-Được rồi, không nói nữa, anh Diệp, chúng ta vào thôi, ăn cơm xong em còn phải đi gặp Nhị Hổ.
Nói xong, Dương Y không nói gì nữa, kéo Diệp Mặc đi.
Diệp Mặc lắc đầu, ăn cơm thì ăn cơm thôi, hôm nay mình vốn phải ở lại Lạc Thương rất lâu, thời gian còn nhiều.
-Dương Y, đây là ai?
Cô gái ban nãy gọi Dương Y nhìn Diệp Mặc hỏi, nếu Lưu Thương không đi cùng, không chừng bạn học của Dương Y đều cho rằng Diệp Mặc là bạn trai mới của Dương Y.
Dương Y buông Diệp Mặc ra nói:
-Là một người anh họ của tớ, cô gái đẹp kia có hứng thú thì tớ có thể giới thiệu cho, hi hi.
Nghe Dương Y nói, lập tức có nữ sinh đến hỏi thầm Dương Y, Diệp Mặc làm gì, thu nhập bao nhiêu, điều kiện gia đình, có thể thấy vẻ ngoài của Diệp Mặc cũng có chút hấp dẫn.
Diệp Mặc vội vàng nói với Dương Y:
-Dương Y, đừng nói lung tung.
Nghe Diệp Mặc nói, một đám người mỉm cười và có cảm giác như Diệp Mặc đang ngại. Thậm chí có hai cô gái đã chủ động đáp lời Diệp Mặc.
Diệp Mặc thầm than, tuy hắn đã có một thời gian ở trường đại học Ninh Hải, nhưng là một sự tồn tại bị xem thường, làm gì có cô gái nào chủ động đến đáp lời. Ngẫm lại thời gian quả thật trôi nhanh quá, chớp mắt đã hai năm rồi.
Đoàn người cười cười nói nói đi vào khách sạn "Vân Thượng Minh Châu".
"Vân Thượng Minh Châu" đúng là xa hoa vô cùng, so với khách sạn năm sao Tây Nhạc, "Vân Thượng Minh Châu" rõ ràng lớn hơn nhiều.
Họp lớp của Dương Y tụ tập ở trên tầng chín, nói chính xác là liên hoan ở tầng chín. Sau khi Dương Y dẫn Diệp Mặc và bạn học của cô lên tầng chín, trong phòng đã đến mười mấy người.
Thấy đám người Dương Y, mọi người chào hỏi nhau rồi tất cả đều nhanh chóng nói đến người bạn gái được Cố Minh Nam đưa về.
Cuối cùng Diệp Mặc cũng nổi hứng tò mò, hắn cũng muốn xem xem rốt cuộc là cô gái như thế nào mà gây chấn động lớn vậy, thậm chí một số bạn học đánh giá rất cao.
Nghe một hồi lâu, Diệp Mặc cũng chỉ nghe thấy cô gái ấy tên là Lạc Lạc, chỉ biết là đẹp hơn cả minh tinh điện ảnh. Ngoài ra, Lạc Lạc còn chính là người được đưa về từ dãy núi Hoàng Đoạn.
Nghe nói cô Lạc Lạc này tỉnh dậy không nói gì, hơn nữa vẻ mặt rất u buồn.
-Anh Diệp, nếu như không phải Cố Minh Nam đưa về, em thấy Lạc Lạc và anh rất xứng đôi. Dường như cô ấy có khí chất giống anh. Ừm, cảm giác này nói không rõ, chúng em đến bệnh viện thăm một lần.
Dương Y nói nhỏ bên tai Diệp Mặc.
Diệp Mặc thản nhiên cười, không nói gì.
Lưu Thương vội vàng nhỏ giọng đáp:
-Tiểu Y, em đừng có nói bừa, chẳng may Cố Minh Nam biết, trong lòng anh ta chắc chắn sẽ không vui.
-Này, em nói nhé Lưu Thương, gan của anh bé quá. Sợ đông sợ tây, còn muốn nói nữa không.
Dương Y liền lớn tiếng phản đối, tiếng của Dương Y mau chóng thu hút sự chú ý của rất nhiều bạn học.
Lưu Thương đỏ mặt, không tiếp tục nói nữa.
Diệp Mặc vội vã khoát tay để Dương Y ngồi xuống, hắn thấy Lưu Thương là một người cẩn thận, hơn nữa rất để ý đến Dương Y. Hai người họ, hẳn là Dương Y át vía hơn.
-Minh Nam và bạn gái Lạc Lạc đến rồi, chúng ta vỗ tay…
Vừa lúc đó, lập tức có người vỗ tay nói, quả nhiên câu nói này liền kéo theo những tràng vỗ tay của tất cả bạn học.
Rất hiển nhiên, Cố Minh Nam này có vị trí nhất định ở đây, huống hồ buổi gặp gỡ hôm nay là do anh ta chi, nên có ảnh hưởng nhất định ở trong lớp.
Một người thanh niên trẻ tuổi và một cô gái tầm hai mươi từ cửa bước vào, cô gái ấy che mặt bằng một tấm lụa trắng, tuy mặc một bộ váy nhưng hình dáng rất rõ, eo thon, làn da trắng nõn nà.
Đây chính là cô gái Cố Minh Nam đưa về, Diệp Mặc đưa mắt nhìn cô gái, lập tức giật mình. Cô gái này hắn quen lắm, rất nhanh Diệp Mặc liền nhớ ra cô gái này là ai. Không ngờ là cô, nghĩ đến cô gái này, Diệp Mặc bình thường trở lại, chẳng trách bị người đưa về từ trên núi.
-Minh Nam, để Lạc Lạc lấy chiếc khăn xuống đi, để chúng tớ được nhìn thấy người đẹp nào…
Cả phòng rộ lên.
Cố Minh Nam cười lớn nói:
-Lạc Lạc vốn không muốn đến, nhưng hôm nay là ngày chúng ta tốt nghiệp, cho nên, cô ấy cũng muốn đến gặp mọi người, gặp xong thì đi ngay.
-Lạc Lạc, em tháo khăn xuống… xem tại
Cố Minh Nam quay đầu lại muốn để Lạc Lạc kéo khăn xuống thì phát hiện ánh mắt của cô đang nhìn chằm chằm một người trong đám bạn học, Cố Minh Nam cũng đưa mắt nhìn theo.
Diệp Mặc lắc đầu, hắn biết cô gái này nhận ra hắn, đành phải đứng lên.
Diệp Mặc vừa muốn lên tiếng thì cô gái bên cạnh Cố Minh Nam đột nhiên chạy tới bên Diệp Mặc, nắm chặt lấy tay Diệp Mặc như muốn nói điều gì, nhưng đôi mắt đỏ ấy không nói nên lời, trong lòng dường như có uẩn khúc.
Tuy Diệp Mặc muốn hỏi tại sao cô lại ở đây, nhưng cũng biết bây giờ không phải là lúc.
Cố Minh Nam ngây người nhìn Diệp Mặc và Lạc Lạc của anh ta, nhất thời không biết nên nói gì, rất lâu sau anh ta mới phản ứng trở lại, vội vàng hỏi:
-Lạc Lạc, anh ta là ai, em làm gì vậy?
-Xin lỗi, Minh Nam, vừa nhìn thấy em trai ở đây em đã nhớ ra một số chuyện, cảm ơn anh đã chăm sóc em trong thời gian gần đây, em muốn trở về với em trai em.
Cô gái tên Lạc Lạc vội vàng nói lời cảm ơn Cố Minh Nam, đồng thời tháo chiếc khăn lụa trên mặt xuống.
Rất nhiều người hoàn toàn không để ý đến lời cô nói mà đều nhìn chăm chú gương mặt của cô. Tuy không phải vẻ đẹp tuyệt trần nhưng gương mặt quý phái thoát tục và mang vẻ tiên sa quả thực làm cho người ta quyến luyến không chịu rời mắt.
Diệp Mặc sờ mũi không phản đối, tuy hắn không biết tại sao đại sư tỉ Lạc Nguyệt - của Lạc Huyên lưu lạc đến đây, hơn nữa một chút nội khí trên người cũng không có, nhưng cô ta đã muốn mình đưa đi, Diệp Mặc cũng không thể giậu đổ bìm leo mà nói không quen biết.
Cho dù nể tình Lạc Huyên, có thể giúp cô ta một chút thì giúp. Hơn nữa Diệp Mặc nghi ngờ "Ní La Kinh" còn ở trên người cô ta, chuyện này đợi lát sẽ hỏi. Ít nhất lúc này Lạc Phi đã giúp hắn làm việc, hắn không thể không giúp Lạc Phi một chút.
-Em nói anh ta là em trai của em?
Rất lâu sau Cố Minh Nam mới phản ứng trở lại, có chút nghi ngờ chỉ Diệp Mặc rồi hỏi đại sư tỉ của Lạc Huyên.
Lạc Nguyệt gật đầu nói:
-Vâng, trước kia em không hề nhớ ra, nhưng khi vừa nhìn thấy em trai thì em đã nhớ ra.
Cố Minh Nam nghi ngờ nhìn Diệp Mặc, biểu cảm của Diệp Mặc không giống lắm với vẻ vui mừng gặp được chị gái vừa thất lạc, nhưng bây giờ anh ta không có cách nào cưỡng ép Lạc Lạc ở lại bên cạnh mình. Hận chính là mình đã cứu cô ấy, sau khi cô ấy tỉnh lại, ngay cả đôi bàn tay nhỏ bé của cô ấy cũng chưa cầm. Không được, cô gái này nhất định phải đem tới tay, dựa vào thế lực của Cố gia y ở Lạc Thương, dù cô ấy tìm được em trai thì thế nào?
Cố Minh Nam của lúc này thầm hận người đã đưa Diệp Mặc đến, chỉ là bây giờ hắn vẫn chưa biết ai đã đưa Diệp Mặc tới.
Diệp Mặc liền hiểu mấu chốt của vấn đề, khi được đưa về, Lạc Nguyệt nhất định đã bị trọng thương, sau đó ngoại thương của cô khá lên, nhưng nội thương vẫn chưa khỏe lại. Một người luyện cổ võ mất hết nội khí và một người bình thường không có gì khác nhau, cho nên cô ta chỉ có thể ở lại Cố gia. Một khi rời khỏi Cố gia, cô ta không có tiền, căn bản không có cách nào sinh sống. Bây giờ nhìn thấy mình, chắc hẳn là muốn mình đưa cô ta đi, nói không chừng Cố Minh Nam kia muốn chiếm cô ta.
Nghĩ đến đây, Diệp Mặc cười thầm Cố Minh Nam không biết sống chết, luyện Cổ Võ đều là những kẻ máu lạnh vô tình. Người ngây thơ như Lạc Huyên giờ đã không còn, tuy Cố Minh Nam đã cứu Lạc Nguyệt, nhưng một khi y muốn động tay động chân, Lạc Nguyệt vẫn sẽ giết anh ta. Sở dĩ hiện giờ chưa giết anh ta là vì Lạc Nguyệt bị nội thương rất nặng, tu vi nội khí bị mất mà thôi.
Dương Y và mọi người trong phòng đều ngây người, họ không ngờ Diệp Mặc lại là em trai của Lạc Lạc, điều này làm cho mọi người nhất thời không phản ứng kịp, chuyện này quá là kịch. Nhưng những người cẩn thận thì đã nhìn ra vấn đề bên trong, chị em tương phùng không hề vui mừng khôn xiết mà lại rất bình thản.
-Diệp Mặc, anh là bạn trai của Lạc Huyên, nhìn thấy tôi chẳng nhẽ không thể tỏ ra vui mừng một chút?
Lạc Nguyệt rõ ràng không hài lòng với thái độ của Diệp Mặc.
Lạc Nguyệt không nói thì tốt, cô vừa nhắc tới Lạc Huyen6, Diệp Mặc liền chột dạ, Lạc Nguyệt bị thương đến như thế này thì Lạc Huyên thế nào rồi. Lúc trước hắn đưa Lạc Huyên tận tay Lạc Nguyệt, rồi để Lạc Nguyệt dẫn đi. Tình tình của Lạc Huyên trong sáng, lương thiện, hơn nữa còn để lại cho Diệp Mặc hai tờ giấy vàng kim vô cùng quan trọng, lại còn bằng lòng cùng nhảy lầu với hắn. Có thể nói trong lòng Diệp Mặc, an toàn của Lạc Huyên không kém gì Diệp Lăng và Đường Bắc Vi.
-Lạc Huyên thế nào rồi?
Diệp Mặc giơ tay nắm chặt Lạc Nguyệt, đôi mắt lộ vẻ lo lắng.
Thần sắc của Lạc Nguyệt hiện chút buồn bã, nếu có một người lo lắng cho mình như vậy thì tốt. Khi Diệp Mặc vừa nhìn thấy cô, chỉ kinh ngạc một chút, chứ không hề tỏ vẻ lo lắng gì. Bây giờ hắn lo lắng cho Lạc Huyên như vậy, tuy cô biết mình và Diệp Mặc không quen cho lắm nhưng kiểu chênh lệch này vẫn khiến cô có chút chạnh lòng.
Nghĩ tới những điều này, trong lòng Lạc Nguyệt thấy sợ hãi, mình làm sao vậy? Một người tu đạo làm sao có thể nghĩ tới mấy điều này? Tu đạo không phải là phải cắt đứt duyên trần sao? Nếu có người lo lắng, hoặc lo lắng cho người khác thì mình tu đạo thất bại rồi.
Diệp Mặc không biết Lạc Nguyệt đang ở giữa nhiều những suy nghĩ như thế, hắn vẫn đang đợi Lạc Nguyệt trả lời mình.
-Lạc Huyên không sao, em không cần phải lo, khi chị xảy ra chuyện Lạc Huyên không biết, nếu không có gì ngoài ý muốn, lúc này cô ấy đã trở về an toàn rồi.
Lạc Nguyệt định thần lại, nói nhỏ.
Nhưng Diệp Mặc không hề yên tâm, hắn có rất nhiều chuyện muốn hỏi Lạc Nguyệt, nhưng hắn cũng biết đây không phải chỗ hỏi.