-Phùng Chá Bình? Đây là đại sảnh hội nghị của Thần Thương hội chúng tôi, anh đến đây làm gì?
Vân Tử Y nhìn người đi từ ngoài cửa vào, lập tức giật mình. Tuy nhiên sau khi cô hỏi, thì cũng biết chuyện gì xảy ra rồi.
Phùng Chá Bình là thiếu chủ của phái Hải Thương, cũng tương đương với địa vị của cô ở Thần Thương hội. Bây giờ phái Hải Thương đã đến nơi này, có nghĩa là gã đã cùng với một vài trưởng lão của Thần Thương hội cấu kết với nhau, hơn nữa còn định công khai rồi.
- Phùng thiếu chủ... xem tại
Phùng Chá Bình vừa đi vào, lập tức đã có người đứng lên chào hỏi. Vân Tử Y rõ ràng thấy, trong số chín vị trưởng lão, ngoại trừ Phong trưởng lão và Mang trưởng lão ra, thì bảy người khác đều đứng lên chủ động chào hỏi Phùng Chá Bình. Dường như Phùng Chá Bình là khách quý, mà không phải là đột nhiên xâm nhập vào làm khách không mời trong hội nghị quan trọng của Thần Thương hội.
Đồng thời cũng có nghìa là, trưởng lão của Thần Thương hội chỉ có Phong trưởng lão và Mang trưởng lão là còn đứng về phía cô.
Phùng Chá Bình thản nhiên cười, không ngồi xuống, mà cẩn thận đánh giá Vân Tử Y, lúc này mới không vội không chậm nói:
- Vân Tử Y, Tử Hoa Tiên Tử, danh khí thật lớn. Tuy nhiên dường như Tử Hoa Tiên Tử xinh đẹp rất nhiều so với trước đây. Còn về phần tôi tới đây làm gì, đương nhiên là nói chuyện làm ăn rồi.
Nói xong Phùng Chá Bình nhìn hai vị trưởng lão không đứng lên chào hỏi y, trong mắt hiện lên một tia sát khí, lại nói tiếp:
- Chuyện Vân lão gia xảy ra chuyện, tôi thấy rất tiếc, tuy nhiên Tử Hoa Tiên Tử nói chuyện cũng không thể nói lung tung. Phái Hải Thương chúng tôi đến là để giúp đỡ Thần Thương hội, mà không phải là đến để ném đá xuống giếng. Đương nhiên là tôi đã ngưỡng mộ Tử Hoa Tiên Tử từ lâu nên mới vậy.
- Ta nhổ vào. Đừng có mà làm ta buồn nôn như vậy, giống y như cái đức hạnh của bố mày Phùng Năng. Chẳng lẽ ta không biết mày đến đây làm cái mẹ gì hay sao? Cút, đây là địa bàn của Thần Thương hội, đừng có mà giương oai với ta ở đây.
Phùng Chá Bình vừa dứt lời, trong chín vị trưởng lão có một vị đứng lên nhổ một bãi nước bọt rồi phẫn nội quát.
- Ruồi bọ từ nơi nào đến vậy, đập chết lão cho ta.
Phùng Chá Bình nhìn thoáng qua vị trưởng lão vừa nói, hừ lạnh một tiếng.
Hai gã trung niên sặc mùi máu tanh đứng sau y đã có một người đánh về phía vị trưởng lão vừa nói, tung ra một quyền.
Vị trưởng lão dường như tính được đối phương định giở trò, cho nên đã sớm lấy ra một thanh bảo kiếm, chém một nhát về phía gã trung niên này.
Gã đàn ông đứng sau Phùng Chá Bình bay ra, nắm đấm của gã vẫn không hề thay đổi, vẫn hướng về phía trường kiếm chém tới. Mắt thấy đúng lúc sẽ đụng nhau với trường kiếm lại quỷ dị biến đổi sang một phương hướng khác.
Ầm một tiếng, quả đấm của gã và thanh trường kiếm đụng vào nhau. Nhưng điều khiến người khác không nghĩ tới là, thanh trường kiếm của trưởng lão kia bị quả đấm này đập nát. Hơn nữa trưởng lão của Thần Thương hội bị đánh ra xa mấy thước, bị đập vào tường, phun ra một ngụm máu tươi. Vài mảnh vụn kiếm đã cắm vào người ông.
Vân Tử Y vội vàng đi đến nâng vị trưởng lão này dậy rồi gọi một câu:
- Phong trưởng lão, ông không sao chứ?
Nói xong, lập tức lấy ra một viên thuốc đưa vào miệng Phong trưởng lão.
- Ta không sao.
Sau khi trưởng lão nuốt viên thuốc, miễn cưỡng đứng lên, nhưng quyền vừa nãy đã làm ông bị thương rất nặng rồi.
Gã đàn ông trung niên kia sau khi đánh bay Phong trưởng lão, định tiến lên tiếp tục hạ sát. Tuy nhiên Phùng Chá Bình lại khoát tay nói:
- Vô Thường, như vậy thôi, bây giờ không cần phải vội vàng giết lão ta, một lát nữa rồi giết.
- Vâng.
Gã đàn ông tên Vô Thường này trả lời một tiếng, sau đó lại nhìn một chút Phong trưởng lão của Thần Thương hội, lạnh lùng nói:
- Chỉ là nửa bước Tiên Thiên, cũng dám kiêu ngạo.
- Các người thật quá đáng, Phùng Chá Bình, mày và cha mày đúng là cá mè một lứa, không biết xấu hổ. Chẳng trách sở thích của mày và ông ta giống nhau đến vậy.
Một người phụ nữ cũng không thèm nhìn Phùng Chá Bình lúc y bước vào, chỉ vào Phùng Chá Bình tức giận phát run.
Nếu đầu tiên trưởng lão của Thần Thương hội vì lợi ích mà muốn Thần Thương hội nhập vào phái Hải Thương còn có thể lí giải được, nhưng bây giờ thiếu chủ của phái Hải Thương đến Thần Thương hội tùy ý đánh giết, thực sự là khinh người quá đáng rồi.
Lời của nữ trưởng lão này đã phạm nghiêm trọng vào thứ mà Phùng Chá Bình kiêng kị. Đặc biệt là câu "không biết xấu hổ, chẳng trách sở thích của mày và ông ta giống nhau đến vậy" đã làm cho y không thể chịu đựng được. Bởi vì lúc đó một tiểu thiếp của Phùng Năng yêu đương vụng trộm, bị Phùng Năng phát hiện, đã đem người con gái này trói lại rồi thả xuống biển. Kết quả là Phùng Chá Bình đã phải lòng tiểu thiếp này, liền vụng trộm cứu cô ta lên, làm thành người của riêng mình. Sau khi chuyện này truyền ra, đã trở thành chuyện cười cho người khác.
Cho nên sau khi nữ trưởng lão này vừa nói xong, y liền lạnh giọng nói:
- Vô Bại, giết bà ta.
- Đợi đã, các người không thể giết người trong này. Tôi sở dĩ vẫn ở lại Đàn Thành, đó là muốn đợi anh Diệp, nếu các người dám giết người của Thần Thương hội ở đây, anh Diệp đến, phái Hải Thương của các người sẽ thành lịch sử.
Vân Tử Y thấy Phùng Chá Bình định giết người, lập tức đứng lên, cô không thể để hai trưởng lão cuối cùng còn lại của môn phái mình bị sát hại.
- Haha...
Phùng Chá Bình bỗng nhiên ngẩng đầu cười to
- Gọi thật là thân thiết, cái tên anh Diệp kia là nhân tình của cô hay sao? Xem ra Tử Hoa Tiên Tử cô cũng chỉ là giả bộ đứng đắn, cũng chỉ là đồ lẳng lơ mà thôi. Nếu cô cũng chỉ là muốn đàn ông thôi, thì tôi sẽ thỏa mãn cho cô.
Tiếng cười của Phùng Chá Bình bỗng nhiên ngừng lại, y dường như bị lời của nữ trưởng lão kia kích thích, cũng không thể tiếp tục được bộ dạng tinh tướng được nữa, giọng điệu của y lạnh như băng, giống như đến từ địa ngục, y lạnh giọng nói:
- Còn anh Diệp kia, kể cả là tổ tông của anh Diệp nhà cô đến, người mà tôi muốn giết tôi cũng sẽ giết. Làm cho phái Hải Thương của tôi trở thành lịch sử sao? Tôi lại muốn xem phái Hải Thương của tôi trở thành lịch sử như thế nào? Thế nhưng nếu hắn đến, tôi sẽ cho cô nhìn hắn ta thành lịch sử.
Phùng Chá Bình cũng không phải hát độc thoại, y vừa mới nói muốn giết người, thì đã có người đáp lại:
- Ồ, tôi đã tới rồi đây, tôi cũng muốn xem anh biến tôi thành lịch sử thế nào.
Lúc này Phùng Chá Bình mới phát hiện ra ở trong đại sảnh lại đột ngột xuất hiện thêm một người, chính xác mà nói thì không biết khi nào trong đại sảnh lại thừa ra một người đàn ông trẻ tuổi.
- Anh là ai? Vào đây khi nào vậy?
Phùng Chá Bình không phải đồ ngốc, Diệp Mặc xuất hiện y cơ bản là cũng không nhìn thấy, như vậy cách xuất hiện đột ngột làm y phải cẩn thận.
- Anh Diệp, anh đã đến rồi.
Vân Tử Y vui mừng nói.
Phùng Chá Bình sắc mặt trầm xuống:
- Hóa ra anh là cái tên họ Diệp kia.
Diệp Mặc cười nhạt một tiếng:
- Đúng vậy, vừa rồi tôi nghe thấy anh nói muốn cho tôi trở thành lịch sử, tôi liền tới ngay.
Phùng Chá Bình chưa từng đến núi Thần Châu, tuy rằng y nghe nói lần đại hội võ của ẩn môn lần này, ở núi Thần Châu có một người tên là Diệp Mặc đại phát thần uy, giết chết hơn mười cao thủ Tiên Thiên. Hơn nữa trong mười cao thủ Tiên Thiên này còn bao gồm cả Tiên Thiên đỉnh cao Lãnh Thuyên và Lăng Vô Biên, thậm chí có cả Tề Khải. Nhưng y lại không quen biết Diệp Mặc, đương nhiên cũng không biết anh Diệp chính là Diệp Mặc.
Nếu y biết Diệp Mặc là người ở núi Thần Châu đó, muốn giết y thì y cũng sẽ không tới nơi này. Không cần nói là Diệp Mặc, cho dù là một trong ba người Lãnh Thuyên, Lăng Vô Biên, Tề Khải đều có thể tiêu diệt phái Hải Thương của y, huống chi là người đã giết ba người bọn họ, Diệp Mặc.
Phùng Chá Bình sau khi nghe lời nói của Diệp Mặc, cười lạnh một hồi, giọng lạnh như băng nói:
- Vô Thường, chặt hết tứ chi của hắn, ta muốn chiêm ngưỡng một chút anh Diệp mà cô ta nhắc tới.
- Vâng.
Người đàn ông trung niên tên Vô Thường kia, vô cùng chấp hành mệnh lệnh, Phùng Chá Bình vừa nói xong, gã cũng đã đánh về phía Diệp Mặc.
Hơn nữa gã còn dứt khoát giơ tay về phía cổ của Diệp Mặc, một tay khác cũng định trực tiếp kéo hai tay của Diệp Mặc xuống. Dưới con mắt của gã, Diệp Mặc chỉ là một tên thanh niên trẻ tuổi, cùng lắm cũng chỉ là tu vi huyền cấp mà thôi. Một người tu vi huyền cấp trẻ tuổi, trước mặt gã đúng là không bằng một con kiến.
Diệp Mặc lắc lắc đầu, người kia tuy rằng là sơ kì Thiên cấp mà Ly Thành nói, nhưng đối với thái độ của gã với đối thủ mà ở tu chân giới, sống được một tháng cũng đã là may mắn lắm rồi.
Hắn không đợi Vô Thường đến trước mặt, đã tiện tay xuất ra bốn đường đao gió.
Vô Thường tu luyện đến Thiên cấp, đương nhiên không phải người bình thường, bốn đao gió của Diệp Mặc hướng đến đúng mặt gã, mà không hao phí chút chiêu nào và cũng không có thủ đoạn bí mật gì. Cho nên đao gió vừa đến trước mặt gã, gã liền lập tức hoảng hốt, lập tức hiểu được người thanh niên này tuyệt đối không phải là huyền cấp, mà là một tên vô cùng lợi hại.
Vô Thường chưa kịp nghĩ gì, lập tức tránh khỏi bốn đao gió của Diệp Mặc, nhưng chuyện khiến gã kinh hãi đã xảy ra, thân hình của gã đã bị cái gì đó trên không trung chặn lại. Vô Thường tu luyện tới Tiên Thiên đương nhiên hiểu được đây là cái gì, đây đúng là một bức tường nội khí.
Một bức tường nội khí có thể chặn được một cao thủ Tiên Thiên như gã, có thể thấy được thâm hậu cỡ nào. Trong lòng Vô Thường hiện lên sự tuyệt vọng. Vốn là gã nghĩ sau khi gã thăng cấp lên Tiên Thiên, những người có thể giết gã ở thế giới này chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Nhưng chưa được bao lâu, gã đã bị người ta giết như giết gà.
Thần Châu khi nào xuất hiện một cao thủ lợi hại đến vây? Chẳng lẽ hắn chính là người đã giết hơn mười Tiên Thiên, diệt hơn mười ẩn môn, Diệp Mặc trong truyền thuyết đó hay sao?
Tuy nhiên ý nghĩ của gã mới được đến đây, liền cảm thấy tay chân của mình đột nhiên chợt lạnh đi.
Bùm một tiếng, lúc Vô Thường rơi xuống mặt đất, mới phát hiện tình trạng của mình và câu nói của Phùng Chá Bình vừa nãy, chém tay chân của hắn cho ta, giống nhau như đúc.
Tay chân của gã hoàn toàn đã bị chém lìa, gã ngay cả đau đớn cũng không cảm giác được.
- Anh chính là Diệp Mặc.
Sau khi Vô Thường chỉ nói được một câu, chỗ tay chân bị đứt máu liền phun ra, lập tức hôn mê.
Không khí vừa mới căng thẳng ở đại sảnh hội nghị, tức thì trở nên yên lặng một cách quỷ dị. Phùng Chá Bình thậm chí còn nghe được tiếng thở của chính mình, một cao thủ Tiên Thiên dưới tay y còn chưa động được đến một góc áo của đối thủ, đã bị đối thủ chặt hết cả tay chân một cách kì lạ. Tên họ Diệp này đúng là lợi hại? Cho dù là cha của Vân Tử Y, Vân Đông Hiệp cũng không được lợi hại đến vậy.
Phùng Chá Bình cảm thấy tay chân có chút lạnh đi, y chợt nhớ tới câu nói của Vô Thường trước khi ngất đi "Anh chính là Diệp Mặc"
Y theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn Diệp Mặc nói:
- Anh chính là Diệp Mặc?
Phùng Chá Bình chỉ là theo bản năng hỏi ra những lời này, y cũng không nhớ ra ai là Diệp Mặc, Diệp Mặc tại sao lại lợi hại như vậy. Nhưng y chưa nghĩ ra, không có nghĩa là người khác cũng chưa nghĩ ra. Những người khác trong đại sảnh đã đều nghĩ ra ai là Diệp Mặc, không khí lập tức trở nên tĩnh mịch.
Khí hậu ở Thần Châu trong tháng năm không phải là nóng bức, thậm chí còn có chút mát mẻ, nhưng vài tên trưởng lão lại cảm giác được mồ hôi lạnh sau lưng không ngừng toát ra.
Phùng Chá Bình theo bản năng nhìn theo những trưởng lão đang phát run, và Vô Bại cũng đã phát run lên, dường như đã nghĩ ra cái gì đó, mặt của y trở nên trắng bệch, lại thì thào một câu:
- Anh chính là Diệp Mặc.