- Cha à, cha đang tìm ai vậy? Là bác cả ư?
Ninh Khinh Tuyết thấy cha mình không ngừng tìm kiếm cái gì đó trong đại sảnh, nghi hoặc hỏi. Cô cũng đã trông thấy Dược phẩm Ninh Thị của Yến Kinh tới tranh thầu, cho nên cô mới cho rằng người mà cha cô đang tìm kiếm là bọn họ.
- Ha ha, Bác cả! Cha không quen biết loại anh em đã đẩy con gái cha vào hố lửa ấy.
Ninh Trung Phi trêu chọc cười cợt.
Cười xong, Ninh Trung Phi lại day day cặp mắt do tối qua mất ngủ nói:
- Tối qua cha đã quen biết một chàng thanh niên rất khá trong một quán cà phê trên đảo, cậu ta nói hôm nay công ty của cậu ta cũng tới đây đấu thầu, hôm qua cậu ta rất chắc chắn rằng hôm nay sẽ tới đây dự thầu. Cha đang tìm cậu ta, nhưng không thấy đâu cả.
- Chú, có chắc họ tới đấu thầu không. Chú xem, tại nơi các công ty đứng đều có bảng hiệu phía sau họ mà?
Lý Mộ Mai nói xen vào. Bạn đang xem tại - www.
Ninh Trung Phi vỗ đầu một cái:
- Lúc đó cậu ta nói là tới đấu thầu mà, có lẽ là ta đã nghe nhầm, cháu thấy đấy, lại quên mất hỏi tên công ty cậu ta, cũng quên mất hỏi xem cậu ta tên gì, lúc đó, ta còn tặng cho cậu ta một chiếc vòng tay, là chiếc vòng ta đã tốn tám nghìn đô la Mỹ để mua tại Mỹ đấy.
- Hừ, cháu thấy có lẽ là một kẻ bịp bợm rồi, chuyện này cũng rất có khả năng.
Lý Mộ Mai nói.
Ninh Trung Phi bỗng nhiên sửng sốt, chàng trai đó liệu có thực sự là kẻ lừa đảo hay không? Nhưng lại không giống, cậu ta có một chiếc vòng tay giống y đúc chiếc vòng mà ông mua, trên đời làm gì có chuyện trùng hợp đến vậy? Nhưng quả thực ông đã cho không cậu ta chiếc vòng tay rồi.
Có lẽ nhìn thấy chút muộn phiền của cha, Ninh Khinh Tuyết lại hỏi:
- Cha à, cha chẳng phải nói rất có lòng tin mới tới đây đấu thầu hay sao, tên thanh niên ấy chẳng phải đã tiếp thêm lòng tin cho cha hay sao? Mấy nghìn đô la để đổi lấy sự tự tin cũng không quá tệ.
Ninh Trung Phi biết con gái không muốn ông mất ý trí chiến đấu trước lúc đấu thầu, nghĩ cũng đúng, chỉ là mấy nghìn đô la thôi mà.
- Ồ! Tổng giám đốc Ninh, ngài đích thân tới đấu thầu sao, cha tôi quả thực không tích cực bằng ngài rồi. Có điều tôi thấy hy vọng của Dược Phẩm Phi Dụ các vị cũng không nhỏ đâu, nhìn đội hình có khi còn mạnh hơn tập đoàn y dược Viễn Bắc chúng tôi nữa ấy chứ, tôi thực sự muốn được hợp tác với Dược phẩm Phi Dụ. Chỉ có điều, có những chuyện thật là đáng tiếc.
Viễn Kỳ Bân thoát khỏi đám phóng viên, đi đến trước mặt đám người của Ninh Trung Phi, giọng điệu rõ ràng là đang chế nhạo.
Lý Mộ Mai lạnh lùng nói:
- Không dám phiền tới đổng sự trưởng, cho dù chúng tôi có thành công hay không cũng không liên quan gì tới Tập đoàn y dược Viễn Bắc của các vị.
Viễn Kỳ Bân nhìn chằm chằm Ninh Khinh Tuyết, khuôn mặt thanh tú thoát tục này đã khiến anh ta bao đêm thao thức. Bây giờ lại xuất hiện trước mặt anh ta, trong lòng lại càng cảm thấy khó chịu. Anh ta phát hiện ra rằng khi nhìn thấy Ninh Khinh Tuyết, cô còn xinh đẹp hơn trong tưởng tượng của anh ta gấp nhiều lần. Người đẹp thì anh ta đã gặp nhiều rồi, nhưng người đẹp một cách hoàn hảo như Ninh Khinh Tuyết, ngoài cô ra anh ta chưa từng gặp một ai giống như vậy.
Viễn Kỳ Bân thản nhiên cười, dường như không hề quan tâm tới lời nói của Lý Mộ Mai, anh ta còn nói:
- Tổng giám đốc Ninh, thực sự tôi rất muốn hợp tác với Dược phẩm Phi Dụ, nếu như….
- Đổng sự trưởng Viễn, mời đi cho, chúng tôi còn phải thảo luận chút chuyện. Rất nhiều phóng viên còn đang đợi ngài, không cần phải lãng phí thời gian ở đây với chúng tôi.
Ninh Khinh Tuyết lạnh lùng ngắt lời Viễn Kỳ Bân.
Viễn Kỳ Bân cười miễn cưỡng:
- Tập đoàn y dược Viễn Bắc tuy rằng không lớn, nhưng cũng có tầm ảnh hưởng không nhỏ. Tôi nghĩ tình cảnh hiện nay của Dược phẩm Phi Dụ cũng không được khả quan lắm, nếu không thì, sẽ không tới đại hội đầu tư vốn biết rõ sẽ không có chút cơ hội nào thế này, hà tất phải cự tuyệt như vậy?
- Cái tên họ Viễn kia, ở đây không có ai hoan nghênh anh. Dược phẩm Phi Dụ của tôi tốt hay xấu, không cần anh bận tâm.
Giọng của Ninh Khinh Tuyết trở nên vô cùng lạnh lùng.
Viễn Kỳ Bân nhìn Ninh Khinh Tuyết, trong lòng cảm thấy bực bội, ngầm hạ quyết tâm, cho dù phải trả giá đắt thế nào cũng phải có được người con gái này.
Dường như nghe thấy tiếng của Ninh Khinh Tuyết có vẻ hơi lớn, hơn nữa trong số họ còn có Viễn Kỳ Bân của tập đoàn y dược Viễn Bắc, ngay lập tức đám phóng viên đã chạy tới đó.
- Ồ! Khinh Tuyết, công ty của các cô cũng tới dự thầu sao?
Một nữ phóng viên vui vẻ nói.
Ninh Khinh Tuyết nhìn nữ phóng viên, cô biết nữ phóng viên ấy, cô ta tên là Tiêu Lôi, một phóng viên trẻ tuổi rất nổi tiếng ở Yến Kinh. Nhưng hai người căn bản không quen biết nhau, tại sao cô ta lại nhìn cô như nhìn thấy người quen vậy?
- Đúng rồi, lần trước tôi có gặp Diệp Mặc chồng cô, hai người vẫn tốt chứ…
Tiêu Lôi nói xong, lập tức cảm thấy lời này của cô không nên nói ra. Tại sao vô duyên vô cớ lại nhắc tới Diệp Mặc, lại còn hỏi câu đó, thật đúng là. Bản thân rõ ràng biết hai người họ đang gặp trục trặc, bây giờ hỏi như vậy chẳng phải là giấu đầu hở đuôi sao? Nhưng lời cũng đã nói ra rồi, thì không thể thu lại được. Thật không ngờ Ninh Khinh Tuyết lại thản nhiên cười nói:
- Chúng tôi vẫn tốt, cảm ơn cô quan tâm.
- Cô đã kết hôn rồi?
Viễn Kỳ Bân lập tức nhăn mặt, chuyện này quả là gay go đối với anh ta. Sau khi nghe chuyện này, thậm chí đến nghĩ cũng không dám nghĩ, liền hỏi.
Ninh Khinh Tuyết hừ lạnh một tiếng, thản nhiên nói:
- Đổng sự trưởng Viễn, mời anh đi cho, tôi kết hôn hay không thì liên quan gì tới anh?
Nói xong cũng không buồn để ý tới Viễn Kỳ Bân.
Viễn Kỳ Bân nhìn Ninh Khinh Tuyết, nhếch mép cười một cách ẩn ý, vì anh ta rất nhanh chóng đã hiểu được chỗ ảo diệu trong chuyện này.
Anh ta nhất định phải có được Ninh Khinh Tuyết, cho dù cô đã kết hôn hay chưa. Anh ta đã tìm hiểu qua chuyện của Ninh Khinh Tuyết, vì cha của cô Ninh Trung Phi bất mãn với nhà họ Ninh, nên tự mình rời khỏi nhà họ Ninh, lập ra Dược phẩm Phi Dụ ở Du Châu. Hơn nữa Ninh Khinh Tuyết trước mắt anh ta rõ ràng vẫn là một thiếu nữ, làm gì có dấu vết nào chứng tỏ cô đã từng kết hôn?
Với kinh nghiệm trăng hoa của Viễn Kỳ Bân, quyét mắt là có thể nhìn ra được.
Chuyện của Ninh Khinh Tuyết và Diệp Mặc, còn vì chuyện của Tống Thiếu Văn, mặc dù lúc ấy đã gây ra một cơn sóng lớn ở Yến Kinh, nhưng rất nhanh sau đó đã biến mất hoàn toàn dưới sự áp chế của Tống gia. Ngoài những người trong cuộc ra, thì rất ít người biết được chuyện này, cho nên mặc dù Viễn Kỳ Bân là thái tử số một trong ngành dược phẩm Hoa Hạ, nhưng cũng không hề biết gì.
Viễn gia mặc dù cũng không tồi, nhưng so với năm đại gia tộc ở Hoa Hạ, thì còn kém xa, nói cách khác là họ còn lâu mới có thể đặt chân vào thế giới ấy được.
Mặc dù Ninh Khinh Tuyết đã mất đi một phần kí ức, nhưng trong thời gian dài cô thực hiện các quyết sách của công ty, sự quyết đoán cũng như năng lực của cô thì không hề thua kém bất kì ai. Tiêu Lôi vừa nói ra, đã nhớ tới chuyện của trước đây, mỗi lần nói ra hai chữ Diệp Mặc cô đều cảm thấy có lỗi.
Tiêu Lôi dáng người cao gầy, làn da rất đẹp, cô có những điều kiện tốt nhất để trở thành một phóng viên hàng đầu ở Hoa Hạ. Lúc trước cũng không thân quen gì lắm với Tiêu Lôi, chẳng lẽ là vì chuyện của Diệp Mặc và cô? Nghĩ tới đây cô muốn thông qua Tiêu Lôi, để hỏi cụ thể về một số chuyện.
- Đại hội đấu thầu sắp bắt đầu rồi, mời những nhà đấu thầu vào hội trường, phóng viên xin hãy đứng ngoài, sau khi đấu thầu kết thúc, doanh nghiệp trúng thầu sẽ tổ chức họp báo với phóng viên.
Tiếng của một cô gái phát ra từ loa thông báo mọi người có thể bắt đầu vào hội trường. Viễn Kỳ Bân có chút không cam lòng nhìn Ninh Khinh Tuyết, sau đó mới quay người đi.
…
Sở dĩ Diệp Mặc chuẩn bị thuyền, là vì hắn sợ chân nguyên hiện tại không đủ để có thể bay, một mạch tới thẳng San Fancisco. Mặc dù chân nguyên của hắn đã mạnh hơn trước kia nhiều, nhưng San Fancisco quả thực cách Yến Kinh quá xa, gần mười nghìn cây số, gấp bốn năm lần tới Hongkong.
Hắn không muốn giữa đường vì chân nguyên không đủ mà rơi xuống giữa Thái Bình Dương. Mặc dù Phi kiếm có thể nghỉ trên không, nhưng Diệp Mặc không muốn vậy. Hắn cảm thấy nghỉ ngơi trên không khá nguy hiểm, với trình độ hiện giờ của hắn không thể lên quá cao được, chẳng may bị rada của Mỹ quét qua, cho rằng là người ngoài hành tinh tiến hành tiêu diệt, thì hắn không thể chống đỡ được.
Cho nên hắn phải cố gắng giảm bớt thời gian trên không, tốc độ cũng phải là nhanh nhất, tránh gây sự chú ý của quân đội, Diệp Mặc quết định xuất phát lúc chập tối.
Hai giờ sau, Diệp Mặc thổi phồng thuyền hơi, đặt tại Thái Bình dương. Mặc dù nguyên khí đã hao tổn rất nhiều, nhưng vẫn có thể tiếp tục bay tiếp. Sở dĩ hắn dừng lại, là do hắn cảm thấy mình bị theo dõi. Hắn biết thần thức của hắn không thể so sánh với thiết bị định vị tiên tiến, phạm vi thần thức của hắn chỉ trong bán kính 300m.
Diệp Mặc dự đoán lần bay này của mình, đã đi được ba phần tư quãng đường, nhiều nhất là nửa tiếng nữa hắn có thể tới được San Fancisco. Tuy hắn không dùng tốc độ nhanh nhất, nhưng Diệp Mặc cảm nhận được nó nhanh hơn tốc độ máy bay gấp mấy lần.
Diệp Mặc dừng việc thổi phồng thuyền lại, quét thần thức một lượt, không có dấu hiệu bất thường gì, toàn bộ bề mặt Thái bình Dương yên tĩnh vô cùng. Nhưng hắn lại liên tục cảm thấy có gì đó bất an, hắn biết đây là khu vực do Mỹ quản lý, một khi bị quân đội Mỹ phát hiện ra, với tu vi hiện nay của bản thân thì khó có thể thoát được. Càng chưa tính đến chân nguyên đã bị tiêu hao khá nhiều.
Chưa nói tới hiện giờ hắn còn đang tiến vào luyện khí trung kì lần đầu tiên, mà cho dù hắn có ở luyện khí hậu kì, đối đầu với những vũ khí công nghệ cao của Mỹ cũng đành lực bất tòng tâm.
Mặc dù không phát hiện ra guy hiểm, nhưng nhiều năm tu luyện khiến hắn có tính cảnh giác cao độ.
Diệp Mặc vừa đứng trên mặt thuyền, một cảm giác nguy hiểm cận kề ập tới. Hắn lập tức bay lên nhảy xuống biển, rời xa chiếc thuyền.
Diệp Mặc vừa nhảy xuống biển, một quả ngư lôi với tốc độ ánh sáng đâm thẳng vào thuyền, sau đó là tiếng nổ kinh hoàng, chiếc thuyền tan tành không chút vết tích. Lần này nếu Diệp Mặc không kịp tránh, thì đúng là quá nguy hiểm. Cơ thể của hắn vẫn chưa đạt tới cảnh giới có thể chống lại sức công phá của ngư lôi.
Không ngờ suy đoán của hắn lại thành hiện thực, Diệp Mặc ngay lập tức bốc hỏa. Hắn chẳng qua cũng chỉ là người qua đường, cho dù rada của bọn họ có quét thấy một vật thể bay lạ, nhưng cũng không thể chưa hỏi han gì đã hạ thủ chứ, đám người Mỹ này đúng là quá độc ác mà.