Nếu như nói nghe lời Diệp Mặc, hiện tại còn có một kẻ vui mừng, kẻ đó chính là Điền Du Năng. Tên thanh niên này lại kiêu ngạo như vậy, dám nói với Hứa Thạch những lời đáng chết như vậy, hắn chết chắc rồi.
Hứa Thạch là người như thế nào? Điền Du Năng đương nhiên biết rõ, cho dù là gia chủ của nhà họ Lý có tới đây cũng không dám nói những lời giống như Diệp Mặc nói. Cái gì mà ức hiếp Thiên Tổ, đúng là đồ không có não, Thiên Tổ có thể ức hiếp được hay sao? Thằng nhóc này căn bản không biết thế nào là trời cao đất dày. Nếu cậu ta biết Thiên Tổ là cái gì, có lẽ sẽ không nói ra những lời này, giờ có khóc cũng không kịp nữa rồi. Tên nhóc này nói cậu ta tên Diệp Mặc, chẳng qua nghe cái tên này có chút quen mà thôi.
Hứa Thạch khuôn mặt biến sắc, gã ta từng nghe nói sư phụ Đàm Giác cũng không phải là đối thủ của tên thanh niên này. Nhưng gã ta cũng không thể tin được sư phụ là tu vi Tiên Thiên, một người có tu vi Tiên Thiên lại không phải là đối thủ của một tên nhóc hai mươi mấy tuổi, Hứa Thạch không dám tin.
Không ngờ lại gặp phải Diệp Mặc, Hứa Thạch không biết nên tiếp tục khiêu chiến với Diệp Mặc hay là dừng lại. Gã ta tư chất xuất cúng, lại là đệ tử xuất sắc của Đàm Giác, mới xấp xỉ bốn mươi tuổi đã là Địa cấp sơ kỳ rồi.
Cho dù là trong ẩn môn, thì gã ta cũng được coi là thiên tài trong số thiên tài. Nhưng bao nhiêu năm là lính bây giờ lại bị yếu thế trước Diệp Mặc, Hứa Thạch không biết sau này phải giấu mặt mũi vào đâu.
Điền Du Năng thấy mặt Hứa Thạch hơi tái, y đương nhiên không cho rằng Hứa Thạch đang sợ, mà là cho rằng Hứa Thach đang tức giận Diệp Mặc, lúc này y biết là lúc nên bày tỏ thái độ của mình rồi đây.
Điền Du Năng sở dĩ từ hai bàn tay trắng mà trèo tới địa vị như ngày hôm nay, ngoài việc y giỏi lợi dụng người khác, y còn giỏi cả việc gió chiều nào theo chiều ấy.
Một người có bản lĩnh, không phải chỉ biết lợi dụng người khác, mà còn phải biết trong thời gian nhanh nhất nên biết chọn đứng về phe nào, sau đấy cố gắng đứng vững, hơn nữa còn phải biết bày tỏ thái độ một cách rõ ràng, Điền Vô Năng có bản lĩnh như vậy, hiện tại cậu ta đã thành công nhảy vào trận đấu giữa Hứa Thạch và Diệp Mặc rồi, Diệp Mặc ngay đến những lời thâm độc như vậy cũng đã nói ra rồi, lúc này chính là lúc y chọn đứng về phe nào.
Điền Du Năng cười lạnh, người trẻ tuổi thường thiếu kiên nhẫn, chỉ mới có mấy câu mà thôi, đã nói ra những câu đáng chết kiểu như ức hiếp Thiên Tổ rồi.
-Anh là ai, anh là thứ gì? Đây là chỗ quân đoàn trưởng Lý và huấn luyện viên Hứa nói chuyện. Ai cho anh chõ mõm vào? Huấn luyện viên Hứa là người anh có thể lớn tiếng nói chuyện được hay sao? Cái tên này không được ai nuôi dưỡng, sống như vậy…..
Điền Du Năng khẩu khí ác liệt, lời nói thâm độc.
Y biết lai lịch của Diệp Mặc không hề tầm thường, nhưng y càng ghê gớm thì càng dễ dàng khiến cho tên thanh niên này tức giận, như vậy tên thanh niên này sẽ tiếp tục gây chuyện, còn Hứa Thạch sẽ ra sức nói lại, cứ như vậy hai người nhất định sẽ xảy ra tranh chấp. Cho dù lai lịch của hắn có thế nào, Hứa Thạch cũng coi thường hết, đợi sau khi Hứa Thạch thu phục tên thanh niên này, Điền Du Năng sẽ lập tức chúc mừng. Hơn nữa có lẽ tên thanh niên này sẽ gây bất lợi cho Điền Du Năng, với ngạo khí của Hứa Thạch, Hứa Thạch nhất định sẽ vì bảo vệ Điền Du Năng không để cho Điền Du Năng bị thua thiệt.
Chỉ cần kết giao tốt với Hứa Thạch, y tin rằng Lý Thiên Tài sẽ không vì tên thanh niên này mà đối đầu với Hứa Thạch. Hơn nữa một khi Điền Du Năng đã kết thân được với Hứa Thạch, Khâu gia sẽ nhìn cậu ta với ánh mắt khác. Đừng nói chuyện gì khác, lúc nãy Lý Thiên Tài còn khoa tay múa chân trước mặt y, vậy mà Hứa Thạch vừa tới đã lập tức thay đổi thái độ nói chuyện, Lý Thiên Tài rất sợ Hứa Thạch.
Mặc dù đắc tội với tên thanh niên kia có chút mạo hiểm, nhưng muốn leo cao, thì làm gì có chuyện không phải trải qua nguy hiểm gì? Phú quý chỉ có thể thấy được từ trong gian khó, đấy chính là suy nghĩ lúc này của Điền Du Năng.
Bốp…Bốp…!!
Hai cái tát tai in trên mặt Điền Du Năng, Điền Du Năng chưa kịp phản ứng gì đã bị đạp một đạp trúng ngực.
Cậu ta bị bay ra xa đến mấy chục mét sau đó mới lăn tròn trên đất, máu tươi từ miệng phun ra, hít thở khó khăn.
Diệp Mặc đương nhiên biết suy nghĩ của Điền Du Năng, nhưng hắn cũng không buồn tính toán lôi thôi với tên tiểu nhân như vậy làm gì. Cái đạp này tuy chưa lấy mạng Điền Du Năng, nhưng cái tên Điền Du Năng này cũng chỉ còn lại một nửa mạng sống mà thôi.
Điền Du Năng quỳ rạp trên mặt đất, một gã cảnh vệ chạy tới đỡ cậu ta dậy, cậu ta phun ra một ngụm máu tươi, ánh mắt kinh ngạc nhìn Diệp Mặc. Tên thanh niên này lại dám ra tay với y ngay trong doanh trại này, y định kêu người lập tức đánh chết Diệp Mặc, mặc dù y chỉ là một sĩ quan nhưng ở đây y cũng được coi là có vai vế.
Nhưng một câu y cũng không thể nói ra lời được, chỉ có thể trông đợi vào Hứa Thạch nhanh chóng ra tay giết chết Diệp Mặc.
Nhưng điều khiến cho Điền Du Năng thất vọng đó là Hứa Thạch lại không vì chuyện y bị Diệp Mặc đánh mà lập tức ra tay giết Diệp Mặc, hơn nữa lại không hề nói những lời kiêu ngạo như bình thường mà chỉ một mực im lặng.
Điền Du Năng trong lòng lập tức chùng xuống, y cảm thấy kế hoạch lần này không được thỏa đáng.
Binh lính bốn phía nhìn thấy Diệp Mặc động thủ, người bị đánh lại là đoàn trưởng Điền, tuy rằng rất muốn lập tức xông lên, nhưng huấn luyện viên Hứa và quân đoàn trưởng Lý vẫn đứng im ở đó, nên đám người này cũng không dám làm gì Diệp Mặc, vậy nên lúc này mọi thứ như ngưng đọng lại.
-Trần Hoành Triết, cậu liên hệ với Hàn tướng quân, nói với ông ấy chuyện ở đây. Đem chuyện oan uổng của Quách Khởi và Phương Vĩ phản ánh với cấp trên, lập tức thu hồi lại lệnh truy nã.
Diệp Mặc quay đầu nói với Trần Hoành Triết. Nguồn tại http://
-À, vâng, huấn luyện viên Diệp.
Trần Hoành Triết hơi sửng sốt, nhưng vẫn ngay lập tức gật đầu thi hành. Y vẫn chưa tỉnh, cho dù Diệp Mặc có mạnh thế nào thì cũng không thể trực tiếp ra tay với một sĩ quan cao cấp ngay trong doanh trại quân đội được, ở đây cũng có người đứng đầu ở đây. Nhưng Diệp Mặc lại ra tay mất rồi, Trần Hoành Triết thở dài, Điền Du Năng tự cho mình là thông minh, lần này đúng là thông minh quá nên bị thông minh hại. Chuyện của Điền Du Năng phen này lớn rồi đây.
-Diệp Mặc, cho dù anh có là huấn luyện viên của quân đội đặc chủng tiên phong, nhưng như thế này thì chẳng phải đã quá coi thường người khác rồi hay sao?
Hứa Thạch tức nghẹn, sau khi Điền Du Năng bị đá bay, không nhịn được liền lên tiếng.
Điền Du Năng sau khi nghe những lời này, trong lòng vô cùng kinh ngạc, y không hiểu Diệp Mặc, nhưng vẫn thỉnh thoảng có nghe nhắc đến, có lẽ là một nhân vật vô cùng lợi hại. Bây giờ bản thân y vì giúp đỡ Hứa Thạch, mà bị đá bay như vậy, vậy mà Hứa Thạch lại không ra tay đánh trả, hơn nữa lại chỉ nói mấy câu vô thưởng vô phạt, y biết lần này có lẽ hyđã chọn nhầm bên rồi. Sau đấy lại biết Diệp Mặc là huấn luyện viên của quân đội đặc chủng tiên phong, cậu ta lại càng cảm thấy kinh ngạc hơn.
Lúc này y vẫn còn rất mơ hồ, nếu như y đã tỉnh táo rồi thì Hàn tướng quân mà Diệp Mặc nói chính là Hàn Tại Quân – Hàn tướng quân, như vậy thì y lại càng cảm thấy tuyệt vọng.
Diệp Mặc nhìn lướt qua Hứa Thạch, không đáp lời hắn ta, mà nói với Lý Thiên Tài:
-Quân đoàn trưởng Lý, chuyện của Khâu Chí Phi, phiền ông đứng ra giúp đỡ xử lí rồi.
-Chuyện này đương nhiên không vấn đề gì, trong quân đội lại có tên bại hoại như vậy, là sự sỉ nhục của chúng ta.
Lý Thiên Tài không sợ Diệp Mặc nhờ ông ta làm việc cho hắn, mà chỉ sợ Diệp Mặc không tìm ông ta mà thôi.
Hứa Thạch khuôn mặt biến sắc, nhưng vẫn không có ý định ra tay với Diệp Mặc. Y vô cùng sùng bái sư phụ của mình, sư phụ đã nói tuyệt đối không được đụng tới Diệp Mặc, y có thể không làm theo hay sao? Nếu Diệp mặc không ra tay với Điền Du Năng, không biết chừng y còn đi kiếm Diệp Mặc để đọ sức, nhưng lúc Diệp Mặc ra tay với Điền Du Năng, y đã nhìn rất rõ ràng, hạ thủ không chút lưu tình.
Nếu như Diệp Mặc quả thực ghê gớm như lời sư phụ đã nói, như vậy nếu mình và hắn so tài nhất định sẽ lành ít dữ nhiều. Cho dù y có không tin Diệp Mặc có bản lĩnh như vậy, nhưng y vẫn không muốn thử, sư phụ sẽ không lừa y, chẳng may Diệp Mặc ra tay độc ác, thì y coi như xong rồi.
Thấy Hứa Thạch rốt cuộc vẫn nén lửa giận xuống, nghe những lời nói như vậy của Diệp Mặc, mà vẫn không hề động thủ. Tống Ánh Trúc thầm thất vọng lắc đầu. Nhưng bản thân cô ta lại không thể ra tay, cô ta biết với tu vi của cô ta hiện nay thì không đáng nhắc tới trước mặt Diệp Mặc.
Diệp Mặc thầm kính nể sự nhẫn nhịn của Hứa Thạch, loại người như thế này là loại người nguy hiểm nhất, một kẻ không có bất kì hành động nào như y giống như là kho thuốc nổ vậy, không có uy hiếp gì lớn. Nếu như ở Tu chân giới, thì loại người như Hứa Thạch mới là loại nguy hiểm nhất, dáng vẻ điềm đạm, không nói nhiều, lại có thể chịu được mọi sự công kích, một khi để y nắm bắt được cơ hội, thì y sẽ nghĩ mọi cách để tiêu diệt đối thủ một cách tàn độc nhất.
Nếu như Hứa Thạch động thủ, cho dù không giết chết y, Diệp Mặc cũng định cho y thành tàn phế. Nhưng Hứa Thạch lại không động thủ gì, Diệp Mặc không thể chủ động ra tay trước với y. Trong mắt Diệp Mặc lướt qua một tia thất vọng, Hứa Thạch có thể nhẫn nhịn chứng tỏ y rất thông minh, mặc dù y rất kiêu ngạo, nhưng lại chỉ kiêu ngạo trước người mà y có thể kiêu ngạo mà thôi. Tên Hứa Thạch này tuyệt đối không phải là kẻ kiêu ngạo như biểu hiện ngoài mặt của y.
Diệp Mặc mặc dù muốn cho Hứa Thạch thành tàn phế, nhưng trong lòng vẫn thầm khen ngợi y. Nếu như là hắn ta, Diệp Mặc cũng sẽ không lựa chọn khiêu khích đối phương nếu biết trước rằng mình chắc chắn sẽ bị phế. Thoạt nhìn y có vẻ rất kiêu ngạo nhưng dẫu sao vẫn là kẻ yếu thế.
Tống Ánh Trúc thấy được vẻ thất vọng của Diệp Mặc, lập tức cảm thấy kinh hãi, lẽ nào Diệp Mặc hy vọng Hứa Thạch ra tay?
-Chị Lô trở về rồi.
Phương Vĩ ánh mắt sắc lạnh, là người đầu tiên trông thấy Lô Lâm từ trên chiếc xe Jeep nhảy xuống. Quách Khởi chạy về phía trước, chỉ cần Lô Lâm không xảy ra chuyện gì là tốt rồi.
Diệp Mặc trông thấy Lô Lâm không xảy ra chuyện gì, cũng không bị tra tấn, từ bỏ ý định cáo từ với Lý Thiên Tài. Sở dĩ hắn giao Khâu Chí Phi cho Lý Thiên Tài xử lí là bởi hắn không muốn làm gì nhà họ Khâu
Mặc dù nhà họ Khâu hai lần đắc tội với hắn, nhưng đều không phải do họ chủ động khiêu khích. Xử lí một mình Khâu Chí Phi là được rồi, không cần thiết, hắn cũng không có thời gian xử cả nhà họ Khâu.
Nhà họ Khâu và nhà họ Tống không giống nhau, nhà họ Tống lúc nào cũng mong cho hắn chết, hơn nữa lúc nào cũng muốn ra tay với những người thân của hắn, đây mới chính là động cơ khiến hắn giết người.
Diệp Mặc hắn không phải Chúa cứu thế, loại con ông cháu cha của các đại gia tộc như vậy nhiều lắm, căn bản là không thể giết hết được, chỉ cần không đụng tới Diệp Mặc, thì ai có thời gian đi quan tâm xem chúng có phải là con ông cháu cha hay không? Có kiêu ngạo hay không chứ? Cho dù có diệt một Khâu gia, thì vẫn còn có Xuân gia, Hạ gia, Đông gia… Chuyện này sẽ mãi mãi không thể chấm dứt được.
Nhìn thấy Diệp Mặc mang theo ba người dời đi cùng đoàn người của quân đoàn trưởng Lý, Hứa Thạch ngầm thở phào nhẹ nhõm. Chỉ trong nháy mắt, y hận rằng không thể khiêu chiến với Diệp Mặc, mặc kệ sư phụ đã căn dặn rằng không được đụng tới người này. Nhưng trong nháy mắt khi y muốn ra tay, y đã cảm thấy một tia sát khí, chính là sát khí từ trên người của Diệp Mặc.
Hứa Thạch nhìn sư muội Tống Ánh Trúc của mình, cô là người từ trước tới nay không thích quan tâm tới chuyện của người khác, hôm nay lại vì chuyện của Diệp Mặc và Quách Khởi mà chủ động xung đột, thậm trí lúc y định ra tay, lại không hề nói gì, chuyện ngày hôm nay có gì đó rất khác thường.