Khi Diệp Mặc tỉnh lại trời đã tối hẳn. Hắn lập tức ngồi dậy, trước tiên chính là kiểm tra tình trạng vết thương trên người một chút.
Hắn bị thương rất nặng. Nhưng may mắn trước đó hắn đã giữ lại một viên Liên Sinh Đan ở trong miệng cho nên vết thương nhanh chóng được bình phục. Nếu không, hiện tại hắn chưa chắc đã tỉnh lại. Tuy rằng rất nhiều kinh mạch bị đứt, nhưng hắn có Liên Sinh Đan, việc khôi phục cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Về phần này tình trạng vết thương ngoài da và xương gẫy, đối với Diệp Mặc mà nói đã không được tính là vết thương nữa. Đối với hắn mà nói chỉ ở đan điền và kinh mạch bị thương mới là nguy hiểm nhất.
Trước tiên Diệp Mặc lấy ra thêm hai viên Liên Sinh Đan nữa, nuốt xuống. Lúc này hắn mới bắt đầu kiểm tra tình hình xung quanh. Sau khi kiểm tra, Diệp Mặc mới biết được, hắn đang ở trên một núi băng. Xung quanh núi băng là nước biển, không có bất kỳ thứ gì khác. Hắn suy nghĩ một chút, liền hiểu được nguyên nhân trong đó. Hẳn là đảo Băng Khôi nổ tung đã khiến núi băng xung quanh bị nổ tung. Mà hắn bị nổ bay lên, kết quả rơi xuống một núi băng trôi nổi ngoài biển. Nguồn tại http://
Sau khi hiểu được điều này, Diệp Mặc thở dài một tiếng. Hắn tự cảm thấy may mắn. Nếu hắn còn đang ở trên đảo Băng Khôi, cho dù không bị nổ chết, cũng rơi vào trong tay những người đó rồi.
Xem ra khi hắn phát hiện lối đi trên đảo Băng Khôi là kho thuốc nổ, hắn liền lập tức phản ứng là đúng. Nếu lúc ấy hắn lập tức xoay người, phỏng đoán chỉ một hai giây sau vụ nổ sẽ bắt đầu. Như vậy lúc này hắn đã không có cơ hội ở trên núi băng. Nói không chừng hắn đã chết từ lâu.
Lúc trước lựa chọn tiến vào động tối sau đó lại ẩn thân cấp tốc chạy trốn ra ngoài, quả nhiên là vô cùng chính xác. Diệp Mặc phỏng đoán từ sau khi hắn rời khỏi đó đến lúc thuốc nổ bị nổ, chỉ cách khoảng mười mấy giây. Mà chính mười mấy giây này khiến hắn có thể giữ được mạng sống.
Chuyện này khiến Diệp Mặc càng hiểu rõ, khi bị nguy hiểm, việc giữ đầu óc tỉnh táo quan trọng tới mức nào. Tuy rằng là một lần vô cùng nguy hiểm, nhưng đối với hắn mà nói cũng là một khoản tài phú. Đôi khi, không trải qua những việc này, vĩnh viễn không hiểu được đạo lý kia.
Tuy nhiên, hắn có thể trốn được, trừ đầu óc hắn bình tĩnh, hơn nữa còn có công lao của đan dược cùng với phi kiếm hộ thân cho mình. Diệp Mặc chợt nghĩ tới phi kiếm. Chắc lần này phi kiếm sẽ không bị rơi xuống biển giống như lần trước chứ?
Cũng may Diệp Mặc nhanh chóng phát hiện ra phi kiếm của hắn. Phi kiếm và một ít bùn đất cát đá rơi bên cạnh hắn. Chỉ có điều hiện tại phi kiếm đã mất hết linh tính, hoàn toàn không có khả năng dẫn hắn phi hành nữa.
Diệp Mặc cầm lấy phi kiếm, trong lòng cũng thầm kêu may mắn. Nếu không nhờ có phi kiếm, hắn cũng không thể ngồi trên núi băng này. Tuy rằng Phi kiếm bị tổn thương nghiêm trọng, nhưng hiện tại hắn có một khối đá ngũ hành, hoàn toàn có thể chế luyện lại một chút. Hơn nữa hiện tại hắn đã là luyện khí tầng năm trung kỳ lại có đá ngũ hành, chế luyện lại phi kiếm một lần nữa, tính năng của phi kiếm chắc chắn sẽ được nâng cao mà không hề giảm xuống.
Bất kể là biện pháp nào, Diệp Mặc biết, hiện tại chủ yếu nhất chính là trị thương cho mình. Hắn cũng không biết mình đã rơi xuống núi băng này bao lâu, nhưng hắn nghĩ chắc hẳn không lâu lắm.
Lần này bị thương khiến Diệp Mặc càng thêm chắc chắn về ý định phải nhanh chóng đi tới thế giới nhỏ. Ở bên ngoài, hắn hao tổn tâm tư muốn nâng cao tu vi của mình. Đáng tiếc chính là hắn cố gắng thế nào, không có linh khí, không có dược liệu cũng vô ích.
Diệp Mặc vừa chữa thương, vừa nghĩ tới vụ nổ lần này. Con đường thuốc nổ kia rõ ràng là có người bố trí tốt từ trước, Hơn nữa một vài người mất tích trên đảo Băng Khôi lúc trước, Diệp Mặc đã mơ hồ cảm giác được đây là một âm mưu cố ý nhằm vào hắn.
Người nào lại cố ý nhằm vào hắn? Hơn nữa còn bố trí cạm bẫy lớn như vậy ở trên đảo Băng Khôi này? Nếu như từ Dược phẩm Lạc Nguyệt gặp chuyện không may, đến chuyện chiến tranh bắt đầu, đến việc du khách mất tích trên đảo Bali, lại đến tinh anh các quốc gia mất tích ở trên đảo Băng Khôi, cùng con đường thuốc nổ cách đây không lâu. Tất cả đều là cạm bẫy nhằm vào một mình Diệp Mặc hắn. Như vậy người này thực sự rất nguy hiểm.
Cảm giác đứng ngồi không yên do Đông Phương Tê gây ra cho hắn lần trước lại dâng lên trong lòng hắn. Lần đầu tiên hắn nhớ tới Đông Phương Đường. Hắn nhớ rõ lần đầu tiên khi Đông Phương Đường và Shana kia đến Lạc Nguyệt đàm phán, gã vui mừng tức giận đều lộ rõ. Ban đầu mình còn tưởng rằng gã thiếu kiên nhẫn. Sau đó mới nhìn ra được gã làm cho đồng bọn Shana xem. Từ lúc đó, Diệp Mặc đã biết Đông Phương Đường không phải là một nhân vật đơn giản. Nếu như người kia thật sự lên kế hoạch cho những điều này, như vậy gã cũng thật là đáng sợ.
Ít nhất Đông Phương Đường biết mình là một trong những cao tầng của Lạc Nguyệt. Đối với lai lịch của mình, thậm chí gã còn biết nhiều hơn cả Hàn Tại Tân.
Còn có lối đi trên đảo Bali kia, Diệp Mặc khẳng định trước đó Bắc Sa đã chuẩn bị tốt, chỉ có điều đúng lúc Lạc Nguyệt đóng quân nên gặp phải mà thôi. Về phần vì sao Bắc muốn đào lối đi đó ở đảo Bali, thì hiện tại hắn còn chưa rõ ràng lắm. Nhưng Diệp Mặc biết chắc chắn một điều, chính là Bắc Sa tuyệt đối không phải chỉ có một lối đi dự phòng này, mà vẫn còn nữa. Cái mình phát hiện chỉ là một trong số đó mà thôi.
Hơn nữa lối đi dự phòng này của Bắc Sa đúng lúc nằm tại vị trí chiến lược quan trọng nhất trên đảo Bali cũng thực sự có thể chứng tỏ được vấn đề.
- Bắc Sa....
Diệp Mặc lạnh lùng nói một câu, sau đó nhắm mắt lại bắt đầu chữa thương.
Kinh mạch bị đứt bắt đầu chậm rãi lành lại. Tuy rằng rất chậm, nhưng Diệp Mặc lại biết điều này chỉ là vấn đề thời gian.
Tuy rằng Diệp Mặc còn chưa tới mức Tích Cốc, nhưng trong nhẫn của hắn có rất nhiều thức ăn. Trong quá trình chữa trị kinh mạch, chỉ cần đói bụng, bất cứ lúc nào cũng đều có thức ăn.
Theo thời gian trôi qua, Diệp Mặc nhanh chóng cảm giác được điểm bất đồng so với trước kia. Việc điều trị kinh mạch của hắn rất chậm. So với thời điểm bắt đầu điều trị vết thương, không biết đã chậm hơn bao nhiêu lần.
Nhưng cũng có một chút kỳ lạ. Tuy rằng việc điều trị kinh mạch của hắn chậm, nhưng sau khi kinh mạch được điều trị lại trở nên thô dày hơn kinh mạch lúc ban đầu rất nhiều.
Diệp Mặc từng là tu sĩ Trúc Cơ, đương nhiên hắn biết kinh mạch càng thô dày thì tu luyện lại càng có lợi. Bình thường sau khi tu luyện đến Trúc Cơ, kinh mạch sẽ có sự thay đổi rất lớn. Nhưng thời kỳ đang luyện khí, cho dù tấn cấp cũng chỉ càng thêm cứng cáp mà thôi, chứ kinh mạch không trở nên thô to cường tráng giống như hiện tại.
Nếu không phải chân khí trong cơ thể hắn không tăng thêm, cảnh giới không thả lỏng, Diệp Mặc thậm chí còn tưởng rằng hắn đã tấn cấp rồi. Tuy rằng Diệp Mặc rất muốn nhanh chóng chấm dứt việc chữa thương để chạy về Lạc Nguyệt, nhưng hắn cũng biết cơ hội này vô cùng hiếm thấy. Nếu không phải là ảnh hưởng do núi băng tạo thành, thì chính là hiệu quả làm dịu của Liên Sinh Đan hắn đã dùng sau khi bị thương. Hoặc là thuốc nổ đã kích phát tiềm năng của hắn, đột phá trước khi chết.
Bất kể thế nào, đây vẫn là một chuyện tốt. Diệp Mặc nghĩ đến đây, liền lấy Liên Sinh Đan đặt ra bên ngoài, để bất cứ lúc nào cũng có thể lấy ra một viên nuốt vào. Đồng thời hắn lấy một viên linh thạch duy nhất ra. Cho dù hắn đang rất vội, cũng sẽ không bỏ qua cơ duyên này.
Bất kể điều này có liên quan tới thuốc nổ hay không, Diệp Mặc không có khả năng thử lại một lần nữa. Người làm vậy chính là muốn chết. Cho nên hắn nhất định phải nắm chắc lấy cơ hội lần này! Bởi vì kinh mạch mở rộng nghĩa là tư chất của hắn càng trở nên mạnh hơn. Dưới tài nguyên giống nhau, hắn có thể tu luyện đến cảnh giới cao hơn. Thật sự là Tái ông mất ngựa, họa phúc khôn lường.
Trong khi Diệp Mặc điều trị kinh mạch, thời gian dần dần trôi qua. Diệp Mặc thậm chí đã quên hắn vẫn đang ở trên biển. Thậm chí ở trên một núi băng trôi nổi ngoài biển. Hắn gần như tập trung toàn bộ tinh thần vào việc điều trị và mở rộng kinh mạch. Những việc khác đều không quan trọng.
Từ lúc đó trở đi, mặt biển xung quanh núi băng càng lúc càng thu nhỏ lại. Diệp Mặc tránh ở một góc núi băng để điều trị kinh mạch chắc chắn sẽ không bị chú ý tới.
Lạc Nguyệt.
Nơi này lại tràn ngập bầu không khí chiến tranh. Nguyên nhân thì rất đơn giản, bởi vì Lạc Nguyệt làm trái luật "Điều ước Nam Cực". Nước Mỹ ở trong cuộc họp liên hợp quốc trình ra báo cáo người da trắng trừng phạt Lạc Nguyệt, yêu cầu Liên hợp quốc xuất binh lần nữa tới Lạc Nguyệt Thành.
Chuyện này không khác mấy so với dự đoán của nước Mỹ, nhưng khác biệt rất lớn so với những quốc gia còn lại trên thế giới. Bởi vì ở thời điểm bỏ phiếu biểu quyết, bọn họ vẫn tưởng rằng sẽ nước Nga sẽ bỏ phiếu bác bỏ. Thật không ngờ bọn họ lại bỏ phiếu tán thành. Mà quả nhiên Hoa Hạ trước sau như một vẫn bỏ phiếu trắng. Điều khiến rất nhiều người không hiểu được chính là, nước Anh cũng bất ngờ bỏ phiếu trắng.
Như vậy đồng dạng với việc Liên hợp quốc xuất binh tới Lạc Nguyệt đã đạt được mục đích. Liên hợp quốc lần thứ hai xuất binh tới Lạc Nguyệt, lý do là Lạc Nguyệt chỉ là nhân tố không hài hòa của quốc tế, dẫn tới vụ nổ vũ khí hạt nhân ở Nam Cực, đồng thời dùng vũ khí hạt nhân uy hiếp hòa bình của quốc gia, thúc ép Indonesia ký kết hiệp ước không bình đẳng. Yêu cầu Lạc Nguyệt nhất định phải hủy bỏ quyết định thành lập chính quyền, trả lại Senna cho người dân.
Đối mặt với yêu cầu vô lễ này, đương nhiên Lạc Nguyệt không chút do dự liền từ chối, quả thực ngay cả nghĩ cũng không có. Cho nên chiến tranh một lần nữa là điều không thể tránh khỏi.
Lần này Liên quân xuất binh sáu trăm ba mươi ngàn quân. Nhưng bất ngờ là, lần này 99% cái gọi là đội quân duy trì hòa bình đều binh lính nước Mỹ. Mà mặc dù được Liên hợp quốc đồng ý trừng trị quốc gia Lạc Nguyệt, một khi đến lượt quốc gia mình xuất binh, một đám đều đùn đẩy nhau, chỉ điều tượng trưng mấy người lính, thể hiện đã xuất binh rồi.
- Bọn khốn kiếp này...
Hoàng Ức Niên ở trên hội nghị quân sự Lạc Nguyệt mắng to.
Mọi người đều biết, tuy rằng lần này vẫn là Liên quân xâm lấn Lạc Nguyệt, kỳ thật chỉ là một quốc gia mà thôi. Đó chính là nước Mỹ muốn đối phó với Lạc Nguyệt. Mà nguyên nhân khiến nước Mỹ nóng lòng muốn đối phó với Lạc Nguyệt, mọi người không cần nghĩ cũng biết một vài điều.
Thứ nhất chính là Lạc Nguyệt đã khống chế đảo Sangiang. Như vậy nơi kế tiếp Lạc Nguyệt muốn khống chế chính là toàn bộ Ấn Độ Dương. Kết quả này, nước Mỹ tuyệt đối sẽ không đồng ý. Thứ hai chính là lượng vàng dự trữ của nước Mỹ mất tích. Tuy rằng bọn họ bịt kín miệng, nhưng thiên hạ không có bức tường nào không có gió lọt qua. Rất nhiều quốc gia vẫn nhận được một vài manh mối.
Đương nhiên chủ yếu nhất chính là nước Mỹ không dám trì hoãn thêm nữa. Lạc Nguyệt mới xuất hiện chưa tới một năm, đã phát triển tới mức độ này. Nếu cho Lạc Nguyệt thêm thời gian, bọn họ sẽ biến thành cái gì? Nước Mỹ căn bản cũng không có nơi sống yên ổn.
Bởi vì tất cả mọi người đã thấy, Lạc Nguyệt phát triển chủ yếu là hải quân. Mà nước Mỹ cũng coi trọng đối với hải quân nhất. Cứ như vậy, về sau ở trên Thái Bình Dương nhất định là có tranh đấu.
Cho nên lần này tuy rằng khai chiến rất miễn cưỡng, nhưng chung quy so với về sau đánh không lại Lạc Nguyệt, từng bước nhượng bộ vẫn tốt hơn nhiều.
Nói tóm lại một câu, nước Mỹ sợ hãi.