- Chúng tôi kiên quyết ủng hộ Hạng tiền bối của Hồ Lô cốc, có chuyện gì Hạng tiền bối cứ việc phân phó.
Lập tức đã có người đứng ra ủng hộ lão già này.
- Đúng vậy, có Hạng tiền bối, Phong tiền bối và Uông tiền bối trấn thủ, còn ai dám không tuân quy củ?
- Đó là đương nhiên, tôi chính là vì có ba vị tiền bối mới đến đấy, lần trước hội đấu giá của Tê Hà Tự mặc dù có không ít đồ tốt, nhưng cũng rất rối loạn.
- Anh Lương nói không sai, hội đấu giá Tê Hà Tự lần trước tôi cũng đi qua, nghe nói người mua được thần kiếm Thái Ất và công pháp Địa cấp đỉnh cao đều bị giết rồi, ồ đúng rồi, còn có người bịt mặt mua được Liễu Thanh La kia nghe nói chết không toàn thây đó.
Nhìn phía dưới nghị luận, lão già râu dài Hạng Danh Vương này có chút hài lòng khoát tay áo nói:
- Hội giao lưu ẩn môn cổ võ lần này do tôi cùng anh Quát của thư viện Cửu Minh, anh Uông của Nam Sơn cùng nhau chủ trì. Hy vọng tất cả mọi người có thể trao đổi được đồ mình muốn.
- Được rồi, tôi sẽ không làm chậm trễ thời gian trao đổi của mọi người, đại hội giao dịch bắt đầu, người cần giao dịch mời giơ ngọc bài bên cạnh mình lên trước, nói ra đồ đạc của bạn và bạn cần trao đổi gì.
Hạng Danh Vương sau khi nói xong, ngồi xuống, lại cố ý liếc Diệp Mặc một cái, dường như Diệp Mặc bất cứ lúc nào cũng có khả năng gây án, nên lão ta cần nhìn Diệp Mặc chăm chú.
Người đàn ông trung niên thấp bé ngồi ở bên cạnh Diệp Mặc, Cổ Dương Hòa ở bên tai Diệp Mặc nhỏ giọng nói:
- Người anh em, lão già râu dài này tên Hạng Danh Vương, là Phó môn chủ Hồ Lô cốc, tu vi nửa bước Tiên Thiên, phi thường lợi hại. Hồ Lô cốc ở trong Lục Đại ngoại ẩn môn xếp hàng thứ nhất, phái Hợp Lưu không thể sánh được, có thể nói một mình lão là có thể tiêu diệt toàn bộ phái Hợp Lưu. Hơn nữa lão già này thoạt nhìn rất hiền hòa, nhưng tính tình lại táo bạo số một, thật sự là một lời không hợp liền lập tức giết người...
Dường như cảm thấy ánh mắt Hạng Danh Vương quét tới, Cổ Dương Hòa rụt đầu một cái, thanh âm lại càng nhỏ.
- Lợi hại như vậy ư? Như vậy, cốc chủ Hồ Lô cốc chẳng phải là càng lợi hại hơn sao?
Diệp Mặc theo bản năng nhỏ giọng nói một câu, tuy rằng không biết phái Hợp Lưu rút cục có bao nhiêu cao thủ Địa cấp nhưng Hạng Danh Vương này có thể tiêu diệt phái Hợp Lưu, hiển nhiên độ lợi hại có chút vượt qua so với dự đoán của Diệp Mặc.
Phải biết rằng thực lực phái Hợp Lưu và Điểm Thương môn không khác nhau nhiều, tuy rằng lúc trước Diệp Mặc thiếu chút nữa tiêu diệt Điểm Thương môn nhưng hắn ở dưới Thất Sát trận của Điểm Thương môn cũng suýt chết, cuối cùng còn bị thương, bị hòa thượng Ngộ Đạo bức đi. Nếu Hạng Danh Vương này thật sự có thể dễ dàng tiêu diệt phái Hợp Lưu, chẳng phải là sẽ không kém hơn hắn sao? Thậm chí bằng hòa thượng Ngộ Đạo ư?
Cổ Dương Hòa lại gật gật đầu, dùng thanh âm nhỏ hơn nói:
- Đương nhiên, nhưng mà nghe nói cốc chủ Hồ Lô cốc đã bế quan mười mấy năm rồi, nghe nói là vì tiến lên Tiên Thiên, nơi ông ta bế quan chính là tử quan, hiện tại sinh tử cũng không biết. Có thể nói lớn nhất Hồ Lô cốc chính là Hạng Danh Vương.
- Thư viện Cửu Minh kia là có chuyện gì xảy ra?
Diệp Mặc theo bản năng hỏi, trong lòng vẫn đang suy nghĩ, nếu môn chủ thư viện Cửu Minh cũng lợi hại như Hạng Danh Vương, hai người kia vây công một mình hắn, vậy cũng có chút phiền phức rồi.
Cổ Dương Hòa không chú ý tới thần thái Diệp Mặc, lại nhỏ giọng nói:
- Sáu đại môn phái ngoại ẩn ngoại trừ phái Hợp Lưu và Điểm Thương môn phong sơn, lần này bốn môn phái khác đều đến đây. Xếp hàng thứ nhất chính là Hồ Lô cốc tôi mới vừa nói, xếp hạng thứ hai là thư viện Cửu Minh rồi. Thư viện Cửu Minh sở dĩ xếp hạng thứ hai, không phải là bởi vì thực lực bọn họ không bằng Hồ Lô cốc. Nếu bàn về thực lực, thư viện Cửu Minh nói không chừng còn lợi hại hơn Hồ Lô cốc, chỉ là bọn họ rất ít khi tranh đấu mà thôi. Không giống Hạng Danh Vương, tính cách hướng ngoại, có chút phô trương, cho nên danh tiếng của thư viện Cửu Minh không vang dội như Hồ Lô cốc.
Diệp Mặc gật gật đầu, mình trước quả nhiên đoán đúng, thư viện Cửu Minh này cũng không phải một nơi đơn giản.
Cổ Dương Hòa lại nói tiếp:
- Còn lại đến xếp hạng thứ ba là Uông gia của Nam Sơn, lần này Uông gia của Nam Sơn tới là gia chủ Uông Lãnh Thiện, nghe nói có một lần y và Hạng Danh Vương tỷ thí, đánh cả ngày mới thua nửa chiêu. Uông gia bọn họ có sản nghiệp thế tục, nhưng là đệ tử cổ võ chân chính của Uông gia tuyệt đối không cho phép đặt chân sản nghiệp thế tục, cho nên Uông gia ở bên ngoài cũng không nổi danh. Xếp hạng thứ tư là Điểm Thương môn của Phong Sơn, môn chủ Biên Tẩy Hải nghe nói cũng là Địa cấp hậu kỳ. Nhưng đại trưởng lão của Điểm Thương môn, Liễu Như Sơn và Biên Tẩy Hải bất hòa, tôi đoán vì vậy bọn họ mới phong núi.
Diệp Mặc biết Điểm Thương môn mặc dù là do Biên Tẩy Hải và Liễu Như Sơn không hợp, nhưng nguyên nhân phong núi thực sự lại là do mình đã giết Biên Tẩy Hải - Điểm Thương tạo thành.
Lúc này, trên hội trường, một gã nam tử diện mạo rất điên cuồng mang ra một cái hộp gỗ nói:
- Nếu không ai bắt đầu, Tăng Chấn Hiệp tôi liền ném gạch ngọc rồi. Chỗ này là một cây Hoàng Tinh ba trăm năm, nếu như là cao thủ luyện đan có thể luyện chế tinh nguyên đan, tác dụng của tinh nguyên đan tôi không nói mọi người cũng biết rồi. Tôi hy vọng đổi được thần binh hoặc là quặng đá hiếm thấy.
Diệp Mặc nghe thấy đồ vật đổi đầu tiên là một cây Hoàng Tinh ba trăm năm, lập tức cũng có chút động dung, nơi này quả nhiên có đồ tốt. Hắn nhìn qua Hoàng Tinh trong tay Tăng Chấn Hiệp, quả nhiên phát hiện vết tích vòng tròn chi chít ở mặt trên Hoàng Tinh, vừa thấy liền biết đúng là được mấy trăm năm rồi.
Hoàng Tinh dưới trăm năm mặc dù có tác dụng dưỡng khí bổ thận, nhưng đối với người tu luyện cổ võ cũng không có bao nhiêu tác dụng, nhưng Hoàng Tinh quá trăm năm cũng là vật hiếm thấy. Chính như Tăng Chấn Hiệp nói, tinh nguyên đan chẳng những có thể rất nhanh khôi phục nội khí của người luyện võ, hơn nữa còn đối với chiết xuất nội khí có tác dụng thật lớn, khuyết điểm là không thể nâng cao tu vi.
Tuy nhiên Diệp Mặc cũng biết, Tăng Chấn Hiệp này nói tinh nguyên đan chỉ là hù dọa mà thôi, hiện tại hắn không tin còn có người có thể luyện chế tinh nguyên đan, tinh nguyên đan so với bồi khí đan hắn luyện chế còn cao cấp hơn một ít, không có thần thức thì tuyệt đối không luyện chế ra. Mà võ giả nơi này tu luyện chỉ tu luyện nội khí, cũng không phải tu luyện chân khí, càng không thể nào có thần thức. Cho nên tinh nguyên đan này, trừ hắn ra, phỏng chừng rất khó có người có thể luyện chế ra. Tăng Chấn Hiệp này biết tinh nguyên đan, nói không chừng cũng là nghe đồn thôi.
Nếu Hoàng Tinh không luyện chế ra tinh nguyên đan, lấy về cũng chỉ có tác dụng bình thường mà thôi, tuy rằng cũng có thể chế biến thang dược, nhưng hiệu quả kém hơn rất nhiều.
Quả nhiên Tăng Chấn Hiệp vừa dứt lời, liền lập tức có người nói nói:
- Tăng môn chủ, chuyện tinh nguyên đan này không cần phải nói, tôi cho tới bây giờ đều không có nghe nói có người có thể luyện chế ra được tinh nguyên đan. Chỗ này tôi có một khối mặc ngọc thượng đẳng, nếu Tăng môn chủ đồng ý thì có thể đổi một chút.
Diệp Mặc lắc lắc đầu, nếu như là mặc ngọc cực phẩm còn có thể miễn cưỡng chống đỡ được với Hoàng Tinh ba trăm năm này, nhưng mặc ngọc thượng đẳng, phỏng chừng giá trị kém hơn rất nhiều rồi.
Cổ Dương Hòa cũng ở bên cạnh Diệp Mặc nói:
- Tăng Chấn Hiệp này chính là môn chủ Tam Thập Lục Giang, Tam Thập Lục Giang xếp hạng thứ năm trong ngoại ẩn lục phái, gần với Điểm Thương môn. Tăng môn chủ này cũng là tu vi Địa cấp hậu kỳ, nhưng làm người rất là trượng nghĩa.
Diệp Mặc tuy rằng không biết Tăng Chấn Hiệp làm người như thế nào, nhưng ít ra không phải một tiểu nhân. Lúc y vừa mới tiến vào, Tăng Chấn Hiệp này tuy rằng biết rõ hắn là Diệp Mặc, cũng không vì hắn đã giết mấy người phái Hợp Lưu mà có hận ý. Vẫn chào hỏi hắn như cũ, cho dù là sau khi Hạng Danh Vương cố ý nhằm vào hắn, Tăng Chấn Hiệp này cũng không đặc biệt phản ứng. Có thể thấy được người này là một người vô cùng có chủ kiến.
Tăng Chấn Hiệp cũng là biết mặc ngọc thượng đẳng so ra kém Hoàng Tinh của y, lắc lắc đầu cự tuyệt trao đổi.
Dường như cũng biết vừa rồi người này nói có đạo lý, Hoàng Tinh của Tăng Chấn Hiệp không ngờ không có ai chủ động đứng ra trao đổi nữa. Tăng Chấn Hiệp nhìn thấy không ai tiếp tục đứng lên trao đổi, có chút thất vọng khép lại hộp gỗ của mình.
Đang lúc Tăng Chấn Hiệp muốn thu hộp gỗ của mình, Diệp Mặc bỗng nhiên mở miệng nói:
- Hoàng Tinh này, tôi muốn, đây là một thanh đoản đao, anh Tăng nhìn có vào mắt không?
Nói xong Diệp Mặc lấy một thanh đoản đao mình luyện chế ném ra, đoản đao giống như có người dùng tay nâng nhẹ nhàng rơi xuống trước mặt Tăng Chấn Hiệp.
Hội trường lập tức yên tĩnh vài giây đồng hồ, trước không nói thanh đoản đao của Diệp Mặc, chỉ riêng chiêu thức Diệp Mặc đưa đao, ở đây không có mấy người có thể làm được.
- Nội khí khống vật mà thôi, có cái gì tốt mà khoe chứ, tôi làm tốt hơn nhiều.
Sư đệ họ Trịnh của thư viện Cửu Minh thấy rất nhiều người trong hội trường lộ ra chút hâm mộ với Diệp Mặc, liền lập tức không thoải mái nói một câu.
Phong Vũ thản nhiên cười,
- Trịnh sư đệ, hắn đây không phải nội khí khống vật, hắn chỉ tùy ý quăng qua mà thôi, chỉ có điều lực khống chế phi thường chính xác. Cho dù là một người bình thường, nếu khống chế khí lực khá tốt thì cũng có thể làm được.
Xung quanh rất nhiều người nghe thấy lời Phong Vũ nói liền bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra là như vậy, cái này rất giống ông bán dầu kia, đem dầu từ trong đồng tiền rót vào trong bầu, là người chuyên nghiệp.
- Xem ra đệ đánh giá hắn quá cao rồi.
Trịnh Triều lạnh lùng cười.
Diệp Mặc nhìn lướt qua hội trường rất nhiều người như bừng tỉnh đại ngộ, trong lòng cũng cười lạnh, thủ đoạn này của mình, tên kia cả đời cũng không học được, đây mới thực là dùng thần thức khống chế.
Cũng tuyệt đối không phải tùy tay ném qua, Diệp Mặc sở dĩ dùng thủ đoạn này, chính là muốn biết có người có thể từ đó thấy được hay không, hiện tại xem ra là hắn quá lo lắng rồi.
Tăng Chấn Hiệp với tu vi Địa cấp hậu kỳ, đương nhiên cũng đã nhìn ra thủ đoạn này của Diệp Mặc không phải là cái gì nội khí khống vật. Y gật đầu, cầm lấy đoản đao trước mặt.
Đoản đao vừa mới cầm lên, liền phát ra một tiếng thanh thúy, ong. Tăng Chấn Hiệp hoảng sợ, lập tức quan sát cẩn thận đoản đao trong tay.
- Anh Tăng không ngại thì dùng nội khí rót vào đoản đao thử xem một chút.
Diệp Mặc khẽ mỉm cười, lạnh nhạt nói.
Tăng Chấn Hiệp theo bản năng giơ đoản đao lên, rót nội khí của mình vào, một tiếng kêu càng thêm trong trẻo, toàn bộ thân đoản đao đều tản mát ra một tia sáng trắng mang theo hàn khí.
- Tốt quá.
Tăng Chấn Hiệp dưới niềm vui bất ngờ, lập tức lớn tiếng nói. Truyện được copy tại
- Đây không ngờ là pháp khí?
Trong khoảng thời gian ngắn người trong hội trường đều đứng lên.
Ở ẩn môn, pháp khí tuy rằng rất nhiều, hơn nữa còn bán ra ngoài, nhưng đều là pháp khí giả mà thôi. Kỳ thật đại đa số mọi người đều biết rằng đó thật ra không thể xem như pháp khí, nhiều nhất chỉ là một cách xưng hô. Cũng có rất nhiều binh khí được xưng pháp khí công kích, nhưng chỉ là dưới nội khí kích phát cùng khí thế của người luyện võ phát ra kiếm quang hoặc là ánh đao mà thôi.
Mà đoản đao trong tay Tăng Chấn Hiệp dưới sự xâm nhập của nội khí, thậm chí còn không có phát ra sát khí, còn có ánh đao xuất hiện, đây không thể nghi ngờ là một pháp khí chân chính rồi, thậm chí đã đến gần phạm trù pháp khí vô hạn.