Trong phòng đã có bốn người, người đàn ông trung niên da vàng nghe thấy lời của người cao gầy thì đột nhiên lớn tiếng cười ha ha.
Diệp Mặc dường như không nhìn ra người này đang cười về chuyện gì, hắn nhìn lướt cả bốn người, sau đó đợi người đàn ông trung niên dừng lại hắn nói:
- Hãy trả lời hai câu hỏi của tôi, tất cả chỗ đá của tôi đều có thể giao lại cho các người.
Mặc dù vừa mới bước vào nhưng Diệp Mặc đã phát hiện trong phòng này có ít nhất ba chiếc camera, hơn nữa những chiếc camera này rất giống loại camera tân tiến nhất do nước Mỹ sản xuất mà lần trước Sát Nhất đã cho hắn xem. Mặc dù hắn không biết loại camera này do nước nào chế tạo ra nhưng hắn tin rằng cho dù có người theo dõi giám sát thì cũng không nhìn rõ được mặt của hắn.
Người đàn ông trung niên không cười nữa, ông ta cẩn thận nhìn Diệp Mặc từ trên xuống dưới, châm một điếu thuốc rồi chậm rãi nói:
- Tôi thật sự rất muốn biết cậu đang dựa vào cái gì? Còn nữa, ngoài việc cậu có được viên đá đó từ tay Mạnh Khuê thì số còn lại cậu từ đâu có được?
Diệp Mặc khẽ nhíu mày nói:
- Nói thế này thì anh gọi tôi đến đây không phải là vì chuyện làm ăn buôn bán sao? Nếu như anh đồng ý trả lời câu hỏi của tôi thì tôi đương nhiên sẽ nói ra thôi
Mặc dù trong phòng có bốn người nhưng Diệp Mặc biết chỉ có người đàn ông trung niên này là nhân vật chủ chốt. Hơn nữa tu vi của ông ta là cao nhất, đã đạt đến mức tu vi trung kỳ huyền cấp rồi, ba người còn lại thậm chí còn chưa tới cả mức hoàng cấp. Mặc dù Diệp Mặc có thể bắt lấy ông ta dùng thuật khống chế thần thức để tra hỏi, nhưng thứ này gặp người có tu vi càng cao thì càng khó để thực hiện, một khi không cẩn thận thì đối phương lập tức hồn xiêu phách tán, hắn sẽ mất đi một nguồn tin tức.
Trên mặt bàn trước mặt người đàn ông trung niên có một chiếc hộp gỗ, trong khi nói chuyện thần thức của Diệp Mặc đã đặt vào bên trong chiếc hộp. Khi hắn nhìn thấy hai vật xù xì màu xám trong chiếc hộp, lập tức thấy vui mừng.
…
Cùng lúc đó, trong phòng họp trung tâm nhất thuộc căn cứ ở Bắc Sa, một người đàn ông đột nhiên đứng dậy nói bằng giọng khàn khàn:
- Nhanh lên, lập tức phá hủy tàu đánh cá số hiệu 043.
Tất cả mọi người có mặt trong phòng họp đều nhìn chằm chằm người đàn ông giọng nói khàn khàn bằng vẻ kinh ngạc, họ đều cảm thấy khó hiểu. Bởi vì tàu đánh cá số hiệu 043 đã tìm thấy viên đá Khí Cơ mất tích trên biển Canada, điều này đã được màn hình camera giám sát ghi lại. Người cầm viên đá Khí Cơ đã lên tàu đánh cá rồi, bây giờ lại cho nổ tàu đánh cá, có điên hay không?
Hơn nữa cho dù là không có đá Khí Cơ thì lúc này đi cho nổ thuyền phe ta, giết người của phe ta thì có phải là bị điên rồi không?
Người đàn ông có giọng nói khàn khàn đứng dậy nói:
- Tôi không hề điên. Người lên tàu đánh cá của chúng ta thoạt nhìn có chút mơ hồ, nhưng giọng nói của người này tôi vừa nghe là nhận ra ngay, đó chính là Diệp Mặc, chính là tên Diệp Mặc mà chúng ta muốn giết ở trên đảo Băng Khôi, hắn vẫn chưa chết. Nếu như bây giờ không cho nổ tàu đánh cá thì với những thủ đoạn của hắn, không biết chừng hắn có thể biết được gốc tích những viên đá Khí Cơ của chúng ta, hơn nữa còn có thể thông qua tàu đánh cá để tìm ra trụ sở căn cứ của chúng ta. Bởi vậy, nếu trong ba giây nữa mà không cho nổ tàu thì tôi đề nghị lập tức rời khỏi nơi này.
Người chủ trì cuộc họp, một người đàn ông khó đoán biết tuổi tác lúc này đứng dậy nói bằng giọng rất trầm:
- Tôi tin anh Đông Phương, hạ lệnh lập tức cho nổ tàu đánh cá.
…
Lúc này trong căn phòng trên tàu đánh cá, hầu như tất cả mọi người đều nhìn Diệp Mặc bằng vẻ khinh thường, nói cách khác chẳng khác nào đang nói với Diệp Mặc rằng: cho Diệp Mặc biết như thế nào là chưa từng biết tới tuyệt vọng.
Người đàn ông trung niên càng cười thản nhiên, theo ông ta thì Diệp Mặc đã như cá nằm trên thớt rồi, có lẽ người thanh niên trước mắt ông ta tự nhận mình cũng có những điểm nổi trội, nhưng nếu đã đến nơi này thì hắn cũng coi như xong đời rồi.
Người đàn ông trung niên đứng dậy, bước đi vài bước, nhìn Diệp Mặc cười với vẻ chế nhạo và nói:
- Đương nhiên, hôm nay tâm trạng của tôi khá tốt, tôi đương nhiên có thể nói cho cậu biết xuất xứ của viên đá này, sau khi cậu nghe tôi nói xong chắc sẽ rất hài lòng.
Thần thức của Diệp Mặc vẫn chú ý vào toàn bộ chiếc tàu đánh cá, mặc dù hắn không coi trọng những người trên thuyền, nhưng sau khi đã trải qua rất nhiều chuyện thì hắn tuyệt đối không coi thường bất cứ người nào.
Bỗng nhiên, có một cảm giác bất an dâng lên trong lòng, cảm giác bất an ấy mang theo sự nguy hiểm, thậm chí thần thức của hắn còn cảm nhận được dưới đáy của con thuyền, nơi thần thức bao phủ, có một chút dao động. Những dao động này cũng giống mấy tháng trước đây hắn gặp phải khi ở đảo Băng Khôi. Diệp Mặc hầu như không kịp nghĩ ngợi gì, lập tức ôm lấy chiếc hộp gỗ trên bàn nhảy ra theo đường cửa sổ, tốc độ nhanh như một tia sáng xẹt qua.
- Muốn chạy ư...
Người đàn ông tu vi huyền cấp cũng phản ứng tương đối nhanh, Diệp Mặc vừa hành động ông ta đã lập tức muốn bắt hắn lại. Điều khiến ông ta giận nhất chính là tên này muốn chạy thì chạy, lại còn cầm theo cả chiếc hộp gỗ nữa.
Nhưng tốc độ của ông ta đương nhiên chậm hơn Diệp Mặc rất nhiều, bóng dáng của Diệp Mặc đã hoàn toàn biến mất, không đợi ông ta lại phản ứng lại lần nữa, một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, một màn lửa dữ dội hiện lên khiến mặt biển bên cạnh cũng đỏ rừng rực. Người trên tàu đánh cá không cần nói đến chạy thoát thân, ngay cả đến một mảnh xương cốt cũng khó mà còn.
Diệp Mặc đứng trên không trung, sắc mặt bình tĩnh, trong lòng hắn đã hiểu. Đây là lần thứ ba rồi, lần thứ nhất là trên tàu ngầm, lần thứ hai tại căn cứ của Bắc Sa ở Nam Cực. Nếu như tính cả lần ở trên đảo Băng Khôi thì tất cả đã là bốn lần rồi. Tổ chức này thật thâm độc, có thể nói là vừa thâm độc vừa quả quyết. Bọn chúng không những ra tay độc ác với đối thủ mà còn độc ác với chính người của mình.
Chỉ đáng tiếc là, nếu như bọn chúng hành động chậm vài phút nữa thôi thì ít nhất hắn cũng biết được nguồn gốc của linh thạch từ miệng của người đàn ông trung niên. Nếu may mắn thì thậm chí còn có thể hỏi được sào huyệt của Bắc Sa.
Hắn đã chắc chắn được một phần, những kẻ đối phó với hắn chính là Bắc Sa, Diệp Mặc đoán lần này sở dĩ có thể cho nổ chiếc tàu đánh cá đã ngụy trang là vì người của Bắc Sa thông qua hình ảnh trên máy camera đã nhận ra hắn, sau đó đưa ra quyết định nhanh chóng.
Thông qua camera thì không thể nhận ra hắn là Diệp Mặc, bởi vì sau khi lên tàu đánh cá, hắn đã dùng chân khí phủ lên toàn bộ thuyền, cái mà máy camera ghi lại chỉ là một hình ảnh rất mờ mà thôi. Người khác có thể phát hiện ra hắn nhất định là vì giọng nói của hắn, người đã từng nghe được giọng nói của hắn không nhiều, Diệp Mặc càng nghi ngờ tên Đông Phương Đường lúc đó.
...
Tàu đánh cá phát ra tiếng nổ ầm vang như thế, hơn nữa ánh lửa lại bay cao ngút trời, người trên chiếc tàu chở khách cách chiếc tàu đánh cá không xa đều đứng lên trên boong tàu nhìn chiếc thuyền đánh cá cháy thành từng vầng lửa lớn cách đó không xa, yên lặng không lên tiếng.
Ân Khinh Nhan nhìn thấy thuyền nhỏ của Diệp Mặc đi về hướng tàu đánh cá, mới chỉ một lát mà chiếc tàu đánh cá đã bốc cháy. Trong lòng cô như bị giáng một cú mạnh. Cô thấy toàn thân lạnh cóng, thậm chí hai tay còn run lên cầm cập.
Vậy là Diệp Mặc đã chết rồi ư?
- Chị Nhan...
Đúng lúc đó tiếng của Diệp Mặc vang lên.
Ân Khinh Nhan nhìn thấy Diệp Mặc đang đứng ngay bên mình, lập tức nhào vào lòng Diệp Mặc khóc nức nở. Chỉ có điều lần này cô nhanh chóng kịp phản ứng lại, đứng thẳng người lên, giơ tay lau nước mắt:
- Vừa nãy cậu làm tôi sợ chết khiếp, tôi còn tưởng cậu đã bị...
Diệp Mặc biết chị Nhan thực lòng đối tốt với hắn, tự nhiên hắn cảm thấy có chút áy náy. Chuyện bản thân hắn làm thường không nghĩ tới tâm trạng của người khác.
Để chị Nhan không tiếp tục nghĩ về chuyện ấy nữa, Diệp Mặc dẫn chị Nhan đi khỏi mép thuyền, dẫn đến nhà ăn. Ân Khinh Nhan nhịn đói đã lâu, bụng cũng thấy đói rồi, lại thêm việc Diệp Mặc bình an vô sự, tâm trạng cô cũng tốt hơn rất nhiều, thậm chí quên cả chuyện hỏi Diệp Mặc về luyện khí.
Nhưng đó chỉ là tạm thời, khi chị Nhan mới ăn được một chút đã nhanh chóng nghĩ ra chuyện của Diệp Mặc. Cô nghĩ đến việc Diệp Mặc không hiểu tại sao lấy ra thứ đồ đó rồi lại thu lại ngay, cô lập tức sinh lòng hồ nghi.
- Cậu thành thật nói cho tôi biết, có phải cậu có một khả năng nào đó có thể cất giữ được đồ vật mà người khác không biết không?
Ân Khinh Nhan cuối cùng cũng nghĩ tới chuyện đó.
Diệp Mặc gãi gãi đầu nói:
- Đúng, chị Nhan...
- Vậy cái cậu lấy ra...
Chị Nhan vừa giơ tay, lại thấy bộ dạng vô tội của Diệp Mặc thì lập tức nói: Text được lấy tại
- Đừng có giả vờ, cuốn nhật ký của tôi...
Diệp Mặc bất đắc dĩ đành phải lấy cuốn nhật ký ra đưa cho Ân Khinh Nhan:
- Tôi mới chỉ xem đằng trước thôi, đằng sau vì còn có việc nên vẫn chưa kịp xem. Tôi thấy chị cũng nhỏ mọn thật đấy, đồ đã tặng rồi mà còn lấy về,....
Ân Khinh Nhan dường như không nghe thấy câu nói của Diệp Mặc, không chút do dự cầm lại cuốn nhật ký ôm vào lòng. Nhưng ngạc nhiên cô lại không hỏi về chuyện Diệp Mặc có thể cất đồ, còn cả chuyện tại sao có thể bình yên vô sự thoát khỏi chiếc tàu đánh cá bị phát nổ.
Thu lại cuốn nhật ký, chị Nhan dường như cũng nói ít hơn.