần Tấn rất mẫn cảm đối với chuyện này. Sắc mặt anh ta lập tức đỏ bừng.
Nhìn Tần Tấn giống như một con gà trống đầy phẫn nộ, Trác Ánh Tình thở dài. Trong nháy mắt, thiện cảm của cô dành cho Tần Tấn đã bị hủy hoại không còn một mảnh.
- Trác Ánh Tình, cô. Vậy vì sao mỗi lần tôi hẹn cô, cô không hề từ chối? Hơn nữa...
Tần Tấn nói hơi lớn tiếng khiến rất nhiều bạn học xúm lại xem.
Sắc mặt Trác Ánh Tình tức giận đỏ bừng. Cô không ngờ Tần Tấn là một người thiếu kiên nhẫn như vậy. Nhìn thấy càng ngày càng có nhiều người xúm lại xem, Trác Ánh Tình tỏ ra áy náy nhìn Diệp Mặc nói:
- Anh Diệp, anh chờ tôi một lát. Tôi đi giải quyết chuyện này.
Không đợi Diệp Mặc trả lời, Trác Ánh Tình nhìn Tần Tấn nói:
- Tần Tấn, anh đi theo tôi.
Diệp Mặc mỉm cười. Hắn cảm giác sinh viên thời này đều tốn phần lớn thời gian vào chuyện này. Hắn nghĩ tới mình. Tuổi mình và bọn họ gần giống nhau, nhưng thời gian hắn tu luyện còn không đủ. Có lẽ, theo đuổi khác nhau, quan niệm con người cũng không giống nhau.
Điều mà mình và bọn họ theo đuổi không giống nhau. Nghĩ tới điều mình theo đuổi, bỗng nhiên Diệp Mặc nghĩ ra, có lẽ trên thế giới này, chỉ còn lại một mình Diệp Mặc hắn theo đuổi điều này. Trong nháy mắt, Diệp Mặc cảm thấy cô đơn.
Trác Ánh Tình có chút lo lắng quay đầu thoáng nhìn về phía Diệp Mặc, phát hiện Diệp Mặc vẫn đứng tại chỗ chờ cô. Lúc này cô mới khẽ thở ra. Nhưng cô lập tức cảm giác được sự cô đơn trống vắng trên người Diệp Mặc. Cảm giác này khiến cô có chút thất thần.
Thấy Trác Ánh Tình đi cùng mình, còn đang quay đầu nhìn lại, sắc mặt Tần Tấn càng khó coi.
Tuy rằng Diệp Mặc rất nổi danh ở Yến Kinh, nhưng Diệp Mặc đứng ở cửa trường Hoa Đại, không có người nào thật sự biết được lai lịch của hắn.
Một cô gái đi giày cao gót từ trong trường học đi ra. Một chiếc Porsche màu đỏ dừng lại ở cổng trường. Cô vừa mới đi đến bên cạnh cửa xe Porsche, một người thanh niên trẻ tuổi từ trên xe Porsche đã bước xuống mở cửa xe giúp cô.
Trong nháy mắt, khi cô gái này chui vào xe, Diệp Mặc cảm giác cô gái này có chút quen thuộc.
- Hôm nay xe tới đón Diệp Lăng lại đổi biển hiệu. Có tiền vẫn tốt hơn.
Một giọng nói vang lên ở bên cạnh Diệp Mặc, Diệp Mặc lập tức nghĩ ra, cô gái có chút quen mặt này chính là Diệp Lăng.
Lúc này, chiếc Porsche đã bắt đầu di chuyển. Diệp Mặc không chút do dự liền đi theo. Porsche không đi quá xa. Chỉ hơn mười phút sau, liền dừng lại ở một trung tâm giải trí.
Diệp Mặc nhíu mày. Diệp Lăng tới nơi này làm gì? Tuy rằng Diệp Lăng thực sự không ưa gì Diệp Mặc, nhưng đối với hắn, Diệp Lăng có một chút quan hệ huyết thống với hắn như vậy, lại ra vào chỗ này, Diệp Mặc vẫn cảm giác không thoải mái lắm. Hắn cảm thấy một cô gái như Diệp Lăng ra vào chỗ này, thật sự là không biết tự trọng.
Diệp Mặc đi theo. Tuy nhiên thấy mọi người ra vào đều phải có các loại thẻ khách VIP, Diệp Mặc biết hắn không có thứ này. Mắt thấy Diệp Lăng biến mất ở đầu cầu thang, Diệp Mặc dùng thuật ẩn thân trực tiếp tiến vào trung tâm vui chơi giải trí.
Diệp Lăng và hai người đàn ông vào phòng 409. Cửa phòng lập tức đóng lại. Diệp Mặc không đi vào, chỉ cho thần thức theo vào. Trong phòng có hai người đàn ông đang chờ sẵn. Lúc này, thấy Diệp Lăng tiến vào, người đàn ông ngồi ở bên trong đưa tay ném thuốc lá vào gạt tàn thuốc lá, cười ha hả nói:
- Diệp tiểu thư thật sự là phụ nữ không thua đấng mày râu. Đàn ông Diệp gia đều chết hết. May mắn còn có một người phụ nữ như cô.
Diệp Lăng ngồi xuống, liếc mắt nhìn về phía người đàn ông vừa nói chuyện, trầm mặc một lúc lâu, sau đó mới lên tiếng:
- Nói đi, điều kiện lần này của anh là gì?
Người đàn ông này lại đốt một điếu thuốc lá, hút một hơi, mới chậm rãi nói: Truyện được copy tại
- Đầu tiên, ngủ với tôi một đêm. Đương nhiên, cả anh Thành, cô cũng phải tiếp. Thứ hai, khu nhà cũ của Diệp gia các cô có một cái Ngọc Như ý, tôi muốn...
Người đàn ông này còn chưa nói xong, Diệp Lăng đột nhiên đứng lên, nói:
- Anh nằm mơ đi.
Sau đó, cô xoay người rời đi.
Người đàn ông này thấy Diệp Lăng xoay người rời đi, cũng không ngăn cản, chỉ nói:
- Cô biết, hai người anh trai của cô, người Diệp gia các cô ước gì bọn họ chết sớm một chút. Cô cho là cô trở về thì có ích gì với người của Diệp gia sao? Cốt La tôi buôn bán coi trọng nhất chính là danh dự. Tôi nói cho côi biết, nếu không phải nhờ Cốt La tôi, tên phế vật Diệp Mặc nhà cô đã sớm bị người ta giết chết. Hiện nay cô không đồng ý với yêu cầu của tôi, Diệp Tử Phong nhà cô cũng sẽ bị giết chết. À, có lẽ sẽ không bị giết chết, tuy nhiên kết quả thế nào, tôi nghĩ hẳn là cô đã hiểu.
- Tôi nhổ vào. Cho dù tôi phải chết, cũng không đồng ý với yêu cầu của anh.
Diệp Lăng nhổ một bãi nước miếng. Sắc mặt cô rất khó coi.
bốp bốp
Những tiếng vỗ tay vang lên.
- Tốt, tốt. Không tệ, tôi thích loại người ớt hiểm như cô. Tên khốn kiếp Diệp Mặc kia giết người của Tống gia tôi. Tôi khiến em gái hắn phải ở dưới háng tôi để trả nợ. Ha ha.
- Thành thiếu gia, anh ra rồi sao?
Người đàn ông tên là Cốt La này thấy người thanh niên vừa vỗ tay, lập tức đứng lên, rất cung kính nói. Dường như anh ta thật sự không ngờ được y lại đột nhiên xuất hiện.
- Tống Thiếu Thành. Không ngờ là anh.
Bỗng nhiên Diệp Lăng thấy người đi ra không ngờ là Tống Thiếu Thành, cô lập tức ngẩn người. Cô thật sự không ngờ Cốt La do mình tìm được lại có quan hệ với người của Tống gia.
Tuy nhiên Diệp Lăng nhanh chóng phản ứng lại. Cô nhìn chằm chằm vào Cốt La oán hận nói:
- Cốt La, anh biết Diệp Hỗ, sao lại là người của Tống gia? Anh lừa tôi và Diệp Hỗ.
Cốt La cười ha hả nói:
- Diệp Hỗ? Hừ, cô quá đề cao gã rồi. Gã đáng để tôi lừa sao? Gã nịnh bợ tôi còn không kịp. Nói cho cô biết, cho tới bây giờ tôi đều là người của Thành thiếu gia. Còn Diệp Hỗ ư? Đương nhiên, gã cũng biết. Diệp Mặc, tên phế vật kia còn không đáng để chúng tôi ra tay. Tuy nhiên khi hắn cần tôi ra tay, hắn lại chạy thoát. Bằng không cô cho là trên thế giới này còn có Diệp Mặc sao?