Diệp Mặc không hề bận tâm đến đám binh sĩ này, nhưng một khi gây ra chuyện, thì Giai Uấn sẽ biết hắn ở trấn Từ Tây rồi, nếu có cao thủ Tiên Thiên truy sát hắn, thì với bản lĩnh hiện giờ của hắn muốn chạy thoát là không thể nào. Đừng nói là bản lĩnh hiện giờ, dù là thời điểm cực thịnh của hắn, đối mặt với sự bao vây của mấy cao thủ Tiên Thiên, cũng chỉ có thua chứ không thể thắng, trừ khi là hiện giờ hắn đã đột phá tới hậu kỳ Luyện Khí.
Nghĩ đến đây, Diệp Mặc không bình tĩnh được nữa, hắn vốn định trở về Vu Phủ, nhưng hắn biết nếu Giai Uấn điều tra, thì dù hắn có trở về Vu Phủ, cũng sẽ bị tra ra.
Diệp Mặc liền muốn bước vào tửu lâu, nếu bên ngoài thật sự điều tra quá gắt gao, thay vì trở về Vu Phủ chi bằng bỏ trốn thế này. May là hôm nay ra ngoài dạo một lát, nếu không chết rồi cũng không biết tại sao mà chết.
Thật đúng là sợ cái gì thì gặp cái đó, Diệp Mặc chỉ sợ đạo cô Giai Uấn hoài nghi mình bước vào tiểu thế giới bị thương, sau đó truy nã hắn, xem ra chuyện này thật sự đã xảy ra rồi.
Diệp Mặc vừa muốn bước vào tửu lầu, thì đột nhiên một cô gái tóc tai bù xù liền nhào về phía hắn, Diệp Mặc hết hồn, định rút phi kiếm ra ngay, nhưng hắn liền cảm thấy cô gái này không có sát khí, hơn nữa đám binh lính xung quanh đều ở đây, một khi hắn ra tay, lập tức sẽ bị người ta biết ngay.
Nghĩ đến đây, Diệp Mặc ngừng lại, hắn để cho cô gái nắm lấy cánh tay mình, đồng thời dùng thần thức cẩn thận quan sát cô gái này, đây là một cô gái chưa đến ba mươi tuổi, ăn mặc kiểu thiếu phụ. Nhưng Diệp Mặc lại cảm thấy cô ta không giống một thiếu phụ lắm, trên mặt và cổ cô ta đều có một ít nhọ nồi. Đây là một cô gái rất bình thường, khí huyết của cô ta không đủ, là do thiếu dinh dưỡng.
Thêm vào đó tay cô ta rất thô, vừa nhìn đã biết là một cô gái thường làm việc đồng áng. Chỉ là quần áo cô ta tuy có chút bùn đất và tro bụi, nhưng Diệp Mặc lại không ngửi thấy mùi gì khác thường, thậm chí còn phảng phất mùi hương nhẹ nhàng. Từ đó có thể thấy, bụi bặm trên quần áo của cô gái này rất có thể là cố ý tạo ra.
- Mạc Lang, anh không cần em nữa sao? Sao anh lại không trở về? Mạc Lang…
Cô gái kia vừa nắm lấy Diệp Mặc liền òa khóc.
Vẻ mặt thê lương, giọng điệu thương tâm, áo quần ướt đẫm nước mắt.
Thần thái của Diệp Mặc không có gì thay đổi, lẽ nào cô gái này nhận lầm người rồi? Coi mình là Mạc Lang của cô ta? Điều này là không thể nào, khuôn mặt hắn hiện nay đã thay đổi, hắn không tin là khuôn mặt Mạc Lang của cô ta cũng bị thay đổi.
Điều khiến Diệp Mặc hoài nghi nhất là sao cô gái này lại biết họ của hắn ở đây là họ Mạc, biết hắn họ Mạc chỉ có người trong đội xe của nhà họ Vu.
Lẽ nào cô gái này là do người khác phái đến để thăm dò hắn sao? Hoặc là có âm mưu gì đó với hắn? Nhưng chuyện này cũng không có khả năng. Bản thân hắn vừa đến đây mới ba ngày, ngoài kết thù với đạo cô Giai Uấn ra, thì không có kẻ thù nào khác. Nếu là đạo cô Giai Uấn muốn đối phó Diệp Mặc hắn, hoàn toàn không cần dùng đến thủ đoạn này, mà đã trực tiếp ra tay rồi.
Chủ yếu nhất là Diệp Mặc từ sự thay đổi trong giọng điệu và cảm xúc của cô gái này biết rằng, cô ta thật sự đau lòng đến cực điểm, nỗi đau của cô ta không hề giả tạo.
Thần thức của Diệp Mặc liền xuất ra dò tìm, hắn rất muốn biết chuyện này là do ai bày ra, hắn tuyệt đối không tin rằng dáng vẻ của hắn giống hệt với Mạc Lang của cô gái này.
Dù thần thức của Diệp Mặc đã xuất ra, nhưng người đến xem náo nhiệt cũng càng lúc càng đông, người dưới phố thấy một cô gái đáng thương thế này níu kéo một người làm của Vu Phủ khóc lóc, trong lòng liền hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì.
Nhất định là người thanh niên kia vì đã vào Vu Phủ mà xem thường người vợ tào khang của mình, thế nên anh ta bỏ rơi vợ mình, còn vợ anh ta lại tìm đến trấn Từ Tây.
Phải biết rằng một người làm ở Vu Phủ còn nở mày nở mặt hơn một người giàu có bình thường, Vu Phủ là nơi nào chứ, là một trong ba hộ lớn nhất ở trấn Từ Tây, không phải bất cứ người nào cũng có thể làm tôi tớ của Vu Phủ, người thanh niên này đã trèo lên cành cao, liền xem thường người vợ trước kia của mình, chuyện này rất thường gặp.
Rất nhiều người đều lắc đầu, tuy rất khinh thường hành vi của Diệp Mặc, nhưng không có ai dám nói thêm lời nào bất mãn với người làm của Vu Phủ.
Thần thức của Diệp Mặc dò xét xung quanh, nhưng phát hiện không có gì khác thường. Có điều khi hắn nhìn thấy đám binh lính đông đúc, liền giật mình, nghĩ ra một cách không tệ.
Hắn vỗ vào người cô gái vẫn kéo lấy cánh tay của mình mà nói:
- Có phải nhà hết gạo rồi không?
- Ừm
Cô gái ừ một tiếng, bụng liền kêu lên, rất rõ ràng, cô ta lâu rồi không ăn gì.
- Anh vừa vào Vu Phủ, bây giờ chúng mình vào trong ăn chút gì trước, sau đó trở về rồi nói nhé.
Diệp Mặc nói xong liền kéo cô gái vào tửu lầu.
Người xem náo nhiệt thấy hình như Diệp Mặc và vợ hắn đã làm lành, đều tới tấp vỗ tay, có thể thấy sự đồng cảm ở bất kì nơi nào đều có. Nhưng ở một góc mà Diệp Mặc không nhìn thấy, một người đàn ông mắt tam giác đang nhìn chằm chằm sau lưng Diệp Mặc với vẻ oán hận, sau đó hừ nhạt một tiếng.
- Vị huynh đài này…
Tiểu nhị nhìn thấy Diệp Mặc dắt theo người vợ mà hắn vừa quen bước vào tửu lâu, liền vội vàng bước tới chào đón.
Diệp Mặc thản nhiên nói:
- Giúp chúng tôi tìm một phòng yên tĩnh, chúng tôi lâu ngày không gặp, có nhiều lời để nói, còn nữa đem rượu thịt ngon nhất, bày lên một bàn cho chúng tôi.
- Vâng ạ…
Tên tiểu nhị này liền nhanh nhẹn đưa Diệp Mặc và cô gái kia vào trong một gian phòng.
Diệp Mặc lại phát hiện ánh mắt của cô gái kia có chút hoang mang, trong lòng hơi hoài nghi. Lẽ nào cô ta biết mình không phải là Mạc Lang gì đó của cô ta, nên mới như thế, hay là Mạc Lang kia của cô ta có điểm gì đó giống mình?
Sau khi tiểu nhị rời khỏi, Diệp Mặc liền nhìn cô gái này, hỏi:
- Do anh xảy ra chút chuyện, nên có rất nhiều chuyện đều không nhớ được. Anh thật sự là Mạc Lang của em sao? Hay là em đã nhận lầm người rồi?
Trong mắt cô gái lộ ra vẻ lo sợ, cô ta vừa muốn nói, thì cửa phòng đã bị mở ra, tiểu nhị mang vào một bình trà. Một người đàn ông mắt tam giác ngoài cửa nhìn vào trong phòng, khi gã ta nhìn thấy Diệp Mặc và cô gái kia, liền tỏ vẻ như không có chuyện gì, quay người bỏ đi.
Cô gái kia nhìn thấy người đàn ông mắt tam giác, rõ ràng run lên một cái, liền nói:
- Đúng vậy, em khẳng định là không nhận lầm đâu, anh chính là Mạc Lang. Ba năm trước… Anh nói ra ngoài làm ăn, nhưng anh đi rồi thì không trở về nữa, hôm nay em vào trong trấn, ngẫu nhiên gặp được anh, không thể, không thể nhìn…
Cô gái nói đến khúc sau đã hơi run run, giọng điệu thậm chí không liền mạch, răng đánh vào nhau.
Diệp Mặc đã hiểu ra, chuyện này nói không chừng có liên quan đến người mắt tam giác lúc nãy. Có điều hiện giờ hắn đúng lúc đang thiếu một thân phận, nếu cô ta kiên quyết cho rằng mình là chồng của cô ta, vậy thì cứ theo cô ta ra khỏi trấn trước rồi nói. Nếu không thì với chút ít chân khí của hắn hiện nay, nhất định không thể ẩn thân ra ngoài.
Diệp Mặc gật đầu, bình thản nói:
- Anh vừa nói rồi, do anh mất trí nhớ rồi, nên không nhớ ra chuyện lúc trước. Em nói với anh đi, anh cũng cảm thấy em nói đúng, nhưng trí nhớ rất mơ hồ. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: chấm c.o.m
Có thể là do giọng điệu của Diệp Mặc rất nhẹ nhàng, nên cô gái này cũng dần dần bớt đi căng thẳng, cô ta sắp xếp lại luồng tư tưởng rồi mới nói ra chuyện giữa cô ta và Mạc Lang.
Cô gái này tên Mục Tiểu Vận. Ba năm trước, quê nhà cô ta gặp tai họa lớn. Đói khát và bạo loạn khiến người nhà cô li tán, còn cô ta lúc sắp chết được một người cô bên nhà chồng dắt đi. Nhà chồng do cũng gặp họa lớn, nên cả nhà rời xa quê hương đến thôn Hoàng Bình.
Khi cả nhà đến thôn Hoàng Bình, do đói khát và ôn dịch tràn lan, cuối cùng chỉ còn lại mẹ chồng và chồng là Mạc Hữu Thâm. Mạc Hữu Thâm là người đọc sách, do nạn đói và bần cùng, anh ta không thể tiếp tục ở nhà được nữa, nên ba năm trước không từ mà biệt. Diệp Mặc đoán anh ta ngay cả mẹ mình còn không lo, nói chi là người vợ sắp cưới này chứ.
Người mẹ già ở lại chỉ có thể để Mục Tiểu Vận chăm sóc, nhưng mẹ chồng cô ta nhất định nói con trai bà ta Mạc Hữu Thâm là do Mục Tiểu Vận khắc chết, nên mới không thấy tăm hơi.
Về sau thậm chí còn nói Mục Tiểu Vận cùng với gian phu hại chết chồng. Nên mẹ chồng cô ta đối với Mục Tiểu Vận không đánh thì mắng, nhưng Mục Tiểu Vận nhớ ơn mạng của mình là do người bên nhà chồng cứu sống, lại đối diện với mẹ chồng của mình. Vẫn không oán không trách mà chăm lo cho mẹ chồng, mãi đến trước đó không lâu mẹ chồng qua đời.
Diệp Mặc nhìn Mục Tiểu Vận khóc lóc không ngừng, dù không rõ cô ta có nhận ra mình không phải là chồng cô ta không, nhưng từ giọng điệu của cô ta, Diệp Mặc cũng có thể nghe ra sự đau khổ trong lòng cô ấy, đối với người chồng của mình lại không nhớ nhung gì nhiều.
Dù Mục Tiểu Vận không nói tiếp, nhưng Diệp Mặc cũng đoán ra, hẳn là sau khi mẹ chồng cô ta qua đời, cô ta liền muốn rời thôn Hoàng Bình, kết quả là lại bị tên mắt tam giác kia để mắt đến.
Cô ta tìm đến hắn có thể có hai nguyên nhân, một chính là bản thân hắn thật sự giống với Mạc Lang của cô ta, cô ta thông qua cách của mình để nhận ra hắn chính là chồng cô ta, còn có một nguyên nhân nữa chính là vì bản thân hắn mặc trang phục của người làm Vu Phủ, nên với cô ta mà nói, bản thân hắn hoàn toàn có thể không sợ tên mắt tam giác kia.
Nếu là nguyên nhân thứ hai, có lẽ cô ta cho rằng chỉ cần dọa tên mắt tam giác bỏ đi, thì cô ta có thể bỏ trốn rồi. Chỉ là người tính không bằng trời tính, cô ta không ngờ rằng, tên mắt tam giác kia lại không bị dọa bỏ đi, ngược lại còn theo tới tửu lâu.
Sau khi hiểu ra chân tướng sự tình, Diệp Mặc đương nhiên không để Mục Tiểu Vận nói ra sự thật, càng sẽ không hỏi Mục Tiểu Vận làm sao nhận ra mình, lỡ phân biệt rõ ràng rồi, nếu bản thân hắn không phải là Mạc Lang của cô ta, hắn đi đâu để tạo thân phận cho mình chứ? Thân phận này quả thực là từ trên trời rơi xuống, ngu gì không nhận.
Hắn liền vỗ vào đầu mình, nói:
- Hóa ra anh là Mạc Hữu Thâm, ôi, năm đó anh ra ngoài làm ăn, sau đó bị người ta đánh một cái vào đầu, rất nhiều chuyện đều quên mất. Tiểu Vận, mấy năm nay khổ cho em quá, em yên tâm, đợi sau khi anh bàn giao lại công việc ở Vu Phủ xong, anh sẽ lập tức cùng em trở về. Anh nói anh chỉ nhớ mình họ Mạc, nhưng lại quên mình tên gì rồi.
Nói xong trong lòng Diệp Mặc vẫn còn nghĩ, thật trùng hợp, may là tên này cũng họ Mạc, đương nhiên nếu Diệp Mặc thật sự là Mạc Hữu Thâm, thì hắn ta sẽ không nói cùng Mục Tiểu Vận trở về rồi, dù là hắn nhận Mục Tiểu Vận. Hắn cũng sẽ bảo Mục Tiểu Vận ở lại, cùng Mục Tiểu Vận trở về là điều không thể nào.