- Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Hư Nguyệt Hoa vội vàng hỏi. Cô giống Diệp Mặc, không làm rõ chuyện này, dường như trong lòng không yên.
Diệp Mặc hừ lạnh một tiếng, sau đó mới lên tiếng:
- Nước Mỹ muốn chúng ta di chuyển toàn bộ xưởng chế dược ở Lưu Xà qua đây. Sau đó, bọn họ sẽ chiếm lấy chỗ này. Dù sao đi nữa, trước đây người Mỹ không nói gì, quốc gia khác cũng sẽ không hành động thiếu suy nghĩ. Thậm chí trước khi chúng ta chưa xây dựng xong xưởng chế biến thuốc, nước Mỹ còn có thể âm thầm trợ giúp chúng ta.
Hư Nguyệt Hoa rất nhanh đã hiểu rõ ý của Diệp Mặc.
- Ở Lưu Xà, dù người Mỹ muốn chiếm Dược phẩm Lạc Nguyệt cũng không dám chiếm. Nhưng ở Lạc Nguyệt Thành thì khác. Bất cứ lúc nào bọn họ cũng có thể tìm lấy cớ xông lên.
Đạo lý này rất đơn giản. Chỉ có điều bọn họ là chủ nhân của Dược phẩm Lạc Nguyệt, cho nên mới nhất thời không nghĩ ra sớm hay muộn người Mỹ sẽ muốn chiếm lấy nơi này. Hư Nguyệt Hoa lại có chút thiếu tự tin.
Diệp Mặc lại không thèm để ý nói:
- Nếu bọn họ cho chúng ta thời gian, chúng ta càng dễ xử lý. Hiện tại chị kéo dài thời gian xây dựng Lạc Nguyệt Thành. Xưởng dược ở Lưu Xà tạm thời không cần đưa đến đây. Nhưng thời điểm Lạc Nguyệt gần xây xong, lại phải xây dựng xưởng chế dược. Phải kéo dài thời gian xây dựng xưởng chế dược, cố gắng xây dựng lớn hơn, sang trọng hơn. Hơn nữa còn phải xây dựng nhiều hơn. Dù sao đi nữa chỉ cần không để người Mỹ nghi ngờ chúng ta đã nhìn ra ý đồ của bọn họ là được. Nhưng trước hết, phải dặn dò đám người Dương Cửu và Phương Nam, nhất định phải tăng cường phòng vệ cho xưởng chế dược ở Lưu Xà.
Sau khi biết được ý đồ của người Mỹ, ngược lại Diệp Mặc đã bình tĩnh trở lại. Điều này đối với hắn mà nói không phải là chuyện gì xấu. Hắn muốn nhân lúc này cố gắng tu luyện, tranh thủ lại tấn cấp thêm một bậc. Nếu người Mỹ xâm lấn Lưu Xà, như vậy người có lực chiến đấu thực sự chỉ có một mình hắn. Trông cậy vào đội quân Lạc Nguyệt Thành hiện đang xây dựng để ngăn cản người Mỹ, chỉ là một trò cười.
- Chị Nguyệt Hoa, bên này giao cho chị. Tôi phải ra ngoài một chuyến. Hiện tại tôi vẫn mang điện thoại di động theo người. Có chuyện gì chị trực tiếp gọi vào điện thoại của tôi.
Diệp Mặc muốn đi tìm bốn viên tinh thạch kia, nhưng hiện tại không còn giống với trước kia. Một khi Lạc Nguyệt Thành đang xây dựng của hắn gặp chuyện không may, ngoại trừ hắn có năng lực tiêu diệt lực lượng chiến đấu của kẻ địch bất cứ lúc nào ra, căn bản không thể trông cậy vào người của Lý Tam Đao. Đội quân của Hứa Bình còn đang xây dựng. Mặc dù có một ít tàu chiến, nhưng hiện tại bọn họ cũng không có hải quân chuyên nghiệp.
Trước khi đi, Diệp Mặc còn dặn dò Hư Nguyệt Hoa nếu có các nhân tài đến tham gia, nhất định phải giữ lại. Lúc này cuối cùng Diệp Mặc đã hiểu được vì sao tổ chức đế quốc mặt trời đen của nước Nhật kia muốn bắt toàn bộ các nhà khoa học của các quốc gia.
Trong khi Diệp Mặc rời khỏi Lạc Nguyệt đi tới Mai Nội Tuyết Sơn, toàn cầu lại xảy ra một trận tranh cãi và thảo luận kịch liệt. Đương nhiên nội dung của tranh luận chủ yếu vẫn là Lạc Nguyệt Thành.
Aimoerlà phú hào thế giới. Đương nhiên có rất nhiều người biết về bệnh của ông ta. Phần đông các chuyên gia y học và bệnh viện hạng nhất trên thế giới đều tuyên bố về cái chết của ông ta. Nhưng Aimoertốn chục tỷ đôla đã được chữa hết bệnh ở Lạc Nguyệt Thành độc lập đang được xây dựng. Nghe nói Lạc Nguyệt Thành có viện Tiên Liệu Lạc Nguyệt, có một y sư chủ trị, chỉ cần thời gian ba giờ đã chữa hết bệnh cho Aimoer. Hơn nữa còn khiến ông ta trẻ lại ít nhất mười tuổi. Đây không phải là kỳ tích này mà chính là thần tích.
Nếu còn có người nghi ngờ lời đồn này thì Đài truyền hình Colombia CBS đã trực tiếp có mặt tại hiện trường là nhân chứng tốt nhất. Phóng viên của Đài truyền hình CBS phỏng vấn trực tiếp tại hiện trường đã nói thẳng chục tỷ đôla này đối với bản thân Aimoermà nói, là mười tỷ đô la đáng giá nhất.
Đài truyền hình CBS thậm chí còn phái nhân viên đặc biệt tới Dược phẩm Lạc Nguyệt ở Lưu Xà gặp tổng giám đốc Dược phẩm Lạc Nguyệt, Úc Diệu Đồng để lấy tin.
Úc Diệu Đồng nói rất đơn giản.
"Dược phẩm Lạc Nguyệt của tôi có thực lực này. Chỉ cần anh chịu tin tưởng, Dược phẩm Lạc Nguyệt chúng tôi có thể cho anh kỳ tích."
Trong lúc nhất thời, Dược phẩm Lạc Nguyệt lại một lần nữa gây chấn động toàn cầu. Rất nhiều phú ông bị bệnh nặng không chữa trị được liền nhao nhao tìm tới viện Tiên Liệu Lạc Nguyệt, tìm cơ hội chữa bệnh. Nhưng tiền chữa bệnh ở viện Lạc Nguyệt Tiên Liệu thật sự là rất đắt. Cho dù là giá thấp nhất, phú ông bình thường cũng không chịu nổi.
Tuy rằng số người có thể chịu nổi phí khám chữa bệnh rất ít, nhưng không có nghĩa là không ai khám. Lạc Nguyệt Thành càng lúc càng truyền ra những tin tức thần kỳ mơ hồ. Rất nhiều người đặc biệt đăng nhập vào trang web chính của Lạc Nguyệt Thành xem quy tắc tỉ mỉ về việc gia nhập Lạc Nguyệt Thành.
Làm thế nào để trở thành cư dân vĩnh viễn của Lạc Nguyệt Thành, làm thế nào thần phục Lạc Nguyệt Thành? Điều kiện để gia nhập Lạc Nguyệt Thành rất thấp. Lạc Nguyệt Thành hoan nghênh tất cả các nhân tài... Nhưng có một điều, Lạc Nguyệt Thành không phải là thiên đường của tội phạm. Một khi có người đã phạm tội muốn tới Lạc Nguyệt Thành đục nước béo cò, chỉ cần xác định thân phận, không cần thẩm tra xử lí, trực tiếp giết chết. nguồn
Mặc dù điều kiện gia nhập Lạc Nguyệt Thành rất nghiêm khắc, nhưng người sáng suốt đều biết điều kiện này sẽ càng ngày càng nghiêm khắc. Muốn gia nhập Lạc Nguyệt Thành, lúc này khẳng định là dễ dàng hơn nhiều so với tương lai.
Gần đây tin tức lớn nhất toàn cầu là gì? Đương nhiên là Lạc Nguyệt xây dựng thành.
Gần đây tên tuổi lớn nhất toàn cầu là gì? Đương nhiên là viện Tiên Liệu Lạc Nguyệt.
Gần đây, phổ biến nhất trong toàn cầu là gì? Đương nhiên là gia nhập Lạc Nguyệt Thành.
Gần đây trong toàn cầu, ngoại trừ sản xuất Mỹ Nhan Hoàn ra, thì có thể kiếm nhiều tiền nhất ở đâu? Vẫn là tới Lạc Nguyệt để xây dựng.
Đủ các loại tin đồn từ Lạc Nguyệt Thành truyền ra ngoài. Cuối cùng ngược lại cái tên Lạc Nguyệt Thành bị lãng quên. Rất nhiều người trực tiếp gọi Lạc Nguyệt Thành là Lạc Tiên Thành....
Diệp Mặc rời khỏi Lạc Nguyệt Thành không lập tức đi tới Mai Nội Tuyết Sơn. Hắn đi tới sa mạc Takla Makan. Trong tay hắn có một bức ảnh. Người trong bức ảnh rất giống với Lạc Ảnh. Tuy rằng Diệp Mặc không dám khẳng định có phải Lạc Ảnh hay không, nhưng hắn không đến xem thì ngủ cũng không ngủ được.
Bởi vì chuyện Lạc Nguyệt Thành, hắn đã hoãn lại hơn một tháng.
Sa mạc Takla Makan vẫn giống trước kia, nhưng tâm tình của Diệp Mặc đã có sự thay đổi rất lớn. Lần trước khi hắn đến, hắn mới luyện khí tầng hai. Khi ở trong sa mạc còn bị người Thiên Long Đầu bao vây tấn công, thiếu chút nữa thì bị sa mạc nuốt chửng. Thậm chí thiếu chút nữa thì chết khát. Nếu hắn chết khát trong sa mạc, có lẽ hắn sẽ trở thành Tu Chân giả đầu tiên chết vì không có nước uống từ trước tới nay.
Diệp Mặc dừng ở trước một động được tạo thành do sự bào mòn của gió. Hắn vẫn nhớ rất rõ về nơi này.
Lần trước khi hắn và Lạc Ảnh trong tình trạng ranh giới giữa cái sống và cái chết, đã ở nơi này. Khi ở trong này hắn đã đột phá luyện khí tầng thứ ba. Ở trong này, Lạc Tố Tố đã hoàn toàn đi vào trong lòng hắn. Lúc đó hắn còn không biết Tố Tố chính là sư phụ của hắn, Lạc Ảnh.
Hôm nay Diệp Mặc lại đi tới đây. Động vẫn còn đó, nhưng lại không thấy cô gái áo vàng kia. Diệp Mặc đứng im lặng thật lâu phía trước động, trong lòng có chút buồn bã.
Diệp Mặc hít một hơi, xoay người đi vào trong động. Trong này vốn có một tảng đá rất lớn. Chính ở trong này, hắn đã đưa quà sinh nhật cho Lạc Ảnh.
Lúc trước chính là tại đây, trên tảng đá này hắn đã đào một thạch trì. Hắn dùng tu vi của mình cứng rắn hóa ra một hồ thanh tuyền. Hồ thanh tuyền này chính là quà sinh nhật hắn tặng cho Lạc Ảnh.
Tuy rằng lúc đó hắn còn không biết Tố Tố chính là Lạc Ảnh, nhưng Diệp Mặc biết lúc đó mình cũng đã yêu cô ấy.
Nhưng hôm nay khi Diệp Mặc lại đến đây, hắn liền thừ người ra. Tảng đá nham thạch lớn kia vẫn ở đấy, nhưng thạch trì hắn đào lại biến mất không thấy nữa.
Thạch trì lớn như vậy bị người ta tách ra khỏi tảng đá, sau đó mang đi. Là ai? Là ai không ngờ lại lấy một thạch trì giữa sa mạc mang đi?
Thạch trì này hắn đưa nước vào dành cho Lạc Ảnh, nhưng không ngờ bị người ta lấy đi. Đây là bằng chứng hắn tặng món quà đầu tiên cho sư phụ, nhưng lại biến mất.
Diệp Mặc đứng sững sờ tại chỗ. Hắn cảm giác trái tim mình chợt trống vắng. Dường như có rất nhiều thứ đã biến mất, lại dường như hắn đã mất đi món quà trân quý nhất.
Bỗng nhiên Diệp Mặc nhớ ra. Ai sẽ lấy đi một thạch trì lớn như vậy ở giữa sa mạc? Ngoại trừ Lạc Ảnh ra, còn có người nào biết nơi này có một thạch trì. Ngoại trừ Lạc Ảnh ra, còn có ai sẽ tới đây mang thạch trì đi?
- Tố Tố...
Theo bản năng Diệp Mặc kêu một tiếng. Sư phụ đã tới đây. Cô ấy đã mang đi món quà mình tặng cho cô ấy. Nhất định là Lạc Ảnh. Cô ấy nhớ tới mình sao? Vì sao cô ấy không đi tìm mình?
Tuy rằng Lạc Ảnh đã là Hoàng Cấp trung kỳ, nhưng Diệp Mặc biết cô ấy ở trong sa mạc mang đi một thạch trì lớn như vậy thật sự không dễ dàng. Với tính cách của cô ấy chắc chắn sẽ không nhờ người khác giúp. Thật không biết cô ấy đã làm thế nào để mang đi được. Diệp Mặc bỗng nhiên cảm giác có chút đau lòng. Hắn dường như trông thấy trong sa mạc mênh mông, dưới ánh mặt trời chói chang, sư phụ Lạc Ảnh mặc bộ quần áo màu vàng nhạt, lại gian nan kéo một thạch trì đi trong sa mạc.
Hoá ra lần trước Lạc Ảnh tới nơi này vì muốn lấy thạch trì đi. Diệp Mặc lại cảm giác trái tim mình như bị cái gì hung hăng đánh một cái. Lạc Ảnh đã rất nhớ hắn, nhưng cô ấy lại tưởng mình là anh trai của cô ấy, cho nên mới không dám gặp hắn.
Nghĩ tới tất cả những điều này là do bà lão Tĩnh Tức gây ra, trong lòng Diệp Mặc lại tức giận. Tuy rằng đã giết bà ta, nhưng tức giận của hắn đối với Tĩnh Tức lại không hề giảm bớt.
Đứng mãi ở nơi này tròn một ngày, Diệp Mặc mới chán nản xoay người rời đi. Bất kể là chân trời góc biển, cả đời này hắn nhất định phải tìm được Lạc Ảnh. Nhất định phải tìm được. Không có bất kỳ một giây phút nào, Diệp Mặc lại nhớ tới Lạc Ảnh như vậy.
Diệp Mặc không đạp kiếm bay đi. Hắn chỉ chậm rãi đi trên sa mạc. Sa mạc vào mùa thu đã không còn nóng bức như lúc trước, chỉ có điều lại càng hoang vu hơn. Ở giữa sa mạc Takla Makan mênh mông, trừ một vài Hồ Dương chết già ra, chỉ có cát vàng gió nóng.
Nghĩ đến việc Lạc Ảnh một mình kéo theo thạch trì nặng mấy trăm cân đi trong sa mạc mênh mông, trong lòng Diệp Mặc liền có cảm giác đau đớn vô cớ. Không biết Lạc Ảnh có biết Dược phẩm Lạc Nguyệt chính là của hắn hay không? Không biết Lạc Ảnh có biết Lạc Nguyệt Thành ở trên biển hay không? Không biết Lạc Ảnh có biết mình cũng giống cô ấy, đều nhớ tới đối phương...
Trời chiều chậm rãi chiếu xuống sa mạc, kéo dài cái bóng của Diệp Mặc. Sa mặc bị gió thổi qua có vẻ bằng phẳng khác thường. Hiện tại chỉ có dấu chân của một mình Diệp Mặc kéo dài trong sa mạc, trông có chút cô đơn, lại có vẻ rõ ràng khác thường.
Diệp Mặc ngừng lại, quay đầu thoáng nhìn dấu chân có chút cô đơn của mình. Bỗng nhiên hắn cảm giác thế giới này có một con đường, chỉ có một mình hắn dám đi.
Diệp Mặc hét dài một tiếng, đang chuẩn bị đạp kiếm bay lên, chợt một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trước mắt hắn!