- Cô Thuyên, điện thoại của anh cháu không gọi được. Anh ấy đang ở trong vườn à?
Từ tối qua sau khi Diệp Mặc đi, Diệp Lăng không thể nào gọi được cho Diệp Tử Phong, cứ nghĩ là anh ấy tắt máy rồi, đến sáng hôm nay vẫn không gọi được. Cô ấy biết kể từ hai năm trước, khi cha qua đời, mẹ thì bỏ đi, Diệp Tử Phong rất ít khi về ở, bình thường toàn ở trong đại viện của Diệp gia.
Ở đây, đương nhiên là ông nội thích sự có mặt của anh ấy, nhưng trong lòng Diệp Tử Phong nghĩ gì thì Diệp Lăng không hề biết. Đối mặt với căn nhà trống trải, Diệp Lăng cũng ít khi về ở, phần lớn là ở trong trường, thỉnh thoảng mới về đại viện của Diệp gia ở vài hôm.
Chỉ là gần đây vì muốn trộm ít đồ nên tần suất trở về mới nhiều hơn.
Tuy Diệp Tử Phong rất ít khi về ở nhưng điện thoại của anh ta thì vẫn liên lạc được. Hôm nay ngay cả điện thoại cũng tắt thì việc này quả là hiếm thấy. Cho nên việc đầu tiên mà Diệp Lăng đến đại viện của Diệp gia chính là hỏi dò tung tích của Diệp Tử Phong.
Cô Thuyên là bảo mẫu của đại viện Diệp gia, phụ trách những chuyện lặt vặt. Diệp Lăng cần thường xuyên ra vào đại viện nên rất muốn lôi kéo mối quan hệ với cô Thuyên lại gần hơn. Nhưng hôm nay khi nhìn thấy Diệp Lăng thì cô Thuyên biến sắc mặt, hoàn toàn không trả lời những câu hỏi của Diệp Lăng mà vội vã cúi đầu bước đi.
- Diệp Lăng, cô còn biết trở về, còn dám trở về, cút vào ngay cho tôi
Một giọng nói cộc cằn gắt lên. Không đợi Diệp Lăng kịp phản ứng, một bàn tay lớn đã ở trên cổ cô, lôi cô vào trong phòng dễ như trở bàn tay.
Trong phòng toàn là người, không chỉ những nhân vật quan trọng trong Diệp gia đều ở đây, mà thậm chí những cô con gái từ trước tới nay không được cho phép tham gia vào hội nghị của gia tộc cũng có mặt. Xem ra mấy người này sớm đã đợi cô, nếu như cô không chủ động trở về thì nói không chừng bây giờ cũng bị bắt về.
Nhìn ông nội đang ngồi trên cao nhất, trong lòng Diệp Lăng trĩu nặng. Năm đó mẹ hai chỉ can thiệp một chút vào việc của bác hai mà đã bị phạt như thế, bây giờ việc cô đã làm so với mẹ hai mà nói, không biết khủng khiếp hơn gấp bao nhiêu lần.
Ông nội yêu quý cô đến mấy thì đoán chừng hôm nay cô cũng khó thoát khỏi số kiếp đã định, Diệp Lăng một lần nữa phát hiện ra, cô nhìn một lượt cả gian phòng, dường như tất cả những người có quan hệ huyết thống trong Diệp gia đều ở đây, nhưng anh Diệp Tử Phong lại không có mặt.
Diệp Tử Phong đi đâu rồi? Diệp Lăng đột nhiên thấy lo lắng, trong lòng hồi hộp một chút, Diệp Tử Phong sẽ không vì chuyện của cô mà bị liên lụy chứ? Cô đã quên mất rằng điều cô nên lo nhất bây giờ là chính bản thân cô chứ không phải là Diệp Tử Phong.
Diệp Bắc Vinh đưa mắt nhìn Diệp Lăng, sự thất vọng trong đôi mắt hiện rõ trong lời nói. Không hề nói một tiếng nhưng sức khỏe của ông vẫn luôn tốt, đoán chừng mười năm, tám năm nữa cũng không sao. Bởi vì luôn yêu quý Diệp Vấn Thiên nên khi Diệp Vấn Thiên chết, ông ấy vốn là muốn đợi mười năm nữa, khi Diệp Tử Phong đã trưởng thành, xem xem vị trí chủ gia đình này có phải đã có thể giao lại cho Diệp Tử Phong.
Bởi vì trong mấy anh em Diệp gia, Diệp Vấn Khải chỉ biết tính toán, hơn nữa phương hướng lớn lại nắm bắt không tốt, y chỉ có thể tính mấy chuyện vặt vãnh. Diệp Vấn Tiến càng là đồ vô dụng. Trái lại, Diệp Tử Phong lại mang phong thái của cha, đây cũng là lí do vì sao mà Diệp Bắc Vinh lại không giao vị trí chủ gia đình cho Diệp Vấn Khải.
Thậm chí lần trước ông còn thử để Diệp Tử Phong tham gia vào việc bàn bạc của gia tộc. Tuy lời nói của Diệp Tử Phong không được thông qua nhưng biểu hiện của anh ấy cũng được chú ý.
Việc gì cũng đã nghĩ đến nhưng Diệp Bắc Vinh không ngờ Diệp Lăng lại làm cái việc đại nghịch bất đạo như thế này, ăn trộm hai viên long châu phong thủy của gia tộc, hơn nữa lại đem đưa cho đối thủ là nhà họ Tống. Nếu như việc này Diệp Bắc Vinh có thể dễ dàng bỏ qua thì Diệp gia đến đây cũng chấm dứt rồi.
Diệp Bắc Vinh lướt qua phía dưới hơn mười người, trầm tĩnh một hồi rồi mới lên tiếng:
- Hôm nay mời dự họp hội nghị gia tộc có hai việc lớn cần tuyên bố. Việc thứ nhất là từ nay trở đi, chủ nhân của Diệp gia sẽ do Diệp Vấn Khải đảm nhiệm, ba ngày sau sẽ tổ chức chuyển giao công việc. Việc thứ hai chính là liên quan đến việc trừng phạt tội đại nghịch bất đạo của Diệp Lăng. Việc này ta giao cho Vấn Khải xử lí.
Nói xong, Diệp Bắc Vinh đứng dậy khỏi vị trí chủ gia đình, thở dài một tiếng, cũng không ngồi ở ghế gần cuối mà đi thẳng khỏi phòng, ông ấy không ngờ rời đi.
Trong lòng Diệp Lăng lại càng thấy lạnh. Xem ra ông nội sẽ không tha cho cô. Nếu như ông nội trừng phạt, nói không chừng cô còn có con đường sống. Nhưng nếu bác cả xử lí thì cô không dám khẳng định kết quả sẽ như thế nào? Huống hồ ông nội lại không có ở đây.
Bỗng nhiên Diệp Lăng nhìn thấy Diệp Hỗ đang núp sau chú tư, trong lòng rất đỗi ngạc nhiên, cô bị bắt rồi, Diệp Hỗ sao lại không việc gì? Những việc Diệp Hỗ làm còn nhiều hơn cả cô, chỉ không ăn trộm long châu phong thủy mà thôi. Hơn nữa, cô quen với Cốt La là do Diệp Hỗ giới thiệu. Mà Cốt La nói Diệp Hỗ sớm đã ở phía sau y rồi, nếu Diệp gia có thể tra ra mình đã lấy trộm phong thủy long châu thì sao lại không thể tra ra những việc làm của Diệp Hỗ?
Trong lòng Diệp Lăng càng thêm nặng trĩu. Cô đã trải qua một số chuyện, đã không còn là đứa vụng về không biết tí gì về thủ đoạn hiểm độc nữa. Cô nghĩ tới nguyên nhân cái chết của cha mà lúc trước mình nghi ngờ và cả những việc bản thân đã làm, chẳng lẽ bác cả bọn họ không nhìn ra mình cố ý tiếp cận bọn họ?
Phong thủy long châu của Diệp gia bị cô lấy trộm lâu thế rồi mới biết? Hơn nữa lại khẳng định là cô lấy?
Chẳng lẽ cô vào nhà cũ của Diệp gia nhiều lần như thế mà người của bác cả không để ý?
Diệp Lăng bỗng nghĩ tới một sự thực đáng sợ, chính là những việc từ đầu tới cuối mình đã làm, bác cả và chú tư bọn họ đều biết, chỉ là cố ý dung túng mình, không nói ra mà thôi. Cô có chuyện rồi, Diệp Hỗ trái lại không việc gì, không chừng Diệp Hỗ cũng là người bọn họ cố ý thả ra để tiếp cận mình.
Diệp Lăng bị những suy nghĩ của chính mình làm cho sợ tới mức rùng mình ớn lạnh. Tại sao bác cả lại làm thế? Làm như vậy đối với bác âý có lợi gì? Chẳng lẽ là vì muốn đuổi cùng giết tận mình và anh?
Cô càng nghĩ càng cảm thấy khả năng này cao. Cô mới lớn, thậm chí vẫn chưa tốt nghiệp. Bác cả bọn họ âm mưu thâm độc, với năng lực của cô đấu trí với bọn họ chỉ có thua. Anh Diệp Mặc không phải đã bị bọn họ lấy vấn đề sức khỏe, lấy lí do không phải là người của Diệp gia mà đuổi ra khỏi nhà đấy sao?
Ngoại trừ không nghĩ ra bác cả, chú tư tại sao làm như thế và tại sao lại muốn đuổi cùng giết tận ra thì những việc khác Diệp Lăng đều đã nghĩ thông suốt.
Nếu như để Diệp Lăng biết ông nội vốn tính mười năm sau cho Diệp Tử Phong đảm nhiệm vị trí chủ gia đình, cõ lẽ cô đã có thể nghĩ thông. Nhưng cô không hề biết việc này, hơn nữa sau này cũng không có chuyện này nữa rồi.
Ở Yến Kinh tiếng tăm của Trương Quật không bằng Đỗ Đào. Khi Diệp Mặc, Trương Quật, Đỗ Đào và Lý Hồ bốn người họ bước vào hội trường, phần lớn mọi ngươi đều đến chào hỏi Đỗ Đào vì Đỗ Đào còn có một thân phận là phó cục trưởng Cục an toàn.
Nhưng lúc này Đỗ Đào không hề có cảm giác đắc ý, bởi vì tự y biết trong bốn người, ngoài trừ Lý Hồ, thận phận của Diệp Mặc và Trương Quật đều cao hơn y. Trương Quật vốn không thích nơi này, chỉ là y không thể nào hiểu được tính cách của Diệp Mặc nên mới kéo Diệp Mặc đến đây.
- Anh Trương, anh đến làm tôi rất bất ngờ...
Cùng với một giọng nói vang lên, người thanh niên chưa đến ba mươi tuổi đột nhiên bước nhanh tới.
Xem ra không phải tất cả mọi người đều không quen Trương Quật. Gã thanh niên nói, rõ ràng không chỉ quen Trương Quật, thậm chí còn biết thân phận của anh ta.
Trương Quật khẽ mỉm cười, quay đầu lại nói với Diệp Mặc:
- Vị này là thiếu gia nhà họ Lý, Lý Thu Dương. Ở Yến Kinh này cũng là nhân vật có tiếng tăm lừng lẫy đấy!
Lý Thu Dương có chút kì lạ nhìn Diệp Mặc. Anh ta quen Đỗ Đào, là phó cục trưởng, Cục An Toàn nhưng vẫn là người dưới quyền Trương Quật. Điều làm cho Lý Thu Dương không ngờ tới chính là Trương Quật lại giới thiệu anh ta đầu tiên cho gã thanh niên không quen biết ở bên cạnh. Hơn nữa quần áo của người này rất bình thường, thậm chí có thể nói là quá giản dị.
Người này là ai? Mới nãy khi giới thiệu, Trương Quật đối với hắn rõ ràng là rất tôn kính. Ngoài lão già Hàn Tại Tân, còn có ai có thể khiến cho Trương Quật kính trọng như vậy? Hơn nữa Đỗ Đào và Trương Quật đều đi phía sau hắn khoảng nửa bước. Tuy chỉ kém một chút nhưng đối với Lý Thu Dương mà nói, phán đoán thân phận của Diệp Mặc đã đủ rồi. Anh ta đã hiểu lai lịch của Diệp Mặc tuyệt đối không tầm thường, ít nhất cũng cao hơn thân phận của Trương Quật.
Cao hơn cả thân phận của Trương Quật? Lý Thu Dương giật mình, anh ta sẽ không trông mặt mà bắt hình dong, vội vàng đi tới trước mặt Diệp Mặc giơ tay nói: Truyện được copy tại
- Tôi là Lý Thu Dương, là người ủng hộ tin cậy của Trương Quật và cũng là bạn của anh ấy.
Diệp Mặc khẽ mỉm cười, giơ tay ra nói:
- Tôi tên Diệp Mặc, cũng là hôm nay mới quen Trương Quật.
Khóe miệng Lý Thu Dương co giật một chút, dáng điệu kiêu ngạo của Trương Quật anh ta đã quá rõ.
Nếu nói y đối với một người mới quen tôn kính như thế thì Lý Thu Dương tuyệt đối không tin, nhưng nghe lời nói của Diệp Mặc hình như không giống lời nói dối.
Diệp Mặc, cái tên này rất quen, hình như giống với tên phế vật đã bị Diệp gia đuổi ra ngoài.
- A ha, chúng ta không cần phải đứng đây nữa. Tối nay ông Lý Bắc Thần từ Đài Loan trở về sẽ tổ chức buổi đấu giá từ thiện, sau đó còn có vũ hội. Chúng ta ngồi xuống nói chuyện trước, đợi lát cuộc đấu gia bắt đầu, các bạn xem xem có món đồ nào vừa ý không. Lí Bắc Thần chính là nhà sưu tầm đồ cổ nổi tiếng của nước ta. Lần này trở về Yến Kinh, nghe nói ông ấy đã chuẩn bị rất nhiều đồ tốt.
Lý Thu Dương ha ha vừa cười vừa nói.
- Được, tôi đã nghe danh ông Lý Bắc Thần từ lâu, mặc dù không có bao nhiêu tiền nhưng cũng muốn xem đồ ông ấy cất giấu như thế nào
Trương Quật liền đồng ý. "
- Xin lỗi
Có một người đụng vào người Diệp Mặc cất lên câu xin lỗi. Nhưng ngay lúc đó người đã va phải Diệp Mặc liền lập tức nhìn Diệp Mặc nói:
- A, là anh!
Diệp Mặc đã nhìn rõ, người đụng phải hắn quả thật đã từng gặp qua, chính là Đàm Phi, người mà hôm qua khi xuống máy bay muốn tặng anh cái đĩa hát. Không ngờ ở buổi vũ hội dành cho những người nổi tiếng tối nay lại gặp cô ta, nhưng cô ta cũng nổi nên cũng tính là người nổi tiếng đi.
- Phi Phi, tối nay sau khi cuộc đấu giá kết thúc còn có buổi vũ hội, đợi lát tôi mời cô nhé!
Một người đàn ông trẻ tuổi theo ngay sát đi tới.
Lúc đó Đàm Phi không còn tâm tư nào nghĩ tới việc tên nhà quê Diệp Mặc tại sao lại có thể vào đây, mà quay đầu lại nhìn người đàn ông đang đi tới rồi nói:
- Xin lỗi nhé, Ý Thiếu gia, chân của tôi bị trật rồi!