Ninh Khinh Tuyết rất nhanh đã đi đến chỗ đoàn du lịch dựng lều hôm trước, rõ ràng là một gò đất mà lại là ban ngày nhưng Ninh Khinh Tuyết lại cảm thấy từng đợt âm hàn.
Theo bản năng, cô rùng mình. Bốn bề vắng lặng làm da dầu cô hơi tê dại. Nhớ lúc người của đoàn du lịch dựng lều ở đây, gần đó còn có tiếng chim kêu. Lúc này lại là sự tĩnh mịch đến đáng sợ. Nếu không phải vì Diệp Mặc, bất kể là vì chuyện gì cô cũng sẽ không đến đây lần thứ hai.
Cô đi qua chỗ đó một cách cẩn thận, không xa trước mặt chính là hố trời, một cái hố vô cùng lớn vẫn còn ở đó, bốn bề không hề có bất kì dấu vết nào. Ninh Khinh Tuyết đột nhiên lại cảm nhận được một luồng âm hàn kéo tới, dường như một thứ gì đó đã bắt được cô vậy.
Ninh Khinh Tuyết sợ tới mức không dám động đậy. Cô dường như phát hiện trước mặt đã bắt đầu mơ hồ, nhìn cũng có chút không rõ ràng. Bùa trừ tà ở gần ngực cô bỗng phát ra một luồng khí nóng. Luồng khí ấm áp đó trong nháy mắt đang to ra, rất nhanh đã tan biến.
Ninh Khinh Tuyết dường như nghe thấy một tiếng kêu chói tai như hôm đó cô và người của đoàn du lịch nghe thấy đằng sau. Sau đó cô cảm thấy luồng âm hàn đến gần, muốn bắt cô đã biến mất. Cảm giác tê dại trên đầu đã biến mất hoàn toàn. Cảnh tượng mê man mơ hồ đó dường như sáng lên trong chốc lát.
- Thật sự là có tác dụng sao?
Ninh Khinh Tuyết theo bản năng, vuốt ve bùa trừ tà trên ngực cô. Tuy không biết vừa rồi có chuyện gì nhưng cô láng máng cảm giác được chắc là có liên quan đến bùa chú trên ngực cô.
Hố trời, vẫn là cái hố trời đó, cảnh vật vẫn là cảnh vật đó. Chỉ là không có hồi trống ngực kinh khủng vừa rồi đó. Ninh Khinh Tuyết hít vào một hơi, cô chuẩn bị vượt qua hố trời, tiếp tục đi về phía trước.
Một chiếc giầy hiện ra trước mặt cô, cô giật mình, vội vàng vòng tới. Đó chỉ là một chiếc giày rằn ri. Chả nhẽ đây người trong đội cứu nạn?
Ninh Khinh Tuyết không dám nghĩ tiếp, cô luôn cảm giác có thứ gì đó đang nhìn trộm cô nhưng lại kiêng dè cô, không dám tới gần. Chắc là bùa trừ tà ở ngực. Nghĩ thế, Ninh Khinh Tuyết càng không dám ở gần đó, mau mau nhảy qua hố trời, chạy rất nhanh tới hướng vách núi. nguồn
Sau khi chạy một hơi mấy dặm, Ninh Khinh Tuyết mới phát hiện ra quần áo của mình đã bị rạch thành không còn hình dáng gì. Nhưng loại cảm giác như có như không đó vẫn đang ngó chừng cô.
Ninh Khinh Tuyết bỗng xoay người, đầu cô lại một trận tê dại. Cô căng thằng nhìn vào một chỗ cách đó không xa. Cô mơ hồ cảm giác được thứ đó đang ở chỗ kia. Cái cảm giác đó rất lạ, không có bất kì lời nào nói ra được. Sau khi trải qua sự việc bùa chú và trân châu hộ thân, còn bùa trừ tà vừa nãy, phát ra luồng ấm áp bảo vệ cô thì cô đã không còn chuyện cái gì cũng không tin người rồi.
Cô nắm thật chặt Hoả Cầu phù trong tay, nhìn chằm chằm một ngóc ngách phía sau, giơ giơ bùa trong tay lên nói lớn tiếng:
- Tao không biết mày là cái gì. Nếu mày dám lại gần, tao sẽ dùng bùa hoả cầu đốt cháy mày. Chờ lát nữa chồng tao đến sẽ tiêu diệt thần hồn của mày.
Ninh Khinh Tuyết tuy nói lớn tiếng như vậy, cũng chỉ vì thêm can đảm cho bản thân. Cô không biết cảm giác của cô có phải là thật không. Có thể là tự mình doạ mình, hoàn toàn là ảnh hưởng tâm lí.
Hơn nữa cô không biết cách nói của mình có thể doạ cảm giác không rõ ràng này biến mất không. Có thể là biện pháp an ủi bản thân. Nhưng cô không có cách nào khác để tăng thêm can đảm cho mình, chỉ có thể làm thế này.
Nếu trước đây cô nghe có người nói thế, chắc chắn cô sẽ cho rằng người này bị điên, hoặc là cho là người này không bình thường. Nhưng bây giờ một ý niệm buồn cười cũng không có. Cô thật sự cảm thấy sợ hãi.
Loại hơi thở âm hàn này dường như lại nhìn chằm chằm Ninh Khinh Tuyết một lúc, lại dường như nghe thấy sau lời của cô có chút sợ hãi, cuối cùng lại dần biến mất.
Vừa thấy âm hàn của mình biến mất, Ninh Khinh Tuyết đã cảm thấy được điều đó, lập tức xoay người bỏ chạy. Cho dù là sau lưng có một túi to, hơn nữa xung quanh đều là các trở ngại nhưng Ninh Khinh Tuyết lần này lại một mạch chạy vài dặm. Bây giờ mới cúi người, thở hổn hển từng đợt.
Điều làm cho cô yên tâm là luồng âm hàn theo dõi cô cuối cùng không thấy nữa. Hơn nữa xung quanh tiếng kêu của chim tước lại trở lại bình thường. Không biết có phải là tự mình doạ mình không, có lẽ hoàn toàn là ảnh hưởng tâm lí. Nhưng cũng có thể trên thế giới này thật sự là có thứ nói không rõ ràng đó. Ninh Khinh Tuyết ngồi xuống nghỉ một lúc, lúc này mới lấy ra bạch dược Vân Nam, thoa một cách cẩn thận lên vết cắt ở chân và cánh tay.
Làn da trắng nõn như tuyết của cô chỗ nào cũng là vết cắn, nhìn rất kinh khủng.
Ninh Khinh Tuyết nghỉ một lúc, lúc này mới nhìn xung quanh. Đây là một thung lũng, một dòng suối nhỏ chảy chậm rãi bên cạnh Ninh Khinh Tuyết, phát ra tiếng vang tích tích. Nghe có chút tình thơ ý hoạ. Nhưng Ninh Khinh Tuyết lại không có một chút nào cảm giác này cả. Thần kinh của cô kéo căng hết mức. Nếu không phải vì cứ đi thẳng là tìm thấy Diệp Mặc thì nói không chừng cũng không xong mất.
Cô uống chút nước, thu gọn đồ ba lô, vừa định đứng dậy, một bóng đen lao đến. Ninh Khinh Tuyết đến thời gian phản ứng lại cũng không có.
"Thình thịch".
Bóng đen này đánh vào vòng bảo hộ trước người cô, bị bắn xuống dòng suối ở rất xa. Nhưng bóng đen này rất nhanh đã đứng dậy, nó nhìn Ninh Khinh Tuyết có chút hoảng sợ, xoay người bỏ chạy.
Nếu không phải tảng đá ở xung quanh dòng suối đó có chút ẩm ướt thì người ta còn tưởng đây là ảo giác.
Ninh Khinh Tuyết lúc này mới phản ứng lại, bóng đen chạy thoát có chút giống khỉ rừng. Cô nhận ra, nhìn xòng tay của mình, ngọc trâu bên trên lại một lần nữa vỡ vụn một viên.
Vẫn chưa tiến vào sâu trong đã bị vỡ mất một viên ngọc châu, còn có bùa trừ tà, không biết có thể dùng mấy lần. Vừa nãy đã dùng một lần rồi, nhưng may mà cô có hai lá bùa trừ tà. Nghĩ tới việc vừa nãy mà không có ngọc châu và bùa trừ tà có lẽ cô đã chết mấy lần rồi.
Sau lưng Ninh Khinh Tuyết toát mồ hôi lạnh, không dám dừng lại nữa, chạy thật nhanh về hướng vách núi. Lúc này trong tâm cô đang vui mừng. Nếu không phải về Ninh Hải hỏi Tô Tĩnh Văn về cách dùng của bùa chú thì cô cũng không đi đến đây được.
…
Hai lần liên tiếp bị đánh lén, Diệp Mặc càng cẩn thận hơn. Hắn biết ở đây tứ phía nguy hiểm, lúc nào cũng có thể phát sinh những thứ dị thường. Hắn không sợ bị đánh lén, chỉ sợ bị thứ có độc cắn một cái. Nếu vậy, không có thuốc men, không thể vận chuyển chân khí, hắn chỉ có con đường chết. Còn sợ bị loại đại xà vừa rồi cuốn lấy. Một khi mà bị nó cuốn thì cũng chỉ có con đường chết.
Một phiến rừng gai cản đường đi của Diệp Mặc. Hắn nhìn xung quanh, tầm nhìn quá thấp. Thần trí của hắn bây giờ cũng không thể dùng. Về việc trong bụi gai có thứ gì đó không thì hắn không hề biết gì. Nhưng Diệp Mặc biết nếu hắn không khai thông đường này thì chỉ có thể lui về phía sau.
Một khi thụt lùi, hắn biết đằng sau cũng như đằng trước, cũng là đầm lầy và lá cây mục nát. Bất kể là thế nào, nếu không thể tìm thấy một chỗ an toàn để khôi phục vết thương thì hắn đoán là mình chỉ có con đường chết.
Hai bên đều là một chữ chết. Diệp Mặc không cố kỵ nữa, trường đao trong tay bổ về phía bụi gai không chút do dự.
Không thể không nói trường đao này đúng là rất được. Những bụi gai thoạt nhìn rất cứng rắn nhưng lại không hề có lực chống cự dưới đao của hắn, như rơm rạ mục nát vậy.
Diệp Mặc bổ bụi gai một cách cẩn thận, chọc sang hai bên, mở thành một lối đi. Diệp Mặc không biết mảnh bụi gai này rốt cuộc có diện tích bao nhiêu. Hắn ước chừng bổ hơn nửa giờ, mới nhìn thấy đối diện, đối diện là một vách đá, xem ra đã đến cuối đường
Tuy vách đá này thoạt nhìn rất rộng, Diệp Mặc tự nhủ nếu mở một cái động trên vách đã dựng đứng này. Sau đó dùng bụi gai này vây quanh. Hắn chỉ cần tìm đồ ăn mấy ngày, không chừng có thể khôi phục vết thương.
Nghĩ tới cách khôi phục vết thương, dù cho Diệp Mặc trong trạng thái kiệt sức, choáng váng đầu óc nhưng trường đao trong tay hắn vẫn không dừng lại.
Cùng lúc Diệp Mặc khai thông bụi gai cuối cùng, một tiếng vo ve truyền đến. Diệp Mặc cả kinh, đã có hơn mười con ong vô cùng lớn lao đến. Những con ong lớn này ở giữa bụi gai, nếu không đụng đến thì sẽ không nhìn thấy.
Mỗi con đều to cỡ nắm tay trẻ con. Không cần nhìn cũng biết loại ong lớn này chỉ cần bị đốt một cái thì chả giữ được mạng. Huống chi mười mấy con ong lớn lao đến, Diệp Mặc căng thằng, trường đao trong tay biến thành một màn ảnh đao.
Tuy đao pháp của hắn không như Biên Pha nhưng trường đao trong tay múa ra đao ảnh không có áp lực gì đối với hắn. Chỉ là bây giờ cơ thể hắn quá yếu mà thôi.
Sau mấy âm thanh nhỏ khó nghe, một đám ong lớn này không có một con nào chạy thoát, toàn bộ bị Diệp Mặc chém chết.
Diệp Mặc ho khan vài tiếng, theo bản năng lại nhìn xung quanh. Dường như ong ở đây chỉ có từng đó. Hắn thở phào một cái, loạng choạng một chút, suýt thì ngã sấp xuống. Nhưng hắn lập tức dùng đao chống đỡ trên mặt đất, ngừng lại việc người tiếp tục lắc lư
Lại một luồng mùi tanh từ đằng sau hắn truyền đến. Diệp Mặc liền biết không tốt, đúng là sợ cái gì thì cái đó đến. Hắn sợ nhất là bị rắn cuốn lấy. Nhưng mùi tanh này đến đằng sau hắn rồi hắn mới biết. Sự mẫn cảm của hắn và khả năng hành động bị hao tổn khá nhiều.
Diệp Mặc xông về phía trước, muốn cầm đao quét về phía sau nhưng hắn lại suy yếu từng đợt. Đao trong tay không cầm nổi. Đường vừa quét dọn đã tiêu hao khí lực của hắn.
Chỉ có điều trong chốc lát, một mùi tanh lạnh ngắt cuốn lấy hắn, thoát cái hắn đã bị cuốn mấy vòng quanh hông rồi.
Con rắn này lại không cắn hắn, mà muốn dìm sống hắn.
Diệp Mặc cảm thấy việc hít thở từng đợt từng đợt không thông. Đầu của hắn bắt đầu choáng váng một cách nhanh chóng. Nhưng hắn biết một khi hắn ngất đi, thì chắc chắn là chết.
Lại cắn đầu lưỡi của mình, hắn phun ra một đống máu. Xoay ngược đao trong tay một cách cưỡng ép, đem hết toàn sinh lực quơ trường đao ra ngoài.