Sau khi Diệp Mặc bước vào Ẩn Nặc trận pháp, nhiệt độ đã tăng lên đáng kể. Trong lòng hắn cảm thấy vô cùng kinh ngạc, không ngờ trong Ẩn Nặc trận pháp này lại còn có Tụ Ôn trận pháp, chẳng trách nhiệt độ dưới chân núi, bên ngoài trận pháp lại thấp đến như vậy.
Cho dù là Ẩn Nặc trận pháp hay là Tụ Ôn trận pháp đi chăng nữa, thì Diệp Mặc cũng đều không thể bày ra được. Hắn dám bước vào đây, thứ nhất là vì cơ duyên, thứ hai là vì cho rằng người ở trong này không lợi hại lắm, vì gã đã để lại dấu chân trên tuyết khi di chuyển.
Vị trí Diệp Mặc đang đứng lúc này là một đường hầm bằng nham thạch, có thể là vì Tụ Ôn trận pháp nên con đường này rất khô ráo, phía trên của đường hầm cách một đoạn lại có một viên gì đó giống như dạ minh châu được khảm ở đó.
Hắn biết thứ ánh sáng mờ mờ này chắc chắn không phải là ánh sáng do dạ minh châu phát ra, hắn cũng có dạ minh châu, chắc chắn không phải là thứ ánh sáng như thế này, có lẽ đây là một loại khoáng thạch nào đó có thể phát ra ánh sáng.
Diệp Mặc không tiếp tục tiến sâu vào bên trong nữa, hắn dùng thần thức quét một lượt, bên trong có một số căn phòng đá, hơn nữa có vẻ như cố tình được sắp xếp như vậy. Một căn phòng đá còn có rất nhiều cây, và còn có một ít thịt khô. Nhưng trong căn nhà đá cuối cùng còn có một trận pháp nữa dùng để ngăn chặn thần thức, Diệp Mặc hoàn toàn không nhìn thấy gì trong đó.
Quả nhiên là nơi ở của một Tu Chân, trong lòng Diệp Mặc có chút kích động, hắn không biết tên này cũng đến từ nơi khác giống như hắn, hay là người của Trái Đất này nữa.
Nhưng một khi đã đến đây rồi, nhất định phải nhìn một lần mới được. Hắn cũng biết cho dù bây giờ hắn có rời khỏi đây thì cũng đã muộn rồi, hắn đã vào tới tận đây rồi, chắng tỏ người ở trong này cũng nhìn thấy hắn rồi.
Nhưng Diệp Mặc lại cảm thấy không căng thẳng như lúc đầu, vì từ sau khi hắn bước vào, trừ Ẩn Nặc trận pháp và Tụ Ôn trận pháp thì chỉ có một trận pháp dùng để chặn thần thức. Mấy trận pháp này đều không có trận pháp nào là trận pháp tấn công cả, cũng không hề có trận pháp phòng ngự.
Từ đó có thể thấy, người ở trong này cũng không phải là cao thủ gì, nếu như là nơi ẩn nấp của một cao thủ thì không thể không có trận pháp phòng thủ. Nguồn tại http://
Diệp Mặc đi đến căn phòng đá được bố trí trận pháp chặn thần thức, lớn giọng nói:
- Tôi là Diệp Mặc, tình cờ đi qua nơi này, không biết là vị nào đang bế quan ở nơi đây?
Căn phòng đá không phát ra bất kỳ tiếng động nào trong một thời gian dài, rồi bỗng nhiên truyền đến một giọng khàn khàn bằng tiếng Hoa rất chuẩn:
- Vào đi
Diệp Mặc dùng thần thức tập trung vào phi kiếm của mình, rồi mới đẩy cửa bước vào căn phòng đá. Có một người đàn ông không rõ bao nhiêu tuổi đang ngồi giữa căn phòng đá, ở bên cạnh ông ta có một con chó biển rất to. Nhưng lúc này, con chó biển có vẻ như đã chết từ lâu rồi, còn trên khóe miệng người đàn ông này vẫn còn dính máu. Nhìn là biết ngay ông ta vừa hút máu con chó biển này
Vừa nhìn người đàn ông này là biết chắc chắn gã đang bị thương, vì chân khí của gã không hề ổn định chút nào, rất có thể là bị tẩu hỏa nhập ma trong lúc tu luyện. Nhưng đến lúc Diệp Mặc dùng thần thức để kiểm tra trình độ võ công của gã, thì hắn đột nhiên cụt hứng, hắn không thể kiểm tra được, chỉ có một giải thích duy nhất đó là võ công của gã này cao hơn hắn rất nhiều.
Nhưng từ chân khí đang lưu chuyển trên người gã, Diệp Mặc vẫn có thể nhìn thấy gã quả nhiên là một Tu Chân Giả, chứ không phải là người luyện cổ võ.
- Cậu cũng vô tình đi ngang qua đây sao?
Người đàn ông đó nhìn Diệp Mặc rất lâu, rồi đột nhiên cất tiếng hỏi.
Trong lòng Diệp Mặc cảm thấy vô cùng sửng sốt, nếu như người này là Tu Chân Giả, hơn nữa, võ công còn cao hơn hắn thì không thể không biết đây chính là một Ẩn Nặc trận pháp đó chứ? Theo như gã nói thì dường như gã chỉ vô tình đi lạc vào đây mà không biết đây là một Ẩn Nặc trận pháp.
Gã đang cố tình thử mình, hay là còn có nguyên nhân khác? Diệp Mặc nhìn gã đàn ông này đầy hoài nghi. Rồi bỗng nhiên giật mình, có thể gã không biết nơi này là một Ẩn Nặc trận pháp thật, bởi vì lúc nãy gã không dùng thần thức để kiểm tra võ công của mình, có lẽ gã vô tình đi lạc vào đây thật, sau đó tìm được một bộ võ công, nên ở lại đây tu luyện luôn.
Nghĩ đến đây, trong lòng Diệp Mặc cảm thấy bình tĩnh hơn rất nhiều. Hắn lập tức gật đầu nói:
- Đúng vậy, tôi đến Nam Cực du lịch, vô tình lại đi lạc đến nơi này, không ngờ nơi này còn có Càn Khôn.
- Cậu nói dối.
Người đàn ông này đột nhiên nhìn chằm chằm vào Diệp Mặc lạnh lùng nói:
- Chắc chắn cậu không phải đến đây để du lịch.
Diệp Mặc giật mình, đang nghĩ chẳng lẽ lúc này gã này cố ý để thử mình? Nhưng nghe đến câu tiếp theo, Diệp Mặc lập tức hiểu ra, không phải gã cố ý thử mình, mà là tại mình không có cái túi nào trên người.
Bất luận là người này vô tình tìm thấy nơi này để tu luyện, hay là do sư phụ dẫn đến đây, thì Diệp Mặc cũng đã không còn gì muốn tìm hiểu nữa rồi. Bởi sau khi hắn bước vào ngoài nhìn thấy mấy trận pháp này ra, thì không còn nhìn thấy bất cứ cái gì nữa.
Không có bất cứ thì gì hữu dụng, Diệp Mặc không muốn ở lại nơi này nữa rồi. Hắn vào vì muốn tìm được cơ duyên, nhưng ở đây không những không có cơ duyên, mà chỉ có một người có võ công lợi hại hơn hắn, cho dù gã này đã bị thương rồi, thì hắn cũng vẫn không muốn chọc vào.
- Đồ đạc của tôi ở bên ngoài, tôi phải rời khỏi nơi này rồi, tạm biệt.
Diệp Mặc nói xong lập tức quay người rời đi.
Nhưng điều khiến Diệp Mặc giật mình đó chính là, gã đàn ông ngồi dưới mặt đất đột nhiên giơ tay lên đánh thẳng một quyền về phía Diệp Mặc. Thậm chí đến cơ hội để tránh cũng không có, Diệp Mặc bị đánh trúng rồi văng người vào một phiến đá, hắn cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình đều đang lộn tùng phèo hết cả lên, cảm giác giống như bị lửa đốt vậy.
"Luyện khí hậu kỳ?"
Diệp Mặc nhất thời cảm thấy sợ hãi, hắn mới tới luyện khí trung kỳ, đối phương không ngờ đã luyện tới hậu kỳ, thậm chí còn đã luyện tới đỉnh rồi, kém chút nữa là luyện tới Trúc Cơ rồi. Thậm chí Diệp Mặc còn hoài nghi không biết là gã này bị thương là vì đang luyện Trúc Cơ không nữa.
Diệp Mặc hơi thất vọng, hắn đang đối mặt với một cao thủ thực sự, có thể nói thập tử nhất sinh, ngàn cân treo sợi tóc, đối phương chỉ cần tung ra vài chiêu, thậm chí chỉ cần lấy ra một cái phi tiêu, thì hắn cũng không thể nào chống cự được.
Nếu như nói luyện khí trung kỳ giống như một cái rãnh mương, thì luyện khí hậu kỳ giống như một khe núi khổng lồ. Còn so với Trúc Cơ thì đúng là một trời một vực. Diệp Mặc bí mật lấy tay che miệng lại, vội vàng nuốt một viên "Liên Sinh Đan".
- A, không ngờ cậu vẫn chưa chết?
Người đàn ông này nhìn thấy Diệp Mặc mới phun ra một ít máu, nhưng vẫn bình yên vô sự, nhất thời hơi sửng sốt, trúng một quyền này của gã mà vẫn không chết là chuyện không thể nào.
- Cậu là người luyện cổ võ sao? Hơn nữa còn ở Địa cấp?
Người đàn ông này thấy Diệp Mặc vẫn chưa chết, không tiếp tục ra tay mà cất tiếng hỏi.
Tuy rằng giọng điệu của gã rất bình tĩnh, nhưng trong lòng kinh hãi, bởi sau khi gã bị thương, chân khí không hề ổn định, mặc dù vẫn có thể đánh chết được Diệp Mặc lúc này, nhưng nếu như đợi chân khí ổn định trở lại, thì cho dù gã có giết được tên đứng trước mặt mình thì gã cũng sẽ phải chịu sự chống trả quyết liệt. Nếu như là vào thời điểm một tuần trước, thì gã có thể ra tay giết Diệp Mặc được, nhưng chân khí của gã bây giờ càng ngày càng không ổn định, thậm chí dùng sức để xuất quyền cũng là một việc khó khăn.
Diệp Mặc đã hiểu ra rồi, gã này thực chất không hiểu Tu Chân, đến việc kiểm tra võ công cũng không biết, nói không chừng gã cũng không có pháp khí cũng nên, hoặc những pháp thuật đơn giản như hỏa cầu cũng không biết. Chỉ dùng chân khí luyện được để ra đòn với mình thôi.
Nghĩ đến đây Diệp Mặc thở phào nhẹ nhõm, nhưng lạnh lùng nói:
- Tôi là người như thế nào, nhà ngươi không cần biết. Nhưng nhà ngươi cũng quá vô liêm sỉ đấy, chúng ta không quen nhau, vậy mà vừa chào hỏi nhau đã muốn lấy mạng người ta luôn rồi, chẳng lẽ đây là đạo tu của nhà ngươi sao?
- Hừ, đương nhiên là ta muốn giết ngươi rồi, ngươi đã phát hiện ra chỗ này mà vẫn còn muốn rời khỏi đây sao? Đừng có nằm mơ. Hơn nữa ta còn cần máu của ngươi để luyện công nữa, sao mà có thể tha cho ngươi được đây? Nhưng nếu như ngươi ngoan ngoãn nói thật cho ta biết, có lẽ ta sẽ cho ngươi được chết toàn thây.
Người đàn ông này lạnh lùng nói, đồng thời chân khí ở huyệt Đan Điền đã bình ổn trở lại.
Diệp Mặc cảm thấy vô cùng giận dữ. Nhưng hắn biết cho dù gã này không hiểu gì về pháp thuật, nhưng gã vẫn là cao thủ so với mình. Cho dù là bị thương rồi, cho dù là mình có dùng đến Phi Kiếm, thì cũng không thể giết được gã luôn. Gã có thể dễ dàng chặn được Phi Kiếm của mình. Mình chỉ có một cơ hội duy nhất mà thôi. Nên nhất định phải nắm lấy nó, tuyệt đối không được lãng phí. Một khi để cho gã biết mình biết dùng Phi Kiếm, thì không những không thể giết gã, mà hậu quả là không thể lường trước được.
Chỉ có điều, Diệp Mặc nghĩ không ra, là một kẻ không hiểu chút gì về Tu Chân. Tại sao lại có thể luyện đến trình độ kỳ diệu đến như vậy? Cho dù là có Tu Chân công pháp, cho dù tư chất của gã có tốt đến đâu, không có linh khí, thì sao có thể tiến bộ nhanh như vậy được?
Diệp Mặc đến từ Tu Chân giới, hắn đương nhiên biết chuyện tu luyện khó khăn đến nhường nào, có thể nói bắt đầu luyện từ tầng thứ sáu, càng lên cao thì việc tu luyện càng trở nên khó khăn hơn
- Được, tôi có thể nói cho ông hết mọi chuyện, hơn nữa còn có thể đưa cho ông một tấm bản đồ chỉ nơi cất dấu kho báu, nhưng ông nhất định cũng phải trả lời một vài câu hỏi của tôi.
Diệp Mặc nghĩ thông hết những chuyện này, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh nói.
Người đàn ông này hừ lạnh một tiếng.
- Xem ra ngươi đang mời ta uống máu tươi ngon, hơn nữa lại là máu của một kẻ luyện cổ võ nữa chứ. Ta có thể trả lời mấy câu hỏi của ngươi, hỏi đi.
- Thứ nhất, ông luyện thứ võ công gì vậy, sao lại lợi hại như vậy? Thứ hai, sao ông lại phải uống máu, yên tâm, nhất định tôi sẽ đưa bản đồ cho ông.
Ngữ khí của Diệp Mặc vô cùng bình tĩnh, đồng thời nhấn mạnh vào tấm bản đồ.
Người đàn ông liếc nhìn Diệp Mặc bằng ánh mắt sắc lạnh, ngạo nghễ nói:
- Ta cần tấm bản đồ đó của ngươi sao? Cho dù ngươi đem tất cả những báu vật trên thế giới này đến trước mặt ta, ngươi cũng sẽ không thể hiểu nổi cái mà ta theo đuổi đâu, nói ra có chết ngươi cũng không hiểu được đâu, đó là Trường Sinh đạo pháp. Mấy kẻ luyện cổ võ như các người đứng trước mặt ta cũng chỉ như một đống rác mà thôi, nếu như không phải ta luyện Trúc Cơ thất bại, thì ta đã nghiền chết ngươi rồi.
Diệp Mặc vô cùng kinh hãi, quả nhiên gã này đã luyện Trúc Cơ không thành, đồng thời Diệp Mặc cũng rất khâm phục tư chất của gã này, không ngờ gã có thể đến nơi băng tuyết ngập trời này để tu luyện Trúc Cơ. Gã cũng được coi như một thiên tài rồi.
Nhưng đồng thời Diệp Mặc cũng cảm thấy yên tâm phần nào, xem ra Tu Chân giả thực sự không nhiều, hơn nữa, tên này luyện được cũng là do gặp may thôi, giống như chó ngáp phải ruồi vậy, tìm được Tu Chân công pháp, lại còn tìm thấy một nơi tốt như thế này. Nhưng bản thân gã cũng không rõ mình đang tu luyện cái gì, thậm chí đến một chút pháp thuật cũng không biết, nhưng cũng may là gã không biết, một khi mà gã biết pháp thuật, thì hôm nay đến một chút cơ hội mình cũng không có nữa.
Diệp Mặc nghe thấy gã nói mình không hiểu nổi thứ mà gã đang theo đuổi, cái mà hắn theo đuổi là trường sinh đạo pháp, thậm chí trong lòng dấy lên cảm giác cộng hưởng, nhưng hắn cố gắng kìm nén cảm giác đó xuống, Diệp Mặc lại tiếp tục hỏi:
- Nói như vậy, người luyện trường sinh đạo pháp chỉ có một mình ông?
Người đàn ông đó im lặng một lúc, lắc lắc đầu nói:
- Không phải, năm đó ta và sư đệ cùng phát hiện ra quyển sách này, sau đó cùng nhau học thuộc, nhưng nó lại vì chỗ đan dược đó, nên đã âm thầm ra tay với ta rồi trốn ra khỏi tiểu thế giới…
Người đàn ông đó nói tới đây, rồi bỗng nhiên như nhớ ra điều gì đó, vội vàng nói:
- Những chuyện này nhà ngươi cũng không cần biết, chuẩn bị chịu chết đi.