Nghe thấy giải thưởng, cả hội trường lập tức một lần nữa im lặng. Diệp Mặc là người thế nào, giải thưởng của hắn sẽ là gì? Tiền, hay là cái khác?
Diệp Mặc nhìn lướt qua những người trong hội trường, sau đó thản nhiên nói:
- Mặc dù mọi người đều học võ, nhưng tôi nghĩ rất nhiều người nên biết, việc học võ là vô biên, thực ra những người luyện đến Hoàng Cấp chính là những người luyện võ chân chính, nhưng tôi thấy tất cả những người trong hội trường này chỉ có ba người là luyện đến Hoàng Cấp. Rất nhiều người đều biết chỉ có tu luyện cổ võ mới có thể thăng lên Hoàng Cấp. Nhưng vổ võ thì không truyền ra ngoài, hơn nữa cho dù là truyền ra ngoài thì bạn cũng không biết phương pháp tu luyện, như vậy cũng không có tác dụng gì?
Diệp Mặc nói tới đây, cả hội trường lập tức xôn xao. Trong lòng của tất cả mọi người, Diệp Mặc trở nên thần bí. Không ngờ hắn có thể nhìn ra tu vi của từng người như thế nào, điều này thật là kinh khủng.
Chỉ không biết ai là người đã đạt đến Hoàng Cấp, mà Diệp Mặc lại không chỉ hẳn người đó ra, nên cũng không có ai dám hỏi.
Mặc dù cổ võ chỉ là truyền thuyết, nhưng rất nhiều người ở trong hội trường còn biết, những võ giả chân chính đã đạt đến Hoàng Cấp mới có thể được coi là những người học võ, hơn nữa được coi là một võ giả Hoàng Cấp là một điều không dễ dàng. Đa số mọi người đều biết, những bang phái có võ giả Hoàng Cấp hầu hết đều là những bang phái lớn.
Những người thông minh đang nghĩ, lẽ nào giải thưởng của Diệp Mặc và cổ võ có quan hệ gì với nhau?
Diệp Mặc nhìn lướt qua mọi người ở đây một lượt, sau đó lấy một lọ đan dược đặt lên mặt bàn nói:
- Loại đan dược này gọi là "Bồi Nguyên Đan". Bất luận là bạn đã học qua cổ võ hay chưa thì đan dược này có thể giúp bạn lập tức thăng lên đến Hoàng Cấp. Nếu như đã là một người học võ đạt đến Hoàng Cấp thì loại đan dược này sẽ giúp bạn tăng thêm ít nhất là một cấp bậc nữa, chính là từ Hoàng Cấp sẽ đến Huyền Cấp. Điều này cũng không phải là không thể…
"Lao xao, huyên náo"
Cả hội trường lại xôn xao một lần nữa, không ngờ lại có một loại đan dược có thể khiến người ta tăng lên đến Hoàng Cấp. Điều này quá hấp dẫn người khác, quá là nghịch thiên. Còn về Huyền Cấp, bị nhiều người bỏ qua, vì có rất ít người biết được cái gì mới là Huyền Cấp, vì vậy cũng không có khái niệm gì.
Nhưng Thiết Lan Sơn lại biết, vì vậy trong lòng anh ta càng kinh hãi. Nhàn đạo nhân lúc đầu chính là người luyện đến Huyền Cấp, kết quả là ngay cả Nam Thanh cũng không dám chọc giận, anh ta đương nhiên biết sự khủng khiếp của những người đã luyện đến Huyền Cấp.
Trong số đó không có ai là không biết về cổ võ, nhưng biết là một chuyện, và không thể đạt đến cấp đó lại là một chuyện khác. Chỉ có những người thuộc ẩn môn trong truyền thuyết mới có, hơn nữa cho dù là học cổ võ, cũng chưa chắc đã có thể thăng lên được Hoàng Cấp. Nhưng hiện tại không ngờ có người lấy ra đan dược, rồi nói có thể khiến cho những người học võ sẽ tăng ngay lên được Hoàng Cấp.
Một khi người luyện võ thăng lên Hoàng Cấp, cho dù không có bang phái thì một người cũng có thể tự mình xông pha bên ngoài được.
Nếu như loại đan dược này không phải ở trước mặt của Diệp Mặc thì sớm đã có người đến cướp nó rồi.
Mặc dù nơi đây bây giờ vẫn đang xôn xao, nhưng vẫn có người không thể nào ngăn được khát vọng trong lòng mình. Một vị đại ca của một bang phái nhỏ lần đầu tiên gặp Diệp Mặc cũng không thể kiềm chế được sự tham lam trong lòng mình. Gã xông ra khỏi chỗ ngồi, giơ tay ra định tóm lấy cái bình trước mặt Diệp Mặc.
Gã nghĩ khi gã xông đến, cho dù Diệp Mặc có lợi hại, nhưng khi Diệp Mặc không kịp trở tay thì gã sẽ xông ra cướp, nhất định có thể cướp được. Đợi sau khi cướp được, gã sẽ lập tức xông ra ngoài lái xe chạy trốn, e rằng lập tức chạy khỏi Hồng Kông cũng có thể làm được.
Không ngờ lại có người cướp đồ vật ở trước mặt Diệp Mặc, những người biết Diệp Mặc lợi hại đều ngây người ra, còn có kẻ không cần mạng sống của mình đến vậy sao?
Diệp Mặc hừ lạnh một tiếng, hắn không thể tưởng được còn thực sự có một kẻ không cần mạng sống. Diệp Mặc đưa tay ra tát mạnh một cái, gã đàn ông cướp lọ đan dược kia bị Diệp Mặc đánh cho một chưởng, còn chưa đợi gã phản ứng kịp, Diệp Mặc tung một quả cầu lửa qua.
Trong nháy mắt, tên đại ca của bang phái nhỏ này kêu la thảm thiết trong quả cầu lửa, nhưng nhất thời vẫn chưa thể chết ngay được.
Tất cả mọi người đều hoảng sợ nhìn cảnh tượng trước mắt. Nếu như không phải là tận mắt họ nhìn thấy thì tất cả mọi người đều tưởng đây là một cảnh trong phim.
Quả cầu lửa bao xung quanh gã đàn ông kia, gã rên rỉ trong đó. Mọi người cũng chỉ có thể nhìn thấy khẩu hình miệng của gã, nhưng lại không nghe thấy âm thanh nào.
Hội trường im lặng như tờ, ngay cả một chiếc kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy. Sau một lúc lâu quả cầu lửa biến mất, gã đàn ông bị quả cầu lửa bao quanh giờ đây chỉ còn lại làn khói bay tà tà trên mặt đất, không còn sót lại bất cứ thứ gì.
Lúc này mọi người mới định thần lại, người mà bọn họ đang đối diện là ai. Bồi Nguyên Đan mà vị tiền bối họ Diệp này nói lại không phải là thứ tốt như vậy, nó quý báu, nhưng quý báu thế nào thì cũng không quý báu bằng thứ mạng sống nhỏ nhoi này.
Diệp Mặc nhìn quét một lượt những người còn lại, sau đó lạnh lùng nói:
- Đây là lần đầu tiên, ta như vậy coi như thôi. Nếu như còn có lần thứ hai thì đừng trách tôi không khách khí.
Hắn muốn lập uy. Những người này như năm bè bảy mảng, mặc dù những người đến đây không ít, nhưng những người thực sự biết hắn lợi hại và phục hắn lại không hẳn là nhiều.
Sau lưng tất cả mọi người đều toát mồ hôi lạnh, lúc này bọn họ mới hiểu vị tiền bối họ Diệp này không phải là một người dễ đùa. Có thể biến cho một người thành tro bụi, điều này không cần phải nói nữa. Hơn nữa vị tiền bối họ Diệp này lại quá lợi hại, tiện tay hắn có thể khiến cho một người biến thành một quả cầu lửa, lẽ nào những người tu luyện cổ võ đạt đến trình độ uyên thâm cũng có thể làm được như vậy sao?
Diệp Mặc lại nhìn lướt hội trường đang lặng im một lượt, sau đó mới thản nhiên nói:
- Nếu như có người có thể đưa ra đáp án cho câu hỏi mà tôi hỏi, làm tôi hài lòng thì tôi có thể tặng người đó một viên Bồi Nguyên Đan. Cho dù kết quả điều tra mười người đều khiến tôi hài lòng thì tôi cũng có thể tặng họ 10 viên đan dược này. Bất luận là bạn đang ở cấp bậc gì thì tôi cũng có thể giúp bạn thăng cấp.
Hội trường lại nhốn nháo một lần nữa. Tất cả mọi người đã quên gã đàn ông bị Diệp Mặc làm cho chết cháy trong chớp mắt kia, lần lượt mong chờ vận may có thể đến với mình. Có người hận là không thể lập tức về nhà, dựa vào sức mạnh của bản thân để đi điều tra ngay những tình huống chi tiết của chuyến bay đó.
- Tiền bối, nếu như đáp án mà hai người điều tra giống nhau thì giải thưởng thế nào đây?
Trong hội trường lập tức có người lên tiếng hỏi.
Diệp Mặc nhìn tên này một cái, chậm rãi nói:
- Ai điều tra càng tỉ mỉ thì càng tốt, và đó là thứ tôi cần. Hội nghị hôm nay kết thúc tại đây, thời gian điều tra là một ngày, ngày mai vào lúc này chúng ta sẽ tụ họp tại đây. Báo cáo của ai mà hữu dụng thì tôi sẽ tự biết được. Nếu như có kẻ dám thiêu thân thì tôi sẽ không ngại cho các bạn theo bước Địa Sát, lúc đó sẽ hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này.
Diệp Mặc lạnh lùng nói, hắn biết những người này cần phải biết kinh sợ, và với bọn họ thì không cần đạo lý gì cả, chỉ cần một nắm đấm thì sẽ là đạo lý. Hắn chỉ có thể cho thời gian là một ngày, thời gian lâu quá hắn kéo dài không nổi.
Lời nói của Diệp Mặc một lần nữa khiến tất cả mọi người đều phải lạnh sống lưng, không ngờ hắn còn mạo muội đến cả Địa Sát. Quả nhiên Địa Sát đã bị vị tiền bối họ Diệp này tiêu diệt. Sự lợi hại và kiêu ngạo của Địa Sát lúc đầu không có một ai là không biết. Đắc tội với ai thì có thể, chứ tuyệt đối không thể đắc tội với Địa Sát. Nhưng một tổ chức dã man như vậy, không ngờ lại bị tiền bối họ Diệp nhổ tận gốc, không có ai dám nói thêm nửa chữ.
Một số người căn bản là chỉ muốn giỡn một chút, nhưng lại lập tức nghĩ đến tâm tư của bản thân. Đùa gì chứ, trước một kẻ hung ác như tiền bối họ Diệp này mà đùa giỡn, chẳng lẽ lại có nhiều mạng đến như vậy? Nguồn tại http://
Sau khi Diệp Mặc tuyên bố giải tán, tất cả mọi người lần lượt ra về, muốn nhanh chóng tìm được tin tức mà Diệp Mặc cần, bản thân Diệp Mặc cũng không nhàn rỗi, hắn cũng muốn đến sân bay xem tình hình cụ thể.
Biệt thự Bán Sơn ở vịnh Thanh Thủy là một trong số những khu biệt thự sang trọng nhất ở cảng này. Diệp Mặc đến nơi này chính là vì muốn gặp Mạc Khang.
Mặc dù Mạc Khang là người do hắn trị liệu, nhưng Mạc Khang cũng đối xử rất tử tế với người khác. Khi công ty mới được thành lập, anh ta cũng đã trợ giúp nhiều, thậm chí còn rót vài trăm triệu vào đây nữa, điều này khiến Diệp Mặc vô cùng cảm tạ. Lần này đến Hồng Kông điều tra tình hình, còn thời gian rảnh rỗi, nhân tiện đến thăm Mạc Khang luôn.
Khi lần đầu tiên Diệp Mặc đến giúp Mạc Khang chữa bệnh, biệt thự Bán Sơn có thể nói là canh chừng nghiêm ngặt, cứ ba bước chân lại có một trạm gác. Nhưng hôm nay Diệp Mặc đến đây một lần nữa, lại cảm thấy rất yên tĩnh, thậm chí còn vô cùng yên tĩnh, hắn chỉ đi đến mặt trước của ngôi biệt thự, cũng không gặp một người nào chặn lại.
Nhưng thần thức của Diệp Mặc lập tức quét qua tình hình bên trong của ngôi biệt thự. Hơn 20 bảo vệ cùng mặc đồng phục lúc này đang quỳ gối trước bãi cỏ lớn của ngôi biệt thự, cúi thấp đầu, rõ ràng là bị ai đó ép buộc phải làm vậy.
Mạc Khang có bệnh sao? Những người này đều giúp anh ta bảo vệ căn biệt thự, tại sao anh ta lại phải như vậy?
Diệp Mặc đi sâu vào trong, lập tức biết những người bảo vệ này đều bị ai đó điểm huyệt, hơn nữa đã bị mấy tiếng đồng hồ rồi.
Mạc Khang và Mạc Bình đang uể oải ngồi trong phòng khách của ngôi biệt thự. Một số bảo vệ và người hầu đều đang nơm nớp lo sợ đứng ở phía sau, không có ai dám chủ động tiến lên trước.
Trước mặt Mạc Khang và Mạc Bình còn có một nam và một nữ nữa đang ngồi. Diệp Mặc nhận ra người phụ nữ, vì đôi mắt của cô ta rất sắc nhọn, đã để lại trong Diệp Mặc ấn tượng rất sâu sắc, cô ta tên Hạ Sắc Vi. Lần trước hắn đến giúp Mạc Khang chữa bệnh có gặp qua người phụ nữ này, lúc đó hắn còn giáo huấn cho cô ta một bài học.
Hạ Sắc Vi chính là em gái của Hạ Nhu mà Mạc Khang thích. Lúc đó hắn còn nói với Mạc Khang rằng không cần phải thể hiện sự bình phục của mình trước mặt Hạ Sắc Vi, nhưng hôm nay cô ta đến đây làm gì?
Một người đàn ông khác mà Diệp Mặc không quen, nhưng đập vào mắt Diệp Mặc chính là tu vi hậu kỳ Hoàng Cấp của người này. Người đàn ông này có diện mạo không tầm thường, hơn nữa vóc dáng khá cao, chỉ có điều, mắt trông như thiếu ngủ trầm trọng, vừa nhìn là biết đó là một người làm việc quá độ.
Chẳng lẽ những người nhà họ Mạc này đều do hai người này làm? Diệp Mặc muốn lập tức bước vào bên trong phòng.
Diệp Mặc bước vào khiến cho bốn người trong phòng giật mình. Bốn người đồng thời ngẩng đầu lên nhìn Diệp Mặc.
- Bác sỹ Diệp, sao cậu lại đến.
Mạc Khang và Mạc Bình đồng thời nói, hơn nữa còn đứng dậy.
- Là anh?
Hạ Sắc Vi cũng đứng dậy, vẻ mặt đề phòng và hơi tức giận nhìn Diệp Mặc. Lúc trước Diệp Mặc đá cho cô ta một cước, đến bây giờ cô ta vẫn còn nhớ như in.
Diệp Mặc lạnh lùng nhìn Hạ Sắc Vi một cái, sau đó bước đến bên Mạc Khang, hỏi:
- Anh Mạc, rốt cuộc là chuyện gì vậy?
Mạc Khang có chút hoảng sợ nhìn Hạ Sắc Vi và người đàn ông bên cạnh cô ta, sau đó vội vàng nói:
- Bác sỹ Diệp, đây là chút việc riêng của tôi, cậu về trước đi. Đợi tôi sau khi kết thúc xong việc này thì tôi sẽ đến thăm hỏi cậu.
Nếu như bình thường Diệp Mặc tới đây, Mạc Khang vui vẻ còn không kịp, nhưng hôm nay lại khác.