TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích
Chương 1136: Lão bản không hẹn (4)

Đây chẳng phải là một bữa tiệc xem mắt trá hình hay sao.

Minh Thù cũng không hiểu lắm, rõ ràng là nguyên chủ tuổi tác không tính là lớn lắm, mới chỉ tốt nghiệp đại học được một năm, phu nhân Thôi Du Tuệ gấp gáp như vậy để làm gì?

“Tiểu Khởi à, con xem những người khác đi, người ta đã thay bạn trai biết bao nhiêu lần rồi, con còn không tìm đối tượng làm sao được? Mẹ xem trên mạng có nói cái gì mà độc thân lâu quá thì sẽ không muốn tìm đối tượng nữa đó…” 

“Mẹ ít xem tin tức trên mạng lại đi, đều là viết vớ vẩn hết đó.”

“Con đó, mẹ cũng không phải là ép con kết hôn, chỉ là muốn con tìm một đối tượng để tìm hiểu, con gái cả đời chỉ biết tới một người đàn ông như vậy mới là thiệt thòi lớn đó.”

Minh Thù sợ hãi nhìn về phía Thôi Du Tuệ. 

Mẹ ruột có ý tưởng to gan như vậy, Kiều Thành tiên sinh liệu có biết không nhỉ?

“Con xem mẹ con đi, năm đó chính vì còn trẻ không hiểu chuyện mà bị những lời đường mật của cha con lừa gạt, cả đời này coi như xong rồi.”

Phu nhân Thôi Du Tuệ hiển nhiên không giống với bề ngoài của một người mẹ ngốc nghếch điệu đà. 

“Vâng, mẹ nói thật đúng, mẹ nói rất có đạo lý.” Minh Thù đang cầm khay đựng đồ ăn, tuỳ tiện đáp lại lời của Thôi Du Tuệ.

Không thể chống đối lại phiếu cơm dài hạn này được.

Thôi Du Tuệ nói cả nửa ngày mới phát hiện ra mình bị Minh Thù dẫn sang chỗ khác, bèn lôi kéo cô tới chỗ đông người. 

Một lát sau, những người khác bận bịu chào hỏi nhau.

Minh Thù vùi đầu ăn điểm tâm, trong đầu thầm niệm chú rằng không nhìn thấy cô, không nhìn thấy cô, không nhìn thấy cô…

“A!” 

Trong đám người bỗng dưng phát ra một tiếng thét chói tai, Minh Thù nhìn qua hướng đó, trong đám người có một cô gái ôm thân thể ngồi dưới đất, dường như là bị rớt lễ phục.

Mọi người xung quanh ồn ào chỉ chỏ về về phía cô ấy.

Minh Thù đặt khay điểm tâm vào tay Thôi Du Tuệ: “Mẹ, mẹ cầm dùm con, một chút nữa con còn muốn ăn tiếp.” 

Thôi Du Tuệ: “Con đi đâu vậy?”

“Anh hùng cứu mỹ nhân.”

Thôi Du Tuệ: “???” 

Thôi Du Tuệ thấy con gái mình đi được vài bước rồi lại quay về, lấy đi bộ trang phục ở khuỷu tay bà.

Thôi Du Tuệ: “…”

“Ôi, đây chẳng phải là tiểu thư nhà họ Nguyễn hay sao? Cô tới cả nơi này để bán rượu ư, nhưng mà bộ dạng của cô hiện giờ là muốn làm gì đây, không phải là muốn câu dẫn ai đó đấy chứ?” 

Người phụ nữ đứng ở phía góc đối diện đột nhiên lên tiếng, giọng nói chanh chua.

Người phụ nữ bên cạnh kinh ngạc: “Bán rượu ư?”

“Đúng đó, mọi người không biết sao, vị này chính là Nguyễn tiểu thư, nổi tiếng là gái bán rượu đó, mọi người sau này có gặp thì phải tâng bốc cô ta nhiều một chút.” 

Hai người họ kẻ tung người hứng, người vây xem xung quanh càng ngày càng nhiều, nhìn cô gái bằng ánh mắt khinh thường.

Bữa tiệc này là tiệc của những người có quyền có thế, vậy mà lại có gái bán rượu xuất hiện ở nơi này, mục đích của cô ta là gì bọn họ trong lòng ắt hẳn đã có kết luận.

Minh Thù chen vào đám người đó, đem áo choàng khoác lên trên người cô gái, cô liếc mắt nhìn bộ váy, dây váy bị tuột rồi nhất định là do buộc không chặt. 

“Ôi, người đẹp này, cô lại bị cô ta lừa rồi. Cô cẩn thận kẻo đã giúp đỡ cô ta lại còn bị cô ta cắn một miếng đó.”

Minh Thù ngẩng đầu nhìn cô gái kia một cái: “Cô nên giảm cân đi.”

Cô gái theo bản năng nhìn xuống hông của mình, cô thật ra không được tính là béo, chỉ là hai bên hông có chút phát phì, đối lập với Minh Thù và Nguyễn Tiểu Liên, sắc mặt cô ta ngay lập tức tối xuống. 

“Cô và cô ta là cùng một phe ư? Các người rốt cuộc là làm sao mà vào được đây? Đây là nơi các người có thể tới hay sao? Cũng không tự mình xem xem bản thân là ai!”

Cô gái lắc đầu: “Tôi không phải…”

“Xin lỗi, để cho cô thất vọng rồi.” Minh Thù cười đến thong dong bình tĩnh: “Tôi là Kiều Khởi.” 

Không gian yên tĩnh vài giây, vẻ mặt cô gái lộ ra vài phần kỳ quái, dường như là đang suy nghĩ Kiều Khởi là ai, sau đó có vẻ đã nhớ ra biểu cảm từng chút từng chút trở nên khó coi.

Đám người xung quanh cũng thấp giọng nói chuyện với nhau.

“Kiều Khởi… Chính là cô con gái của Kiều gia kia sao?” 

“Thực sự rất hiếm khi nhìn thấy cô ấy.”

“Đã vậy còn rất xinh đẹp.”

“Chị Kiều Khởi… Chính là Nhị Kiều ư… Đáng tiếc…” 

Loáng thoáng âm thanh từ trong đám người truyền đến, Minh Thù lấy tay đỡ lễ phục của Nguyễn Tiểu Liên, nhẹ giọng hỏi cô: “Có thể đứng lên không?”

Cô gái cắn môi gật đầu.

Minh Thù đỡ cô ấy đứng lên. 

Cô gái kia nhìn chằm chằm Minh Thù, không dám lên tiếng nữa.

Nguyễn Tiểu Liên là gái bán rượu, có thể tùy tiện đắc tội được nhưng Kiều Khởi thì không thể.

Thế nhưng cô ta rất không cam tâm: “Kiều tiểu thư, đừng trách tôi không có nhắc nhở cô, cô gái này cũng không phải tỉnh du đích đăng (1), đừng dẫn sói vào nhà.” 

Minh Thù nhướn mày nhìn về phía cô ta: "Tỉnh du đích đăng ư, nhất định không phải là một cây đèn tốt (2) rồi."

Cô gái: “…”

Còn có cách nói như vậy sao? 

Không phải vậy! Ai nói với cô cái đó chứ!

Minh Thù dẫn Nguyễn Tiểu Liên đi tới phía Thôi Du Tuệ, khi đi ngang qua cô gái kia, cô cười khẩy: “Có thời gian đi làm phiền người khác chi bằng chăm chỉ giảm béo một chút, như vậy mới xinh đẹp.”

Cô gái: “…” Thật muốn tát một cái lên mặt cô ta. 

Cô gái thầm uất hận dậm chân.

Mấy cô gái bên cạnh cô ta mỗi người một câu, vừa an ủi vỗ vỗ phía sau lưng cô, vừa nói: “Vận khí cô ta cũng thật tốt, Phong Hoành không ở đây mà vẫn có người khác giúp cô ta ra mặt.”

Cô gái đáy mắt tràn đầy sự đố kỵ: “Cô ta chỉ là gái bán rượu, dựa vào cái gì chứ! Lại còn cái cô Kiều Khởi kia, tự dưng dám nói tôi béo!” 

“Cô làm sao có thể được coi là béo chứ, vóc dáng này của cô người khác muốn cũng không được, Kiều Khởi chính là ghen tỵ với cô đó.” Đồng nghiệp lập tức nói: “Nhưng mà… Kiều Khởi tại sao lại có thể quen biết Nguyễn Tiểu Liên chứ, lại còn giúp cô ta ra mặt?”

Cô gái thầm hận: “Ai mà biết Nguyễn Tiểu Liên dùng thủ đoạn gì rồi… cứ chờ mà xem!”

-

Thôi Du Tuệ nhìn cô gái trước mặt, cau mày, bàn tay đang cầm điểm tâm siết chặt lại.

Minh Thù đến muộn, vậy nên Thôi Du Tuệ mang lễ phục tới cho cô, vì không biết cô thích bộ nào nên mới cố ý mang đi hai bộ.

Minh Thù đưa bộ lễ phục còn lại cho Nguyễn Tiểu Liên để cô ấy đi thay. 

Đợi lúc cô ấy đi thay quần áo, Thôi Du Tuệ lôi kéo con gái mình: “Tiểu Khởi, con đừng cứ mãi luẩn quẩn trong lòng nữa, cái này… mọi người… làm sao…”

Minh Thù nhận lại khay điểm tâm từ tay Thôi Du Tuệ: “Phu nhân Thôi Du Tuệ, người đang nghĩ lung tung gì vậy?”

Thôi Du Tuệ chỉ chỉ phòng thay quần áo, thần sắc nhợt nhạt: “Các con…” 

Bà đột nhiên nắm chặt tay Minh Thù: “Con gái à, mẹ biết là con không thích việc mẹ ép con tìm đối tượng, thế nhưng con cũng không thể như vậy chứ, Kiều gia chúng ta chỉ còn trông cậy vào con, nếu chị con vẫn còn sống thì mẹ cũng không quản con, thế nhưng…”

Minh Thù: “…”

Trong đầu Thôi Du Tuệ rốt cuộc là chứa những suy nghĩ lung tung gì vậy. 

“Con không biết cô ấy, chỉ là tiện tay giúp đỡ thôi.”

Thôi Du Tuệ nghi hoặc: “Thật chứ?”

“Thật mà.” 

Thôi Du Tuệ vuốt ngực: “Vậy là tốt rồi, tốt rồi, nếu như con mà thích con gái, sợ rằng cha con sẽ bị con làm cho tức đến mức nằm viện mất.”

Minh Thù: “…”

Nghiêm trọng đến vậy sao? 

"Cạch cạch."

Cửa phòng thay quần áo mở ra, cô gái từ bên trong đi ra, cô dường như có chút căng thẳng đến mức hai tay nắm chặt, khuôn mặt khẽ hồng lên.

Lễ phục trắng muốt, tôn lên làn da trắng nõn như bạch ngọc, óng ánh trong suốt. 

Với thiết kế thắt eo, ôm sát lấy vòng eo nhỏ bé của cô gái, được kết hợp với những hoạ tiết màu đỏ buông nhẹ xuống. Được gắn lên trên toàn bộ chiếc váy.

Màu trắng tinh không hề chói mắt, lễ phục trong bữa tiệc có màu như vậy cũng không ít, thế nhưng chiếc váy được tô điểm bằng hoạ tiết màu đỏ mới khiến bộ lễ phục trông thật bắt mắt.

Khoác bộ trang phục này bước ra, chắc chắn khiến cho toàn bộ hội trường chú ý. 

Minh Thù bỏ vào hai cái bánh vào trong miệng, thầm cảm thấy vô cùng may mắn vì bộ y phục cô thuận tay chọn trước đó không có khoa trương như vậy.

“Mẹ, mẹ định trực tiếp gả con đi ngay hay sao?”

Thôi Du Tuệ trừng mắt: “Lễ phục này mẹ chọn đã lâu, mẹ cảm thấy con mặc là thích hợp nhất, nhưng mà cô gái này mặc trên người cũng rất đẹp, lanh lợi đáng yêu.” 

***

(1) Tỉnh du đích đăng: Chiểu kiểu người lương thiện, trong sáng như ngọn đèn.

(2) Ở đây Minh Thù dùng lối chơi chữ, đăng = đèn. 

| Tải iWin